Mẹ Tô quay về hậu đường liền nhìn thấy bố Tô đang đợi mình, bà cười dịu dàng, “Thiếp thấy A Bảo cùng đứa nhỏ Lăng Minh kia vẫn xem như có duyên phận, nói không chừng có hi vọng.”
Bố Tô lại nhíu chặt mày, “Nhưng mà, tiểu tử Vương gia là chi chính của Vương gia, chẳng lẽ vẫn có thể...”
“Sao lại không thể?” Mẹ Tô trừng bố Tô, “Chẳng lẽ chàng cho rằng A Bảo chúng ta không xứng với Lăng Minh ư?”
“Sao có thể chứ!” Bố Tô suýt nữa nhảy dựng lên, “A Bảo chúng ta, không xứng với kẻ nào chứ?” Đối với ông mà nói, con gái bảo bối nhà mình là tốt nhất, làm sao có thể không xứng với ai được chứ?
“Nếu đã như thế, chàng dông dài gì chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ Tô, khí thế của bố Tô lập tức không còn, chỉ là vẫn không cam tâm lải nhải, “Ta không muốn A Bảo gả ra ngoài, kén rể thật tốt, con bé có thể không cần rời xa chúng ta nữa.”
Mẹ Tô thở dài, “Chàng tưởng thiếp muốn để A Bảo gả ra ngoài, rời xa chúng ta sao? Nhưng mà, giờ những chàng trai đến cầu hôn có bao nhiêu kẻ tốt chứ? Không phải có ý đồ với nhan sắc của A Bảo cũng là có ý đồ với tài sản Tô gia, chàng và thiếp vẫn có thể yên tâm đem A Bảo giao cho bọn họ sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà...” Bố Tô vẫn là không cam tâm, “Tâm tư hắn quá sâu, nàng sao biết được A Bảo của chúng ta có thể thu phục được hắn chứ?” Con gái bị cướp mất, ông vẫn là không cam tâm.
“Cái lão ngoan cố này.” Mẹ Tô đưa tay chọc chọc lên trán bố Tô, “Minh Lăng đã từng bái cao nhân làm thầy, phẩm hạnh trong sạch, há có thể nhìn trúng chút ngân lượng của chàng sao? Càng huống hồ, thân phận của hắn như thế, nếu cần nương nhờ, chẳng lẽ cần cưới A Bảo chúng ta? Ít nhất cũng phải là các quý nữ chứ.”
Tuy bố Tô là một người cuồng tâng bốc con gái không giới hạn, nhưng bố Tô cũng hiểu, ông là thương nhân, chính một điểm này liền không thể so sánh với rất nhiều nhà quan rồi. “Bỏ đi, cứ thế vậy.” Hừ, con gái ông chưa chắc sẽ nhìn trúng hắn đâu!
Tô Ngọc Tuyết được bố Tô gửi gắm vô số lòng tin đang ở trong thủy tạ không ngừng sùng bái Vương Lăng Minh. Cô vẫn chưa từng gặp ai lợi hại thế này, phải biết những chữ kia đến cả hệ thống cũng không biết đó, nhưng hắn không chỉ biết mà còn giải thích cụ thể từng nghĩa, thật sự là quá lợi hại.
Nếu bản thân có thể nâng cao pháp lực thì tốt rồi, như thế cô không cần run sợ chuyện của Tôn Tử Sở nữa. Tuy lần trước hắn thật sự bị đánh về cơ thể của mình, nhưng ý chí của thế giới này khiến cô không thể không lo lắng sự việc tuân theo kịch bản gì đó.
Haiz, phiền não khiến người ta hói đầu.
“Biểu muội đang lo lắng chuyện gì vậy?” Vương Lăng Minh đặt bút trong tay xuống, đôi mắt chăm chú nhìn cô.
“Không có gì.” Tô Ngọc Tuyết cười, “Hôm nay làm phiền biểu ca nhiều quá, chi bằng huynh cứ ở lại dùng cơm tối nhé. Ta bảo phòng bếp làm thêm vài món cho biểu ca, nếm thử món đặc sản ở nơi này.”
Vương Lăng Minh khẽ gật đầu, “Như thế cũng được, phiền biểu muội rồi.”
“Biểu ca cứ nói đùa, đương nhiên là ta làm phiền huynh mới phải.”
Sau khi dùng bữa xong, Vương Lăng Minh lúc này mới nói lời tạm biệt. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, thái độ tự nhiên, không nhìn ra có gì không ổn. Nếu không phải bố Tô mẹ Tô đã biết hắn ái mộ A Bảo hơn nữa mong có thể sau khi A Bảo đồng ý sẽ sang phủ cầu hôn, bọn họ cũng sẽ không cho rằng hắn có gì khác thường.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. A Bảo hình như chưa phát hiện ra, chỉ là thái độ đối với hắn khá tốt? Hai người quyết định sẽ không vạch trần, vẫn nhìn tình hình trước đã. Dù sao đi nữa, liên quan đến chung thân đại sự của con gái bảo bối, dù hơi chút ích kỷ, họ cũng chỉ đành đứng về phía A Bảo mà thôi.
Tô Ngọc Tuyết không phát hiện ra sự khác thường của bố Tô, mẹ Tô, ngược lại sau khi được họ gợi ý liền đồng ý tiễn Vương Lăng Minh ra cổng. Thời đại này không quá chú trọng lễ giáo, nhiều hạ nhân đi theo đưa tiễn một đoạn đường, đương nhiên sẽ không bị người khác lời ra tiếng vào. Càng huống hồ, bọn họ vẫn còn có danh phận họ hàng, cô đương nhiên không cảm thấy có gì kì lạ.
Đi đến cửa viện, Tô Ngọc Tuyết dừng chân, “Biểu ca, nếu có cơ hội, chúng ta hẹn ngày khác lại trò chuyện nhé.”
“Cũng được.” Tay Vương Lăng Minh khẽ nắm chặt, sau đó liền thả lỏng, “Lần này ta đến đây là vì đi theo các muội muội đến đây chơi, không có chuyện quan trọng, nếu có thể giúp được biểu muội đương nhiên tốt rồi.”
Tô Ngọc Tuyết vốn cho rằng thanh niên tài tuấn như Vương Lăng Minh nhất định phải giúp gia tộc làm việc, cho nên ngại làm phiền hắn quá nhiều.
Nào ngờ gần đây hắn không có chuyện gì để làm, thế quá tốt rồi. “Hai ngày nữa ta đến biệt trang tìm các biểu tỷ muội, lúc ấy đương nhiên sẽ mang theo câu hỏi. Mong biểu ca không chê ta quá ngốc là được.”
“Không đâu.” Vương Lăng Minh nhếch môi, “Ta mãi mãi đều sẽ không cảm thấy như thế.”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết có chút mờ mịt, chỉ là một câu khách sáo mà thôi, mãi mãi gì vậy?
Vương Lăng Minh thấy Tô Ngọc Tuyết không khách sáo nữa mà lộ ra tính cách thật sự liền cười, “Chúng ta hẹn ngày gặp lại, cáo từ.”
“Biểu ca đi đường cẩn thận.” Tô Ngọc Tuyết còn chưa hiểu liền bị Vương Lăng Minh xen ngang, cũng đem thắc mắc vừa rồi cho qua.
Hai người đang đường ai nấy đi, đột nhiên trong viện nổi lên một trận gió to, cuốn theo bụi đen lao về hướng Tô Ngọc Tuyết.
“Phá!” Tô Ngọc Tuyết lập tức đọc chú quyết chữ ‘phá’, cỏ cây liền biến thành thanh kiếm sắc bén chém nát cát bụi đen đang quấn đến kia, nó dường như đang tính toán gì đó, bắt đầu chần chừ.
Trong lúc nó đang chần chừ, giây tiếp theo liền bị một đạo ánh sáng tấn công, tức thì biến mất không dấu vết. Vương Lăng Minh thu tay về, vẻ mặt lạnh lẽo. Chẳng qua, thoáng cái lại trở về với dáng vẻ thanh niên sáng lạn,
“Biểu muội, nàng có sao không?”
“Không sao.” Tô Ngọc Tuyết lắc đầu, “Pháp thuật của biểu ca thật lợi hại.”
“Vài chiêu vặt mà thôi, chỉ là...” Ngón tay hắn vừa ngoắc, đống bụi kia liền biến thành một con rối gỗ. Hắn đặt trước mặt cô, “Đây là ngày sinh bát tự của biểu muội?”
Sắc mặt Tô Ngọc Tuyết bỗng đen xì, “Đúng vậy, là ngày sinh bát tự của ta. Biểu ca, huynh có biết lai lịch của vật này không?”
“Chỉ là thuật con rối.” Tay Vương Lăng Minh siết chặt, rối gỗ lần nữa hóa thành tro bụi. Chỉ là lần này bất kể là ai đều không thể khiến nó khôi phục lại nữa. “Biểu muội biết là kẻ nào muốn đối phó với mình không?”
Tô Ngọc Tuyết lắc đầu, “Biểu ca có manh mối chăng?”
“Không có.” Vương Lăng Minh khẽ lắc đầu, “Nếu người đằng sau vẫn chưa xuất hiện, biểu muội nhất định đang trong tình trạng nguy hiểm. Vậy đi, chi bằng ta ở lại, có thể ứng phó kịp thời.”
“Nhưng, có làm phiền biểu ca không?”
“Không đâu, chỉ là tiện tay mà thôi.” Vương Lăng Minh khẽ cười, khiến người ta cảm thấy tín phục.
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Thế, chỉ đành làm phiền biểu ca rồi.” Liêu trai à liêu tra, mày có thể để ta sống yên ổn chút được không? Ôi mệt tim, may mà có người lợi hại giúp đỡ, nếu không chắc chắn sẽ liên lụy đến người vô tội.
Vương Lăng Minh nhìn Tô Ngọc Tuyết, trong mắt thoáng hiện nhu tình.
Một đám hạ nhân vừa đến, còn chưa kịp thét lên liền phát hiện chủ nhân đã giải quyết xong mọi chuyện rồi. Cho nên, vẫn là không thét lên nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
539 chương
10 chương
11 chương
66 chương
369 chương
107 chương
106 chương