Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 28 : Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 28 Chủ nhật là sinh nhật lần thứ 17 của Lưu Tiêu Di. Cũng như thường lệ, cuối tuần cha mẹ đều phải tăng cả ở nhà máy. Hôm đó là sinh nhật của Lưu Tiêu Di nên sáng sớm Di mẹ đã tặng cho cô một bao lì xì, chúc mừng cô lại thêm một tuổi mới. Vẫn như những lần sinh nhật trước đây, nếu như cha mẹ ở nhà sẽ mời nhà họ Hằng phía đối diện cùng nhau ăn một bữa cơm. Nếu như không rảnh, cô sẽ cùng mấy cô bạn gái tổ chức sinh nhật với nhau. Lưu Trạch Hằng sẽ không đón sinh nhật cùng với cô, bởi vì cậu ta còn bận học hành. Ngay cả quà cũng không thèm chuẩn bị cho cô, đôi lúc Lưu Tiêu Di cứ quấn quýt lấy cậu ta đòi quà, cậu ta sẽ lấy ra 50 đồng ra để tống cô đi. Lưu Trạch Hằng chắc chắn không hiểu được tâm tư của thiếu nữ. Lưu Tiêu Di chỉ muốn cậu ta tự tay chọn cho cô một món quà, cho dù chỉ là một viên đường cô cũng sẽ rất vui. Vậy mà cậu ta lại cho rằng cô chỉ biết đòi hỏi, trực tiếp đưa tiền cho cô đi mua thứ mình thích. Không biết năm nay Lưu Trạch Hằng ăn nhầm phải thứ gì. Lần đầu tiên mua quà tặng cô, lại còn chọn đúng chiếc hộp nhạc mà cô thích nữa chứ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lưu Tiêu Di ngồi trong phòng học của mình làm bài tập,  có chút mệt mỏi. Cô uể oải cầm hộp nhạc lên… “Cạch cạch…” “Ting ting…” Lưu Tiêu Di nhìn biểu tượng trên máy tính đang nhấp nháy, có ái đó gửi tin nhắn cho cô. [An: Bây giờ tớ đang lên xe tới thành phố Thanh Dương.] [Heo nữ bị đuổi giết: Thuận buồm xuôi gió.] [An: Còn nữa, đổi nickname đi, chọn một trong hai cái tên.] [Heo nữ bị đuổi giết: Hừm, tớ thích!] Ting ting Lại một người nữa gửi tin nhắn, là Lý Lê. [Lily: Hôm nay sinh nhật, cậu có chương trình gì không?] [Heo nữ bị đuổi giết: Chưa có gì.] [Lily: Đi hát karaoke đi, tớ mời] [Heo nữ bị đuổi giết: Được nha] “Ting ting…” Lại có người gửi tin nhắn, là Lưu Trạch Hằng. [Hằng: Chiều nay có rảnh không?] [Heo nữ bị đuổi giết: Không rảnh.] [Hằng: Định làm gì vậy?] Đang nhập tin: Liên quan cái mông cậu ấy! Lưu Tiêu Di cảm thấy có vẻ hơi nặng nề lại xóa đi, gõ lại. [Heo nữ bị đuổi giết: Đi hát Karaoke với Lý Lê] [Hằng: À, về sớm nhé] Thật ra, Lưu Tiêu Di rất tò mò Lưu Trạch Hằng tìm cô có việc gì, nhưng cô cố gắng không hỏi đến khiến trong lòng cảm thấy ngứa ngáy. Hai người Lưu Tiêu Di và Lý Lê tới phòng hát Karaoke, thuê một căn phòng dành cho cặp đôi. Hai người cởi giày, dẫm lên ghế sô pha cầm mic  gào thét nhảy nhót tưng bừng. Một người phục vụ quán đi qua kiểm tra, hai người lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Chờ khi người phục vụ rời đi, lại tiếp tục nhảy lên. Đã rất lâu rồi Lưu Tiêu Di không xõa hết mình như vậy, nhớ lại sau này bạn bè cô rất ít, ít đến mức chỉ còn lại Lý Lê. Thế nhưng Lý Lê kết hôn, rồi lại đi làm có rất ít thời gian để tụ tập. Tốt nhất là vẫn nên quý trọng hiện tại đi, rốt cuộc càng trưởng thành thì lại càng nhiều phiền não. Lúc chập tối, người nhà Lý Lê muốn đi ra ngoài ăn liên hoan, gọi điẹn tới giục cô mau tới nhà hàng. Hai người sau khi ra khỏi phòng Karaoke thì chia tay. Lý Lê: “Ngày mai gặp lại.” Lưu Tiêu Di vẫy tay: “Mai gặp lại.” Nhìn thấy Lý Lê bước lên xe, cô quay bước đi về nhà. Đi chưa được mấy bước, cô bắt gặp Lưu Trạch Hằng. Từ phòng Karaoke bước ra là tới ngay phố đi bộ Hà thành, Lưu Trạch đừng ở hàng rào chắn ngang nhìn cô. Lưu Tiêu Di bước tới, hỏi: “Trạch Hằng, cậu theo dõi tôi à?” Lưu Trạch Hằng giải thích: “Không phải, tôi hỏi thăm Lý Lê.” Lưu Tiêu Di nhớ tới việc ở trong phòng Kara  Lý Lê nhận hai cuộc điện thoại. Một cuộc là của người nhà gọi tới, một cuộc nữa không biết là của ai, nội dung câu chuyện không rõ lắm, còn tưởng là người nhà cô thúc giục cô đi dự buổi tiệc. Lưu Tiêu Di hỏi: “Cậu tới đây làm gì?” Lưu Trạch Hằng đáp: “Đón cậu về nhà.” Lưu Tiêu Di buồn bực không nói nên lời, thôi đi, cô đâu phải là đứa trẻ 7 tuổi, chẳng nhẽ còn không biết đường về nhà hay sao? Nhà cũng ngay cạnh quán Karaoke mà thôi. “Cậu thật là rảnh rỗi!” Lưu Tiêu Di nói xong đi trước, Lưu Trạch Hằng theo sát phía sau. “Tiêu Di!” Lưu Trạch Hằng gọi một tiếng. “Gì vậy?” Lưu Tiêu Di quay đầu liếc nhìn cậu ta. Lưu Trạch Hằng mấp máy môi, dường như có chuyện muốn nói, nhưng vài giây qua đi vẫn chỉ in lặng. Lưu Tiêu Di xoay cả người lại. đối mặt với cậu, nhìn cậu. Một tuần rồi… Cậu nam sinh này tỏ tình với cô, nhưng cô không đồng ý, thậm chí còn làm khó cậu, muốn cậu phải tỏ tình 432 lần. Ngày đó, cô giận dỗi không ăn bữa sáng, cô nói sẽ có câu trả lời cho lời tỏ tình của cậu. Cô thừa nhận, là cô cố tình làm khó cậu. nhìn thấy cậu cô làm ngơ, cậu đi tới thì cô trốn tránh… Cô không biết Lưu Trạch Hằng suy nghĩ những gì, cũng không quan tâm đến những suy nghĩ đó. Dường như cậu cảm thấy yêu cầu của cô rất ấu trĩ, rất buồn cười, không thể thực hiện được…. Thật ra Lưu Tiêu Di thực sự rất mong chờ, cậu có thể vì cô mà thay đổi một chút, lại sợ trong lòng cậu cảm thấy không đáng. Vì thế nên cô vẫn luôn trốn tránh. Nói là trốn tránh nhưng có lẽ là lừa gạt bản thân mình. Thật ra Lưu Trạch Hằng cũng muốn nói chuyện với cô, chỉ là cô không cho cơ hội mà thôi. Tự mình lừa gạt… Suy nghĩ của cô hiện giờ rất mâu thuẫn, trên thực tế trong lòng có một giọng nói đang đang kêu gào ầm ĩ: Mình không cho cậu ta cơ hội, bản thân cậu ta cũng không biết chủ động tìm lấy cơ hội hay sao? Mình nhìn thấy cậu ta là bỏ chạy, cậu ấy cũng không biết đuổi theo, áp mình lên tường mà tỏ tình à? Tảng núi băng ghê gớm vậy sao? Đệch! Lưu Tiêu Di mày còn ra vẻ cái gì nữa hả? Trong lòng Lưu Tiêu Di có rất nhiều âm thanh đang tranh đấu với nhau. Cô lắc đầu lấy lại bình tĩnh. Sau khi những suy nghĩ phiền nhiễu bị xua tan đi, cô bình tĩnh hỏi: “Trạch Hằng có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tớ?” “Đúng…” Người bên cạnh tích chữ như vàng. Lưu Tiêu Di cảm thấy mệt mỏi, cậu ta hoàn toàn bị động, thật là mệt, cô bèn hỏi: “Trạch Hằng, cậu có mệt hay không? Nói gì mà cứ ấp a ấp úng…” “Còn tớ thì mệt mỏi lắm, rất mệt, tớ không biết vì sao…” “Có đôi khi, tớ nghĩ lại những chuyện trong quá khứ, thật ra cậu đối xử với tớ rất tốt, còn tốt hơn người nhà với tớ, nhưng mà giây tiếp theo cậu lại cách tớ rất xa…” “Cậu biết không? Gần đây tớ đều nằm mơ thấy, tớ và cậu kết hôn. Rõ ràng là tớ cười tươi gả cho cậu…, sau đó… Tớ lại phải khóc lóc cầu xin ly hôn…” Lưu Trạch Hằng biết, cô đang nói đến tương lai của hai người bọn họ. Không hiểu vì sao trong lòng lại đau đớn, cười gả cho cậu rồi lại khóc lóc ly hôn. Hôn nhân của bọn họ, có nhiều khi là vấn đề của cậu. Lưu Tiêu Di vẫn luôn nỗ lực cứu vãn nhưng cậu thì không. Lưu Tiêu Di nói một hơi dài, người trước mắt vẫn thờ ơ như cũ. Tảng núi băng đúng là tảng núi băng, đừng mong có thể làm cậu tan chảy. “Tiêu Di, thật xin lỗi.” Lưu Trạch Hằng nói. “Vì sao cậu phải xin lỗi tớ?” Lưu Tiêu Di cảm thấy khó hiểu. “Là anh sai rồi, anh không hề nghĩ đến cảm nhận của em, làm tổn thương lòng tin tưởng…” “Anh thích em, vẫnluôn cảm thấy thật ấu trĩ khi nói ra cảm xúc này…” “Anh vẫn luôn cho rằng, học tập thật tốt, làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền cho em tiêu là em sẽ thấy vui vẻ…” “Nhưng thật ra, kết quả là kẻ ấu trĩ lại là anh…” Tiêu Di, có thể cho anh một cơ hội được không, anh sẽ học cách là một người bạn trai tốt, một người chồng tốt. Lưu Tiêu Di nghe cậu nói như vậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu nói cái gì?” “Anh tên là Lưu Trạch Hằng sinh ngày 23 tháng 6 năm 1990, năm nay 17 tuổi, là một học sinh trung học bình thường. Nhưng mà tâm trí anh đến từ năm 2017, anh là một giáo sư vật lí của trường đại học Thanh Dương. Nói cách khác anh đến từ mười năm sau.” “Từ nhỏ đến lớn, anh thích một cô gái, cô ấy là thanh mai của anh, sống ở nhà đối diện. Cô ấy rất hay nghịch ngợm, thường xuyên bị mẹ lấy chổi lông gà ra đánh. Hồi đó cô ấy thường chạy sang nhà anh, núp ở sau lưng, cầu xin anh cứu cô ấy.” “Sau đó, anh nói với mẹ cô ấy: Dì à, dì giao Tiêu Di cho con, con sẽ kèm em ấy thật tốt. Vì vậy, dì ấy giao cô ấy cho anh.” “Tiêu Di nhỏ hơn anh ba tháng, bởi vì tháng 9 mới được sinh ra, nên kém anh một lớp. Cô ấy cho rằng người trong nhà muốn cô ấy học cùng lớp với anh, nhưng thật ra là anh năn nỉ phụ huynh để cho anh và cô ấy học chung một lớp, cho nên cô ấy mới đi học tiểu học sớm hơn một năm. Bởi vì anh muốn cô ấy ở bên cạnh anh, cùng nhau trưởng thành. “Khi còn nhỏ anh thường nắm tay cô ấy cùng nhau tan học. Các bạn học cứ cười chúng ta là hai vợ chồng, da mặt cô ấy mỏng, rất hay xấu hổ. Có một khoảng thời gian thậm chí cô ấy còn không muốn cùng nắm tay anh đến trường. Sau đó anh đành buông tay…” “Kỳ nghỉ hè năm lớp 7, cô ấy ở trong phòng anh ầm ĩ muốn anh dẫn đi chơi, anh không đồng ý, cô ấy vẫn cứ quấn lấy anh. Anh đi đến đâu cô vẫn cứ theo sát, cô ấy không cẩn thận mà vấp ngã, may mắn anh đỡ được cô ấy, ôm cô ấy vào trong lòng. Cô ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngày đó anh có phản ứng với cơ thể của cô ấy. Anh sợ bản thân mình không kiềm chế được nên không cho cô ấy vào phòng mình…” “Nghỉ hè năm lớp 8, anh dạy cô ấy học bơi, anh buông tay, cô ấy bị sặc nước, sợ hãi mà ôm lấy anh. Cô ấy đột nhiên tỏ tình với anh, chúng ta còn hôn nhau, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của chúng ta… Nhưng mà anh cảm thấy chúng ta còn quá trẻ để xác định một mối quan hệ, nên anh đã không trả lời cô ấy.” “Năm lớp 9, trong nhà Lý Lê nuôi một con Husky, Tiêu Di về nhà nài nỉ ba mẹ mua cho cô ấy một chú chó. Bởi vì ba mẹ cô ấy thường xuyên đi công tác không có ở nhà, Tiêu Di ngay cả bản thân cũng không tự chăm sóc nổi cho mình, vậy nên mới từ chối yêu cầu của cô ấy. Còn anh thì là con trai đọc nhất trong nhà, ba mẹ đều rất thương và chiều anh. Vì vậy anh nuôi một con Husky, đặt tên cho nó là BOBO. Bởi vì lúc đó Tiêu Di rất hay buộc kiểu tóc BOBO rất là đẹp. … “Năm 20 tuổi, sinh nhật của Tiêu Di, cô ấy chuốc say anh, sau đó cả hai cứ như vậy phát sinh quan hệ. Anh đã từng đọc nhật kí của Tiêu Di, cô ấy nói lúc anh tỉnh lại mặt đen xì, cảm thấy bị cô ấy ép buộc ngủ cùng nên không vui. Thật ra là anh hối hận, lần đầu tiên không nên là cô ấy chủ động làm những chuyện như thế này, nếu như là anh chủ động thì đã tốt rồi… Bởi vì anh chưa từng giải thích nguyên nhân vì sao mặt lại đen nên chuyện kia đã trở thành khúc mắc ở tròng lòng cô ấy.” Sau đó chúng ta cứ thế mà kết giao, không lâu sau Tiêu Di mang thai. Anh vừa mừng vừa lo, anh không biết phải làm sao bây giờ. Chúng ta vẫn còn là sinh viên, tiền sinh hoạt vẫn phải nhờ vào ba mẹ chu cấp. Tiêu Di không biết anh đã về nhà nói rõ chuyện ngày cho người lớn, bị đánh cho một trận, bọn họ còn muốn dẫn Tiêu Di đi phá thai… Nhưng anh thì nhất quyết muốn giữ lại…” Lưu Trạch Hằng nghẹn ngào nói, khóc không thành tiếng: “Vì anh muốn giữ con của chúng ta mà suýt chút nữa hại cô ấy mất mạng…” “Ngày đó tan học trở về căn phòng trọ, anh nhìn thấy cô ấy ngã gục trên mặt đất hôn mê, phía dưới chảy rất nhiều máu, hơi thở yếu ớt…” “Tiêu Di được đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói với anh đừng ôm hi vọng gì nhiều. Ba của Trình Tuyết Lộ là chuyện gia của bệnh viện, nhưng mà anh không mời nổi ông ấy. Anh gọi điện lừa gạt Trình Tuyết Lộ, nếu cô ấy có thể khiến cho ba tham ra cuộc phẫu thuật cấp cứu, anh sẽ kết giao với Trình Tuyết Lộ…” Rốt cục Tiêu Di cũng được cứu rồi. “Chúng ta còn trẻ, về sau vẫn có thể có con.” “Anh thừa nhận, anh thật khốn nạn, lừa gạt tình cảm của một cô gái để cứu người con gái mình yêu… Bởi vì anh không kết giao với Trình Tuyết Lộ nên thiếu cô ấy một cái ân tình. “22 tuổi năm ấy, chúng ta kết hôn, không có nhẫn cưới, không  ảnh cưới, không  hôn lễ… nhưng Tiêu Di rất vui vẻ , anh hỏi cô ấy vì sao, cô ấy nói cô ấy gả cho người mình thích.” “Sau đó anh vừa học nghiên cứu sinh, vừa cùng bạn học nghiên cứu khai phá, phát triển kĩ thuật mới… Anh biết Tiêu Di rất mong muốn có một đứa con nhưng anh có chướng ngại tâm lí với việc Tiêu Di sinh non. Anh không dám để Tiêu Du mang thai ở thời điểm anh bận rộn nhất. Cô ấy nói chờ đợi hết năm nay qua năm khác khiến cho cô ấy nản lòng nhụt chí. “Cô ấy mắc bệnh trầm cảm, anh không biết… Cô ấy là một cô gái hoạt bát đáng yêu nhưng đến một ngày lại biến thành trầm mặc ít nói. Anh lại cho rằng cô ấy đã trưởng thành, tính cách trầm ổn hơn. “Anh luôn cảm thấy hôn nhân của chúng ta không có vấn đề gì, cho đến khi Tiêu Di nói muốn ly hôn, anh chỉ nghĩ rằng cô ấy làm mình làm mẩy một chút thôi, không nghiêm túc giữ cô ấy lại. “Đêm ấy, cô ấy đi thâu đêm không về, di động cũng tắt, anh luống cuống. Nhưng mà anh cũng không biết phải đi đâu tìm cô ấy, cho đến khi Lý Lê gọi điện cho anh, anh mới tìm được cô ấy. Cô ấy uống say khướt, luôn miệng trách móc anh không yêu cô ấy, bởi vì sau khi kết hôn anh không còn dành nhiều thời gian cho cô ấy nữa… Khi đó anh nghĩ rằng, tính, cái gì anh cũng bỏ hết, danh tiếng cũng đã đủ rồi, tiền tài cũng kiếm đủ rồi, không cần phải theo đuổi cái gì nữa, cứ yên ổn ở nhà bên cạnh Tiêu Di… Nhưng mà cô ấy lại không tin… Sau đó… “Sau đó…” “Sau đó…” Lưu Trạch Hằng cảm giác không còn sức lực để đứng lên, đau khổ quỳ trên mặt đất. Anh không muốn nhớ lại những hồi ức sau đó, thật sự rất khó chịu… Lưu Tiêu Di nghe vậy khóc không thành tiếng, cô ngồi xổm xuống, ôm lấy anh: “Trạch Hằng, đừng nói nữa…” Ban đêm, người qua lại rất nhiều, nhìn hai thiếu niên có vẻ như là học sinh ở bên bờ sông khóc nức nở, lén nhìn thêm mấy lần… “Những chuyện sau đó Tiêu Di không biết, cô ấy say rượu trượt chân ngã xuống sông. Đến khi anh nhảy xuống đẫ không thấy bóng dáng cô ấy đâu rồi… Khi anh tỉnh lại, bọn họ nói không tìm thấy Tiêu Di… Anh lừa mình dối người, cảm thấy rằng không có kết quả là kết quả tốt nhất … Vài ngày sau cảnh sát biển báo với anh là đã tìm được thi thể. Anh không thể nào tin được người nằm trên bàn trong nhà xác lại làTiêu Di vợ anh… Sau đó tang lễ được tổ chức… Anh đọc được nhật kí của Tiêu Di, anh rất hối hận, nếu như anh danh nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ không đau khổ như vậy… Bị căn bệnh trầm cảm quấn lấy nhiều năm…” “Sau đó… Sau đó anh… đốt than tự sát, rồi quay trở lại mười năm trước… Anh nghĩ kiếp này anh phải đối xử với cô ấy thật tốt, kiểm soát tốt tương lai của chúng ta… Rồi anh lại phát hiện ra cô ấy cũng đã quay trở lại. Anh không dám thay đổi nhiều, anh sợ cô ấy biết anh đến từ tương lai, anh sợ cô ấy sẽ không chấp nhận anh của năm 27 tuổi. Bởi vì Lưu Trạch Hằng năm 17 tuổi không làm cô ấy tổn thương, cô ấy cũng không có nhiều ác cảm với anh… “Hôm nay anh nói những chuyện này, không phải để tẩy trắng cho mình. Cho tới bây giờ vẫn là lỗi của anh, là anh cái gì cũng không nói với cô ấy, khiến cho cô ấy suy diễn rằng anh không yêu cô ấy...” “Anh yêu cô ấy, rất yêu… Sau khi cô ấy qua đời, anh cảm thấy mình không có cách nào sống nổi. Anh lựa chọn phương pháp trốn tránh mềm yếu nhất, kết thúc sinh mệnh của bản thân mình… Anh nghĩ, người ngay cả sinh mệnh cũng không biết quý trọng thì sao có tư cách đi yêu người khác…” “Trạch Hằng, anh đứng lên trước đã, anh đừng nói nữa…” Lưu Tiêu Di lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Trạch Hằng khóc đến mức không thành tiếng. Cô đỡ anh dậy rồi nói: “Chúng ta về nhà trước đã, có được không…” Hai người khóc đến mức không ra hình người, người xem náo nhiệt càng lúc càng đông. May mắn thay, thời đại này mạng xã hội kém phát triển, di động cũng rất hạn chế nếu không đã sớm bị người qua đường quay chụp đăng lên các trang mạng. Đường về nhà tương đối yên tĩnh, người thưa thớt. Lưu Trạch Hằng nắm chặt lấy tay Lưu Tiêu Di, sợ cô đi mất… Hai người vẫn luôn im lặng quay về nhà họ Hằng. BOBO nhìn thấy chủ nhân đã quay vè, cười ngây ngô chào đón, lại chạy về phía Lưu Tiêu Di quay vòng tròn quấn lấy chân cô. Đại khái thân phận đã được tiết lộ, lại biết được rất nhiều chuyện bên trong. Lưu Tiêu Di còn chưa kịp tiêu hóa hết, ôm BOBO ngồi xổm dưới đất. Rất lâu sau, Lưu Trạch Hằng lên tiếng: “Anh muốn tắm rửa một lát…” Hôm nay thời tiét nóng như vậy, đi vài bước mồ hôi đã đầy đầu. Vừa rồi Lưu Trạch Hằng ở bên ngời kích động như vậy, nước mắt nước mũi thi nhau rơi, anh là người sạch sẽ nhất định cảm thấy rất khó chịu. Lưu Tiêu Di gật đầu: “Anh đi đi…” “Em có thể chờ anh một lát được không, đừng về nhà vội… Hoặc là em cũng về nhà tắm rửa, sau rồi qua đây tìm anh, hoặc là anh tìm em?” Lưu Trạch Hằng nói cứ rối tinh rối mù, anh không biết phải nói như thế nào mới thích hợp.” “Anh cứ đi tắm rửa đi, em ở đây đợi anh, không đi đâu hết.” Lưu Tiêu Di xoa đầu BOBO nói. “Em chờ anh, anh sẽ quay lại ngay thôi.” Lưu Trạch Hằng đi đến phòng lấy quần áo,  rồi đi vào phòng vệ sinh, trong lúc đó lại tranh thủ liếc mắt sang phòng khách. Nhìn thấy Lưu Tiêu Di vẫn đang trêu đùa với BOBO. Lưu Tiêu Di vuốt ve đám lông cửa BOBO từ trên xuống dưới nói: “BOBO à, caca mày anh ấy nói anh ấy thích tao, tao có nên ở bên cạnh anh ấy không nhỉ? Các bạn theo dõi trang nhà mình để cập nhật truyện được nhanh nhất nhé:  Ổ lười của mèo: https://www.facebook.com/Oluoicuameo/