Trúc mã này ta không cần nữa
Chương 27 : Trúc mã này ta không cần nữa
Sau khi tan học, Lưu Tiêu Di chạy tới ban khoa học tự nhiên tìm Lý Lê, cùng cô ấy đi về chung. Đường về nhà Lý Lê có ba phần tư đường là trùng với đường về nhà cô. Tại giao lộ tách ra, Lưu Tiêu Di đi khoảng mười phút nữa là về tới nhà.
Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê từ khu giảng đường tới bãi gởi xe thì nhìn thấy Lưu Trạch Hằng đang chạy xe đạp. Lý Lê hỏi: “Cậu với Lưu Trạch Hằng cãi nhau hả? A, không đúng, cậu sao có thể cãi nhau với cậu ấy, nhất định là cậu lại làm cái gì khiến cho cậu ấy tức giận.”
Lưu Tiêu Di bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, nói: “Là cậu ấy chọc tớ tức giận.”
Lý Lê liếc cô một cái, giọng điệu không tin tưởng lắm: “Nói tớ nghe thử, tại sao cậu ấy lại chọc cho cậu tức giận?”
“Không nói, một cây vải dài như vậy ……” Lưu Tiêu Di xua xua tay, không nói.
Lý Lê cảm thấy không thể hiểu được: “Gần đây tớ thấy cậu lạ lắm nha, trước kia trực lai trực vãng*, có chuyện gì sẽ nói ngay, từ khi cậu chuyển lớp, nói chuyện cứ ấp a ấp úng?” Cô lo lắng hỏi: “Có phải cậu chuyển qua lớp mới bị mọi người xa lánh không?”
(*Trực lai trực vãng: thẳng thắng thành khẩn)
“Không có a……” Lưu Tiêu Di suy nghĩ một chút, chuyển qua lớp mới được một tháng, cô không như trước kia cùng bạn học vui vẻ giao lưu. Lần trước, nữ sinh Hoàng Tư Quân ngồi phía trước Trình Trí An nói chuyện với cô, hỏi cô với Trạch Hằng có phải thân thích hay không, cô nói phải, kết quả bị Lưu Trạch Hằng phủ nhận ngay lập tức, sau đó Hoàng Tư Quân cũng không nói chuyện với cô nữa.
Chuyện này là cô sai, sai ở chổ không chân thành.
Đại khái là do học lớp 12, mọi người đều vùi đầu vào học, rất ít khi nói chuyện phiếm.
Kế tiếp mấy ngày, Lưu Tiêu Di đều cùng Lý Lê tan học cùng nhau, cũng không qua nhà Lưu Trạch Hằng ăn cơm, tự mình ở nhà nấu mì sợi. Ở lớp hai người tuy ngồi cùng bàn nhưng đã vài ngày không nói chuyện với nhau. Các bạn học ngồi gần cũng biết hai người mới chuyển lớp tới ngày thường cũng không nói nhiều lắm, nhưng không phải là mấy ngày đều không giao lưu với nhau.
Lưu Tiêu Di còn tốt, có Trình Trí An mỗi ngày nói chuyện với cô. Lưu Trạch Hằng luôn bày ra vẻ lạnh nhạt, cả ngày không nói lời nào, bạn học xung quanh cảm thấy lạnh lẽo như đang ngồi giữa mùa đông. Có đôi khi ban cán bộ lớp yêu cầu Lưu Trạch Hằng giúp đỡ làm chút việc, anh đều lãnh đạm làm theo yêu cầu, nhưng người khác vẫn cảm thấy anh không dễ ở chung.
Kỳ thi khảo sát chất lượng cuối tháng kết thúc, Lưu Tiêu Di cảm thấy mình thi cũng tốt. Rốt cuộc tới tháng 9, học kỳ mới bắt đầu.
Lại đến đầu tháng, vừa trúng thứ bảy. Di mẹ đúng hạn đưa tiền tiêu vặt của Lưu Tiêu Di cho Lưu Trạch Hằng. Lưu Tiêu Di đã cùng Lưu Trạch Hằng thỏa thuận xong về quyền quản lý tiền tiêu vặt, nhưng người lớn lại không biết.
Bởi vì Trình Trí An quyết định muốn đi thành phố Thanh Dương để học vẽ, chủ nhật sẽ xuất phát đi thành phố Thanh Dương để thứ hai đi học, Trình Trí An hẹn Lưu Tiêu Di ra ngoài gặp mặt, Lưu Tiêu Di cũng muốn đưa tiễn cậu. Nên tuần này rốt cuộc Lưu Tiêu Di cũng chủ động qua nhà đối diện tìm Lưu Trạch Hằng.
Chiều thứ bảy Lưu Trạch Hằng ở nhà một mình, nghe thấy tiếng chuông cửa van lên, đi ra mở cửa, là Lưu Tiêu Di.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Tìm tôi?”
“Ừ, lấy tiền.” Lưu Tiêu Di trả lời ngắn gọn.
“Cậu chờ một chút.”
Lưu Tiêu Di không có vào nhà, Lưu Trạch Hằng cứ mở cửa như vậy quay vào phòng ngủ. Bobo nghe tiếng đi Lưu Tiêu Di liền chạy lại liếm liếm cô. Lưu Tiêu Di ngồi xổm xuống vuốt đầu Bobo, cười nói: “Bobo, mấy ngày không gặp, người lại béo lên rồi, có phải caca không dẫn ngươi đi tản bộ không?”
“Ngao…… Ngao……” BOBO đặc biệt hưng phấn mà liếm mặt Lưu Tiêu Di, long chó cọ cô thật ngứa, cười ha ha.
Lưu Trạch Hằng cầm ví tiền từ trong phòng ngủ đi ra, Lưu Tiêu Di ngưng cười, bảo trì mặt than đối diện với Lưu Trạch Hằng.
Lưu Trạch Hằng đã sớm phát hiện, những ngày qua, nàng học anh làm mặt lạnh như trước kia anh đối với cô.
Nói thực ra, anh thật sự không thích như vậy, anh muốn nói chuyện với cô cô liền xoay người, anh muốn tới gần cô một chút cô liền dời đi một bước, anh muốn nhìn gương mặt tươi cười của cô, chỉ cần anh xuất hiện cô liền thu hồi nụ cười…..
Lưu Trạch Hằng ở trong bóp tiền lấy ra ba tờ tiền một trăm đồng mới tinh đưa cho cô.
“300?” Lưu Tiêu Di có chút kinh ngạc, tiền tiêu vặt bình thường của cô chỉ có 200 đồng, sao giờ lại biến thành 300 đồng?
Lưu Trạch Hằng giải thích: “Mẹ cậu nói, cậu học mỹ thuật phải mua dụng cụ thường xuyên, nên cho cậu thêm một trăm đồng cho đến khi cậu thi xong mỹ thuật.”
“…… Ừ, tớ biết rồi.” Lưu Tiêu Di nhận tiền.
“Về sau tiêu tiền có chừng mực, đừng tiêu lung tung, đến tiền mua bữa sáng cũng không có.” Lưu Trạch Hằng tận tình khuyên bảo.
Lưu Tiêu Di từ nhỏ thèm ăn, mỗi khi có tiền liền mua đồ ăn vặt, Di mẹ bất đắc dĩ phải đưa tiền tiêu vặt cho Lưu Trạch Hằng giữ. Sau khi kết hôn tài chính cũng do anh quản, sau đó anh kiếm được nhiều tiền hơn liền đưa cho cô rất nhiều tiền để tiêu xài.
Sau khi Lưu Trạch Hằng có tiền liền đặc biệt chú trọng chất lượng sinh hoạt, để cho Lưu Tiêu DI có thể mua đồ vật tốt nhất, không cần băn khoăn gì, tạo thành thói quen mua đồ không suy nghĩ nhiều. Giống như lần trước, không biết cô nghĩ gì lại mua cho anh một hộp chocolate thật đắt.
Lúc trước mỗi ngày cô đều sẽ tới nhà anh ăn một ngày ba bữa cơm, sau lại tức giận không chịu tới ăn cơm, trong tay lại không có tiền. Trùng hợp có một lần trên đường tan học anh thấy cô hỏi mượn Lý Lê 20 đồng, sau đó thấy cô xách một túi mì ăn liền thật lớn từ cửa hàng tiện lợi về nhà.
Lưu Trạch Hằng vài lần kêu cô qua nhà anh ăn cơm, cô lại không chịu nghe.
“Biết rồi.” Lưu Tiêu Di nói cho có lệ.
Khó có được cơ hội nói chuyện với cô, Lưu Trạch Hằng đương nhiên nắm chặt: “Tối nay qua đây ăn cơm đi, tôi làm cánh gà cậu thích cho cậu ăn.”
“Tớ hẹn Trí An rồi.”
“Cậu lại muốn cùng Trình Trí An đi ra ngoài? Các cậu muốn làm gì?”
Lưu Tiêu Di vẫn luôn cúi đầu, không có nhìn Lưu Trạch Hằng, cô ngẩng đầu, nói: “Trạch Hằng, tớ không phải bạn gái cậu, cậu không cần phải lo quá nhiều.”
Lưu Trạch Hằng nghẹn lời, đúng vậy, anh không có thân phận gì, thật không có tư cách quản cô.
Lưu Tiêu Di xoay người chuẩn bị trở về trong nhà, lại quay đầu nói: “Cậu đừng theo dõi tớ, tớ không thích đâu.”
Chạng vạng, Lưu Tiêu Di cùng Trình Trí An ăn cơm chiều ở một tiệm lẩu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Trình Trí An cùng Lưu Tiêu Di hàn huyên rất nhiều chuyện, về việc ở thành phố Thanh Dương tham gia huấn luyện, cũng muốn mỗi tháng trở về Giang Trung tham gia thi thử cuối tháng, còn có nữ sinh mà cậu thích gần đây nói chuyện gì với cậu; còn thỉnh giáo Lưu Tiêu Di một vài tâm đắc khi vẽ tranh, làm thế nào nâng cao trình độ vẽ tranh trong thời gian ngắn….
Lưu Tiêu Di không có hứng thú, nói chuyện cũng không hăng hái.
Trình Trí An phát hiện gần đây cô có chút không ổn, hỏi: “Cậu có chuyện gì không vui sao?”
“Ừ? Sao cậu biết?”
Trình Trí An chỉ vào mặt mình nói: “Trên mặt cậu viết mấy chữ “ Ta không vui” thật to.” Lại nói tiếp: “Có phải liên quan tới Lưu Trạch Hằng không?”
“Làm sao cậu biết hay vậy?”
“Tớ không bị mù.” Trình Trí An khóe miệng bất đắc dĩ giật giật, nhấc đũa kẹp miếng thịt trong nồi lẩu sôi sùng sục, chấm gia vị trong chén ăn.
“Tê!” Thịt mới vớt lên nóng bỏng miệng, Trình Trí An hít hà thổi nguội tiếp tục ăn. Ăn xong cậu nói: “ Nể tình cậu giúp đỡ tớ nhiều như vậy, cậu có chuyện gì không vui thì nói cho tớ nghe, tớ sẽ góp ý cho cậu.”
Nếu như đang ở lứa tuổi 17 Lưu Tiêu Di nhất định sẽ tâm sự với Trình Trí An, nhưng cô lại không phải chỉ 17 tuổi, quan hệ giữa cô với Lưu Trạch Hằng lại quá phức tạp.
Nam sinh cô đã thích từ nhỏ tới lớn, cô đã tỏ tình với nam sinh đó vô số lần cũng không được đáp lại. Sau này, nam sinh đó nói với cô anh cũng thích cô, chỉ vì hai người còn nhỏ, không thích hợp yêu đương. Nếu như cô không biết trước tương lai thì cô sẽ không tức giận như vậy.
Tương lai, nàng sẽ cùng nam sinh đó kết hôn, nhưng nam sinh đó lại chưa từng quan tâm cô, chỉ luôn chuyên chú làm việc. Mà cô lại nghĩ lẩn quẩn trong lòng, làm cho mình bị bệnh tâm lý…
Dù sao cũng là một cái tương lai thật cẩu huyết.
Trình Trí An thấy cô không nói gì, cố tình bày ra bộ dạng thất vọng, dùng giọng điệu đáng thương nói: “ Cậu xem, tớ có bí mật gì đều nói với cậu, còn cậu thì sao, có chuyện gì đều giấu trong lòng không nói cho tớ nghe, chúng ta có phải là bạn bè không hả?”
Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “Sự tình rất phức tạp, tớ không biết nói như thế nào.”
“Chuyện gì mà phức tạp như vậy?” Trình Trí An nói tiếp: “Có phải Lưu Trạch Hằng tỏ tình với cậu mà cậu không đồng ý?”
Lưu Tiêu Di kinh ngạc nhìn Trình Trí An, hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Trình Trí An nhún nhún vai, nói: “Mỗi lần cậu nói chuyện với tớ, ánh mặt cậu ta nhìn tớ giống như muốn giết chết tớ a.”
Lưu Tiêu Di: “…… Cậu khoa trương quá đi.”
“Đương nhiên, cậu luôn quay lưng về phía cậu ta, không có nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cậu ta. Nếu ánh mắt có thể phát ra năng lượng, tớ chắc chắc sẽ bị đóng thành bang!” Động tác của Trình Trí An khoa trương diễn tả lại.
Lưu Tiêu Di bị cậu chọc cười, nói: “Khôi hài!”
“Tớ nói thật, cậu có thể hỏi Trác Bân ( ngồi cùng bàn ), Trác Bân cũng không dám nhìn vào mắt cậu ta.” Nói nói, Trình Trí An cảm thấy lo lắng cho Lưu Trạch Hằng: “Cậu nói xem tính cách của cậu ta lạnh bang như vậy, về sau ra xã hội làm việc làm sao ở chung với người khác?”
Lưu Tiêu Di nhất thời nói lỡ miệng: “Cậu ấy làm nghiên cứu khoa học, mỗi ngày sẽ ở chung với các loại máy móc, không cần ở chung với người.”
Trình Trí An khó hiểu: “Nghiên cứu khoa học? Cậu ta khọc khoa Văn, sau này làm sao nghiên cứu khoa học?”
“Cậu ấy…… lúc trước cậu ấy học khoa học tự nhiên, người trong nhà cho rằng cậu ấy sẽ làm nghiên cứu khoa học, gần đây mới chuyển qua khoa xã hội.” Lưu Tiêu Di lắp bắp mà giải thích.
“Cho là vậy đi, trừ bỏ một ít công việc về kỹ thuật, rất nhiều công việc khác đều yêu cầu phải giao tiếp với người khác, tính cách của cậu ta thật sự rất khó ở chung. Bất quá, cậu ta lại rất có thực lực, đây là chổ tớ rất sùng bái cậu ta….” Trình Trí An tự hỏi một chút, quay lại chủ đề chính: “Ai, nói lan man quá, quay lại chuyện giữa cậu và cậu ta, tuy rằng nhìn qua giống như cậu từ chối cậu ta, nhưng lại giống như cậu xem cậu ta là kẻ thù thì đúng hơn.”
Lưu Tiêu Di: “……”
Trình Trí An tuy rằng tò mò, nhưng nhìn thấy Lưu Tiêu Di không muốn nói, cũng sẽ không bức cô: “Không muốn nói thì thôi vậy, nếu như lúc nào cậu muốn kể với người khác, cậu có thể gọi điện cho tớ.”
“Phí gọi điện thoại đắt như vậy, tớ mới không gọi cho cậu đâu!”
“Vậy nhắn tin QQ đi, dù sao nhắn tin QQ cũng không tốn tiền.”
“Được rồi, cậu cũng đừng quá lo lắng cho tớ, đến thành phố Thanh Dương cố gắng học tập. Ta nói với cậu chứ tớ nhìn người rất chuẩn, về sau cậu nhất định trở thành đại sư quốc tế.”
Trình Trí An nghe được Lưu Tiêu Di nịnh hót mình, chọc cho vui vẻ: “Ha ha, đại sư quốc tế, cậu thật đúng là dám nói, tớ thi liên khảo mỹ thuật đạt tiêu chuẩn thôi đã cám ơn trời đất rồi!”
Lưu Tiêu Di gật đầu khẳng định: “Nhất định sẽ được.”
“Dựa vào cát ngôn của cậu!” Trình Trí An giống như cổ nhân chắp tay thành quyền kính chào Lưu Tiêu Di
Truyện khác cùng thể loại
337 chương
139 chương
3237 chương
88 chương
57 chương
10 chương
189 chương
30 chương