Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 13 : Bộc phát tình ý triền miên

Thẩm Ninh Ninh lang thang đi dạo, tiếng giày cao gót gõ lạch cạch trên đường làm cô thích thú. Cô đi từng bước nhỏ, vung vẩy túi sách, vừa cười vừa đếm từng ô gạch. “Mạc Từ Duệ, vào thôi.”  Bên tai vang lên tên gọi quen thuộc, làm Ninh Ninh đơ người, vô thức nhìn về phía phát âm thanh đó. Lúc này, hai bóng người đang ở cửa khách sạn lôi kéo nhau. Có những sự việc trùng hợp đến bất ngờ, và cũng có những con người đi đâu cũng gặp: Mạc Từ Duệ và cô gái đó. Vẫn nói không quan tâm, vẫn nói cô đã có con đường riêng của mình, nhưng ngày hôm nay, Ninh Ninh nhận thấy cô buông bỏ không được. Hai người thân thiết đến mức độ đó rồi sao? Trước kia, cô tùy hứng trêu đùa, tùy hứng nghịch ngợm vì cô luôn tin tưởng anh, anh sẽ không làm những chuyện trái đạo đứa luân thường và quy tắc của mình. Nhưng Mạc Từ Duệ ngày hôm nay, cô không đoán ra được. Triệu Dĩnh nói: “Nếu không quan tâm thì cậu ngồi đây khóc lóc ỉ ôi, than thân trách phận, so sánh hơn thua để làm gì?” Triệu Dĩnh nói: “Nếu vẫn còn thích anh ta thì vồ anh ta về, JQ một trận.” Thẩm Ninh Ninh hít thở thật sâu, cô nắm vững bàn tay, quyết định. Buông bỏ anh, cô không làm được. Mạc Từ Duệ, đời này của anh chỉ thuộc về một mình em thôi. Đừng trách em, em hôm nay dành anh về. “Anh Từ Duệ.” Nệm bước chân bôm bốp đi về phía hai người.  “Tiểu Duệ Duệ.” Gọi thêm một tiếng, Ninh Ninh nhào vào trong lòng anh, kéo anh ra khỏi ma trưởng của cô gái kia. Mạc Từ Duệ ánh mắt thâm trầm, đứng ngơ người, bần thần một hồi. Ninh Ninh ở trong lòng anh cười đắc ý, ánh mắt thách thức nhìn cô gái kia. Cô ta hôm nay mặc bộ đồ đen công sở, vô cùng tao nhã, quý phái. Dáng người có lồi có lõm không vì thế mà biến mất, mà càng được nâng lên bởi vẻ thành thục, trầm ổn của mình. Ninh Ninh so sánh thua thiệt ở trong lòng, ngọ nguậy vào người anh. “Anh Tiểu Duệ, theo em về nhà.” Câu nói đánh thức lý trí của Mạc Từ Duệ, anh khẽ buông cô ra, tránh ánh mắt nồng cháy của cô, nhìn sang bên đường. “Anh còn có việc.” “Không được, theo em về.” Ninh Ninh cương quyết kéo lấy tay anh. Hốc mắt trong phút chốc nóng lên, cô cố gắng để kìm nén không rơi nước mắt, uất ức nói. Lần này, anh hất mạnh tay cô ra. “Thẩm Ninh Ninh đừng nhõng nhẽo nữa, anh không thể tiếp chuyện em được.” Nói rồi, tức giận đi vào phía cửa khách sạn. “Anh cùng cô ta vào đấy làm gì?” Ninh Ninh gằn giọng lên nhưng vẫn không tránh khỏi có chút nghẹn ngào. “Anh làm gì? Thẩm Ninh Ninh em hôm nay giở trò trẻ con gì? Sẽ như em mong muốn.” Mạc Từ Duệ cười to lên, ánh mắt sắc bén tràn đầy tia nguy hiểm cảnh cáo. Cô đến lúc này vẫn không chịu tin tưởng anh. Chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của anh, Ninh Ninh run sợ buông thõng đôi tay. “Mạc Từ Duệ.” Cô hét lên, nhào đến bả vai anh, cắn mạnh xuống. Anh làm em sợ đó, anh Từ Duệ. “Buông ra.” Mạc Từ Duệ hất cô ra, thô bạo lôi kéo cô ra xa cửa khách sạn, giọng bùng lên nữa giận. “Đừng trẻ con nữa. Chúng ta không còn quan hệ gì, em về đi.” “Anh nói dối.” Ninh Ninh khóc ầm lên, cô nước mắt nước mũi tùm lum nhất quyết lao vào trong người anh. “Anh nói thích em mà, anh rõ ràng nói thích em.” “Không còn.” Một câu trầm thấp không đầu không cuối. “Cái gì?” Cô kinh ngạc hét lên. “Anh không còn thích em nữa.” Mạc Từ Duệ nhìn thẳng mắt cô, gằn lên từng chữ. Không còn là tình cảm yêu thích đơn thuần nữa, mà là ham muốn chiếm đoạt, yêu hận đan xen. Một chữ ‘thích’ kia làm sao miêu tả hết ngũ vị tạp trần trong lòng anh. “Đừng ràng buộc anh nữa.” Mạc Từ Duệ buông nhẹ một câu, phủi sạch quần áo, đi vào. “Không cho phép, anh rõ ràng nói thích em, tại sao lại dễ dàng buông bỏ như vậy. Anh không cần em”. Ninh Ninh đứng giữa biển người, không màng danh dự la hét ầm ĩ, cô khóc lóc ỉ ôi, không ngừng dậm mạnh chân, nghẹn ngào hét lên. Người xem càng lúc càng đông, nhận ra thiên kim tiểu thư Thẩm gia, là một trong ba đại gia tộc của thành phố, không ngừng chụp ảnh. “Anh đưa em về.” Mạc Từ Duệ khẽ vuốt trán đau đầu, vượt qua vòng vây người, kéo nhanh cô về bãi đỗ xe, vừa lúc gặp trợ lý Lâm đang bước đi vào. “Tổng giám đốc.” Lâm Phó nhắc lên một câu, định nhắc nhở. Bên trong là cuộc gặp mặt của các đối tác sống còn với công ty, khó khăn lắm Trần Diệp tổng kia mới đồng ý. “Anh tự xử lý.”  Tiếng nổ xe ầm ầm vang lên, chiếc ô tô lao vút đi. Lâm Phó mặt mày nhíu chặt, con người này càng lúc càng bá đạo, tùy ý, hình tượng tổng giám đốc uy nghiêm, thành đạt trong người anh càng lúc càng sụp đổ. Trong xe, Thẩm Ninh Ninh ngước ánh mắt ra hai bên đường, kiên quyết không muốn nói chuyện với anh, thỉnh thoảng cố gắng kìm nén những tiếng nấc liên hồi. Mạc Từ Duệ cũng trầm mặc, yên tĩnh lái xe.  Đến khu trung cư, không đợi anh xuống mở cửa xe, Ninh Ninh hùng dũng bước xuống, đóng mạnh cửa xe, hướng ánh mắt đầy thách thức nhìn anh. Mạc Từ Duệ cũng không bận tâm, chỉnh lại gương chiếu hậu, định lái xe rời đi. Chết tiệt. Ninh Ninh tức giận trừng mắt. Dám ngang nhiên bơ cô. Anh dám không thèm chào tạm biệt với cô đã bỏ đi. Uất nghẹn đến tận cổ họng, Thẩm Ninh Ninh đập mạnh vào kích cửa, mắt mở lớn uy hiếp. Xuống xe. Nhanh xuống xe. Mau lên… Đợi đến vài phút, Mạc Từ Duệ mới lững thững ra xe bước xuống. Không kiêng nể gì, Ninh Ninh tức giận đá mạnh vào chân anh, thành công khiến anh kêu lên một tiếng, khụy chân xuống. Ai bảo anh cao hơn cô quá làm gì, làm hại cô muốn đối đầu với anh cũng cảm thấy áp lực, khí thể sụt giảm vài phần.  Vốn dĩ định lấy hai tay véo chặt tai anh lôi xuống, nhưng trong phút chốc cô nhớ đến ánh mắt vô tình của anh, cả hành vi thô bạo đẩy cô ra, Ninh Ninh nghiến răng nghiến lợi, bưng chặt lấy mặt anh, kiễng chân lên, cưỡng hôn. Mạc Từ Duệ than nhẹ một tiếng, lý trí muốn đẩy cô ra, nhưng hai bàn tay anh siết chặt lấy vòng lưng của cô, mạnh mẽ áp cô lên thành xe, kích động hôn xuống. Hai tuần không gặp, anh nhớ cô đến phát điên lên. Mạc Từ Duệ chưa bao giờ hôn cô kịch liệt như vậy, ham muốn chiếm giữ, trụ chặt lấy cổ cô, không cho cô một tia lảng tránh. Ninh Ninh bối rối cắn mạnh lên môi anh, mùi máu tươi tràn ra, ngập đầy khoang miệng. Mạc Từ Duệ rên lên những tiếng kêu khàn đục, như càng bị kích thích anh hôn sâu xuống môi cô, dây dưa quấn quýt không buông. “Ninh Ninh….” Tiếng gọi bất ổn, tràn đầy dục vọng, trong bóng tối đôi mắt anh rực cháy hai ngọn lửa. Anh ôm cô vào trong xe, áp chặt lên người cô, tiếp tục chiếm giữ đôi môi mềm mại. Hai bàn tay anh không ngừng ma sát khắp người cô, kích động từng ngọn lửa nhỏ trong lòng, Ninh Ninh vui sướng, rên nhẹ ra tiếng. Mạc Từ Duệ vội phủ lên môi cô, nuốt chặt những tiếng kêu đó. Hai bàn tay anh vòng qua sau lưng cô, kéo ra khóa váy. Chiếc váy mỏng manh, cùng với tiếng xoẹt nhẹ vang lên, làm Ninh Ninh sững lại. Mạc Từ Duệ chưa bao giờ làm vậy với cô. Hành động xa lạ của anh khiến cơ thể cô nổi lên phản ứng, Ninh Ninh khẽ gập người lại, càng làm cho ma sát giữ thân thể cô và anh thêm khăng khít. “Ninh Ninh, cho anh, Ninh Ninh” Tiếng nói trầm thấp bùng nổ, cùng lúc đó khuy áo ngực cô được gỡ ra, hơi lạnh tràn vào khiến Ninh Ninh hút vào ngụm khí lạnh, vội lấy tay che ngực. Cảnh xuân phơi bày ngay trước mắt, Mạc Từ Duệ giữ chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vào cơ thể cô.  “Em đẹp lắm.” Tưởng tượng bao nhiêu lần, mơ ước, khát khao bao nhiêu lần, đến lúc này đây Mạc Từ Duệ có cảm giác không thực. Nhưng nhiệt độ ấm nóng của cơ thể cô, cũng với những tiếng rên rỉ kích động của cô, không thể là giả. Mạc Từ Duệ cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, liếm láp, gặm cắn như đang thưởng thức một món ăn ngon lành, mỗi tấc thịt trên người cô anh đều dừng lại rất lâu như muốn để lại những ấn ký trên người cô. “Anh Từ Duệ.” Ninh Ninh run rẩy lên tiếng. “Ừ.” Mơ hồ trả lời, anh dừng lại trên nụ hoa của cô, nhẹ nhàng mút lấy. “A,” Ninh Ninh vì kích động mà hét ầm lên, cô không ngừng lấy tay đẩy anh ra, “…ưm…”anh đột nhiên cắn nhẹ lên ngực cô, cô vô lực phản kháng, hai tay bấu chặt vào vai anh, mặc anh càn quấy. Mạc Từ Duệ hôn lên từng chỗ trên người cô, hai tay không ngừng ma sát, thúc ép muốn hòa với cô làm một. Anh dừng bên bờ ngực bên kia, tiếp tục cắn mút, rồi dừng ở khe ngực cô thở dốc, một đường hôn xuống. “Anh Từ Duệ, hình như em thích anh rồi.” Ở trong cơn hoan tình, Ninh Ninh đỏ mặt lên tiếng. Mọi hành động của Mạc Từ Duệ bỗng chốc ngừng lại, dục vọng hoàn toàn biến mất, đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, tức giận nới lỏng cô ra: “Nếu em muốn anh dừng lại thì không cần làm cách này.” “Không, không có. Nói thật hơn cả lời nói trong lúc uống rượu.” Ninh Ninh vội vàng giải thích, thề thốt. “Không có! Thật sao?” Mạc Từ Duệ cười chế giễu: “Như một kiểu anh trai, em gái.” “Không, như kiểu với một người đàn ông….” Ninh Ninh xấu hổ đã muốn cúi gập đầu rồi, nhưng anh mạnh mẽ nâng cằm cô lên, hôn sâu xuống.  Anh nói: “Thẩm Ninh Ninh dù sau này em có nói gì, có phủ nhận như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay, xuống địa ngục anh cũng kéo em xuống cùng.” Anh nói: “Chúng ta thực sự kết hôn, sẽ không ly hôn nữa.” Sau cùng anh nói: “Yên lặng một chút, sau đó anh đưa em vào nhà.” Rồi nhẹ ôm lấy cô. Trong lúc mơ hồ, cô đã đáp ứng tất cả. Đó chính là lời hứa của anh, cùng cô đi trọn đời kiếp kiếp.