Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 54 : C54

Editor: Rosegi "Ngay bây giờ, tiểu thiên vương đang ở phía sau tôi...." Trong TV, phóng viên mặt đỏ bừng, có vẻ đang rất kích động. Lãm Nguyệt ăn trái cây, âm thanh từ TV cô không nghe lọt tai một chữ nào, đột nhiên một đoạn nhạc vang lên khiến cô chú ý. Lãm Nguyệt yên lặng xem quảng cáo, cầm lấy điều khiển từ xa. Trần Dục Sâm chắc đã sắp về đến nhà. Lúc nãy anh nhắn tin cho cô, nói là đã làm xong việc. Thực tế đúng như cô suy nghĩ. "Cậu..." vội gì vậy? Nhìn người đàn ông chỉ còn thấy bóng dáng, yên lặng thu tay, cố gắng nuốt trôi miếng cơm chó này. OK, thanh niên mà. Vội về gặp vợ chứ gì...! ......! Lãm Nguyệt thay quần áo, ma xui quỷ khiến đi vào phòng bếp. Đương nhiên là cô biết nấu cơm, chỉ là cô lười hơn nữa lại ghét mùi khói dầu, quan trọng nhất là cô không dậy sớm nổi, thức dậy vào buổi trưa thì không nói, buổi tối thỉnh thoảng cô muốn trổ tài nấu nướng, Trần Dục Sâm cũng sẽ không cho cô vào bếp. Lúc đầu, anh chỉ biết nấu một món cháo, vừa xem điện thoại vừa phân vân không biết "một lượng vừa phải" là bao nhiêu, nhưng bây giờ đã có thể tự tin nấu bất cứ món gì mà cô thích. Dao phay thoăn thoắt di chuyển, những lát khoai tây nhanh chóng biến thành những sợi khoai tây, thao tác thành thạo lưu loát. Lãm Nguyệt lúc này mới phát hiện, nấu cơm cũng là một loại hạnh phúc. Trần Dục Sâm vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Trong phòng bếp, một bóng dáng nhỏ nhắn đang thong thả xào nấu, mái tóc dài đến eo được buộc gọn lại lộ ra vòng eo một tay có thể ôm trọn, cô hơi cúi đầu, cái gáy trắng nõn, chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể hình dung được vẻ duyên dáng của cô. Đẹp ngỡ như một bức tranh. Dường như cảm thấy hơi chói, anh khẽ nheo mắt lại. Những hình ảnh ở trong mơ biến thành hiện thực khiến tất cả những nôn nóng bất an bị đè nén trong lòng chậm rãi tiêu tán. Một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy eo cô. Trần Dục Sâm hơi cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Anh về rồi." Lãm Nguyệt dừng tay, nụ cười tựa như nụ hoa hé nở từng chút một. Cô xoay người, ôm cổ anh, dựa sát vào, "Hoan nghênh anh về..." Lời nói biến mất giữa môi răng của hai người. Đây là do cô tự đưa mỡ đến miệng mèo. Anh ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong miệng cô, ánh mắt anh tối sầm lại, dần dần không nhịn được càng ngày càng điên cuồng, giống như muốn hút hết hương thơm thuộc về cô. Lãm Nguyệt ôm cổ anh, bị anh ôm vào trong lòng, hôn đến khó có thể tách ra. Không khí trong phòng bếp nóng dần lên, không biết qua bao lâu, Lãm Nguyệt cảm thấy không thở nổi, nụ hôn mới dừng lại. Trần Dục Sâm sắc mặt vẫn thản nhiên như thường, chỉ là yết hầu khẽ trượt xuống vài lần, cô bị anh bế lên đặt bên cạnh bồn rửa tay, hai chân bị tách ra, nụ hôn rơi xuống vành tai tinh xảo, theo cái cổ thon dài trượt xuống dưới. Lãm Nguyệt cả người mềm nhũn trong vòng tay anh, đôi môi sưng đỏ khẽ hé mở thở dốc, đầu óc trống rỗng. Cho đến khi một mùi cháy khét bốc lên, Lãm Nguyệt mới sực tỉnh. "Đồ ăn của em!" Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhảy xuống đất lấy cái sạn lúc nãy bị vứt ở một bên để đảo đồ ăn. "Cháy rồi." Lãm Nguyệt nhìn đáy nồi, sau đó nhìn Trần Dục Sâm. Người đàn ông khôi phục bình tĩnh, lần nữa ôm lấy cô từ phía sau. "Nhìn có vẻ rất ngon." Giọng anh còn hơi khàn, nhưng vẫn đầy vẻ nghiêm túc. Đây là món ăn cô nấu cho anh, là tâm ý của cô, có ra sao thì cũng vẫn ngon. Lãm Nguyệt bật cười, đảo đồ ăn rồi nói, "Vậy lúc nữa anh nhớ ăn hết đó." "Ừ." Người đàn ông mặt không đổi sắc, không có chút khó xử và do dự nào. Ánh mắt Lãm Nguyệt tràn đầy ý cười, sao cô có thể để cho anh ăn chứ. Cô hơi động đậy, lấy muối cho vào nồi, người phía sau đặt cằm trên đỉnh đầu cô, cô di chuyển anh cũng di chuyển, cô ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói, "Mệt không? Hay là anh ngủ một giấc trước đi?" Vội vã trở về, chắc hẳn anh rất mệt. "Không cần." Người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt không chút dao động, nhưng cả người lại giống như một con chó lớn dính chặt lấy cô. Cô đi lấy đĩa, anh cũng đi. Lãm Nguyệt cười, "Đồ trang sức khổng lồ." "Thế anh ở đây làm gì?" Người đàn ông nghiêng đầu, thản nhiên nói, "Giúp em." Anh luồn tay qua eo cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh nóng rực làm Lãm Nguyệt khẽ run rẩy. Cứ như vậy nắm tay cô đảo đồ ăn. Bất tri bất giác, Lãm Nguyệt đã biến thành vật trang trí, ở trong lòng anh chỉ đạo. "Cho xì dầu vào." "Chưa được, ít quá..." "Đủ rồi, đảo đi..." Người đàn ông vây cô ở trong lòng, hay tay luồn qua eo cô, thong thả xào nấu. Động tác vẫn tao nhã đẹp mắt như vậy. .......! "Thế nào?" Lãm Nguyệt nhìn Trần Dục Sâm. Trần Dục Sâm nhìn cô, khoé miệng cong lên, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, làm cho cả người anh trở nên dịu dàng. "Rất ngon." Anh nói. Lãm Nguyệt nhìn anh như thế, cô cũng bất giác nở nụ cười. Cô ngẩng đầu hôn một cái vào vị trí lúm đồng tiền vừa mới biến mất kia. Không phải anh chỉ nói cho có, rõ ràng, anh dùng hành động để thể hiện. Người đàn ông yên lặng ăn. Một bàn đồ ăn dần dần vơi đi, Lãm Nguyệt sờ sờ bụng anh, lấy đôi đũa trong tay anh, lắc đầu, "Được rồi, anh no rồi đúng không?" "Anh thật sự định ăn hết chỗ này à!" Trần Dục Sâm mím môi, gật đầu. "Ừ." "Không thể lãng phí." Đây tất cả là tâm ý của cô, anh không muốn lãng phí. Lãm Nguyệt có chút tức giận, đôi mắt không hề có ý cười, "Cho nên anh định ăn cố?" Cô muốn anh vui vẻ chứ không phải như vậy. "Thật ra anh vẫn chưa no lắm." Người đàn ông mím môi, có chút không muốn. Nhưng nhìn ánh mắt Lãm Nguyệt, anh chỉ có thể yên lặng đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh. Giọng nói rầu rĩ. "Buổi tối có thể ăn tiếp." Lãm Nguyệt buồn cười, đây có lẽ là lần đầu tiên người đàn ông này ăn đồ thừa, nhưng lại hoàn toàn không có chút ghét bỏ nào cả. Thấy anh đúng là không có biểu hiện ăn quá no cô mới an tâm, chọc chọc mặt anh, "Được rồi, mau đi ngủ đi." Người đàn ông này vẻ ngoài lý trí lạnh nhạt, trên thực tế, cô biết nhất định là anh đã vội vã về đây. Trần Dục Sâm nắm tay Lãm Nguyệt, kéo cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, "Cùng nhau ngủ." Không có cô, anh ngủ không ngon. Lãm Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, đột nhiên kéo cô vào ngồi trong lòng anh, chân anh không biết đau hả. Cuối cũng vẫn thương anh, Lãm Nguyệt có chút bất đắc dĩ, ánh mắt dần dịu đi, tựa như một hồ nước mùa thu có thể nhấn chìm linh hồn người ta. "Được." Được cho phép, người đàn ông không chậm trễ một giây nào mà bế ngang Lãm Nguyệt lên, đi vào phòng. "Ngủ ngon." Người đàn ông hôn lên môi Lãm Nguyệt mấy cái, ôm cô vào lòng, giữ chặt cô trong vòng tay rồi đôi mắt đen nhánh mới từ từ nhắm lại. Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, vừa buồn cười vừa tức giận, cô còn có thể chạy đi đâu chứ. Chỉ là, cô vốn dĩ cho rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ bởi vì không khí quá ấm áp, cũng có thể vì vòng tay của anh khiến cô hoàn toàn thả lỏng nên cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Trước khi thiếp đi, cô còn nghĩ, rõ ràng cô vừa mới thức dậy không bao lâu mà. .........! Tấm rèm dày che chắn ánh mặt trời khiến cho căn phòng có vẻ tối tăm, chiếc đèn nhỏ toả ra ánh sáng màu cam nhìn vô cùng ấm áp. Lãm Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi dậy. Phát hiện người bên cạnh đã không thấy bóng dáng. Cô vuốt vuốt tóc, vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra kéo rèm sang hai bên. Ánh nắng vàng rực rỡ hắt vào tràn ngập khắp căn phòng. Cô quay đầu lại mới phát hiện trên ngăn tủ dán một tờ giấy nho nhỏ, "Chờ anh." Nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại. Lãm Nguyệt vừa mới bóc tờ giấy ra, liền nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài. Cô khẽ cười, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy một giọng nói non nớt. "Bên trong là mẹ sao?" Giọng nói có chút căng thẳng, "Nhỡ đâu mẹ không thích con..." Nháy mắt, Lãm Nguyệt nhớ lại một tháng bên cạnh bảo bảo, nói thật ra, đã hơn nửa năm trôi qua, cô đã không còn nhớ rõ giọng nói của bảo bảo nữa, hơn nữa từ khi biết Trần Dục Sâm là bảo bảo, cô đã đem hai người gộp thành một. Nhưng bây giờ....! "Đúng vậy." Đáp lại là giọng nói của Trần Dục Sâm. Người đàn ông dừng lại một chút rồi nói tiếp, vẫn là giọng nói nhàn nhạt, không do dự hay ngượng ngùng một chút nào. "Nhưng con phải biết rằng, con đã lớn rồi." "Đừng bám dính mẹ con." Bảo bảo:.........! Lãm Nguyệt:.........! Được lắm, cảm động gì đó đã không cánh mà bay. _______ Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!.