Trúc Mã Cực Sủng
Chương 9 : Ác ma tẩy não
Kiều Đa Bảo trừng mắt liếc cậu một cái, uy hiếp nói: "Mặc kệ cậu trở mặt như thế nào, dù sao ăn đồ của tôi rồi thì phải đền đáp, nếu không. . . . . Hừ hừ!"
Kiều Đa Bảo hừ xong liền xoay người đi ra ngoài, đi ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu lại nhiều Hừ một tiếng.
Chu Tích Tiệp che lấy vết thương ở bụng, ho khan ngồi trở lại đến bên giường, nhìn thoáng qua Đồ trên giường không khỏi thở dài.
Từ nhỏ, món đồ chơi của chính mình cùng những vật khác luôn bị Kiều Đa Bảo hủy hoại, mà chính mình lại không sửa được nguyên trang trở lại. Đột nhiên ở bụng một trận biểu tình vang lên, Chu Tích Tiệp liếc nhìn trên bàn, bánh ngọt đang tỏa ra mùi thơm. Chu Tích Tiệp giật giật ngón tay, hồi lâu lại hừ một tiếng rồi ngó qua chỗ khác.
Một phút đồng hồ sau, Chu Tích Tiệp cầm lấy ăn một miếng lớn, chốc lát liền giải quyết hết.
Phục hồi tinh thần lại, Chu Tích Tiệp tự thấy có chút thẹn thùng dùng giấy lau miệng, tự mình an ủi mình, lẩm bẩm: "Coi như quên đi, là bất đắc dĩ không thể không nếm qua đồ ăn thừa của cậu ta."
Ngày hôm sau, Chu Tích Tiệp đem gắn lại xe tăng mô hình giống ban đầu như đúc đưa cho Kiều Đa Bảo ngay trước mặt Chu Huyền, còn thuận tiện cho anh trai ánh mắt kiêu ngạo, giống như nói “ngươi chứa không được gì đó cuối cùng còn được đệ đệ ngươi ra tay”, chọc cho trâu cao ngựa lớn Chu Huyền thiếu chút nữa lại vung lên quả đấm cho cậu một trận.
Chu Huyền cùng Chu Mạch khó mà có được năm ngày nghỉ, nhất định phải hung hăng buông lỏng bản thân một chút, vì vậy ba ngày đầu Chu Huyền liền bắt được Chu Tích Tiệp, hẹn những bằng hữu khác cùng đánh nhau đủ ba ngày! Chu Huyền chịu khổ quen, chỉ cảm thấy đánh được cả người thoải mái, vô cùng tốt.
Mà Chu Tích Tiệp mặc dù thể chất rất tốt, từ nhỏ rèn luyện, nhưng vẫn là thiếu niên, mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Tuấn mỹ như vương tử, khí chất tao nhã, nhân xưng sát thủ tình trường - Chu Mạch lại nhân cơ hội này cùng Kiều Đa Bảo bồi dưỡng tình cảm, bù đắp nững ngày không thể trở về bên cạnh cô. Hai người ở trên ghế sofa cùng nhau chơi game, cùng nhau phá đồ chơi, cùng nhau trở về Kiều gia đánh đàn dương cầm.
Ông ngoại bà ngoại Kiều Đa Bảo mặc dù hàng năm ở nước ngoài, nhưng mà không có xem nhẹ bồi dưỡng cho bảo bối ngoại tôn, từ nhỏ phát hiện tài năng dương cầm của Kiều Đa Bảo, hai người liền thỉnh thoảng bay về, chính mình dạy cháu gái đánh đàn dương cầm. Kiều gia lại cho người đặt dương cầm từ nước ngoài về. Cho dù lên trung học, học tập bận rộn, nhưng Kiều Đa Bảo mỗi tuần cũng muốn quy định thời gian phải về nhà mình, diễn tấu cho bọn họ nghe.
Còn nhỏ tuổi, Kiều Đa Bảo mặc dù không có đã tham gia thi cái gì đó ở trường học, nhưng lại rất có danh đánh đàn hay ở trường.
Tiếng đàn lượn lờ, âm sắc ôn nhu, khi thì khoan khoái sục sôi, khi thì trữ tình sầu não.
Lầu hai Kiều gia trở nên yên tĩnh. Một lớn một nhỏ hai người đang ngồi trước dương cầm, ngón tay thon dài trắng nõn, mảnh mai khéo đang ở gõ tiết tấu rất êm tai. Ấm áp, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên hai bóng lưng của hai người, cảm giác hài hòa, đẹp đẽ.
Khóe mắt Chu Mạch thỉnh thoảng lại nhìn về phía Kiều Đa Bảo đang đắm chìm vào đàn dương cầm, gò má cô nhu thuận lại mĩ lệ, ánh mắt của anh ánh lên một tia cưng chiều, nhắm mắt lại hưởng thụ âm nhạc.
Bất quá sau một giây,khóe miệng của anh trở nên rạn nứt. . . . .
Có lẽ là tập đàn lâu quá, cô nhóc béo nào đó trong lòng bắt đầu bắt đầu phiền chán, vốn làmột khúc nhạc du dương, lại bị ngắt quãng, không ý thức được, buồn chán đứng lên.
Tiếng đàn từ ưu thương sầu khổ linh hoạt kỳ ảo, từ từ trở nên trầm thấp tiêu cực, mất hết niềm tin, cực kỳ bi thương.
Nhưng chuyển một cái, tiếng đàn đột nhiên nhân dài giống như trong trầm mặc bộc phát ngập trời, sang sảng hữu lực, thanh âm trở nên sắc bén, liền phảng phất bực bội mãnh liệt cảm giác giống như ma quỷ gầm thét, lay động đáy lòng Chu Mạch, tâm hồn anh, ngón tay thon dài như ngọc bắt đầu dần dần run rẩy lên.
Kiều Đa Bảo phấn khích, cả người đều đứng lên!
"Đăng đăng đăng đăng, nhảy nhảy nhảy, thùng thùng bang bang! ! Pằng!"
Tiếng đàn ngừng, Chu Mạch bịt mũi ngã văng ra ngoài, Kiều Đa Bảo vẫn như cũ rồi giang hai tay ra giống như đại bàng giương cánh ưu nhã, kiêu ngạo, cái đầu nhỏ ngước lên rồi nhắm mắt lại, phảng phất dư vị của tiếng đàn du dương.
Một lúc sau, Kiều Đa Bảo tỉnh táo lại, vội vàng xoay người nhìn Chu Mạch đang ngất một bên,
"Anh hai, anh không sao chứ. Còn sống thì hãy dậy đánh người đi! ?"
"Không có việc gì. . . Là anh. . . . Không có ngồi vững vàng."
Chu Mạch che lấy mũi sưng đỏ, lắc đầu đứng lên, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Bắn một phát vào buổi sáng, cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Đi, anh mời em đi ăn."
Vừa nghe đến ăn, mắt Kiều Đa Bảo sáng lên, cô sờ sờ bụng nhỏ của mình. Hai người, một người đi ra ngoài, một người lầu bầu lẩm bẩm,
"Ăn cái gì ăn cái gì!!!!!!."
Chu Mạch cười khổ, xem ra nếu sau này muốn cùng tiểu muội này chung một chỗ, phải rèn luyện tinh thần cùng năng lực thật ưu tú mới được.
Bị ác ma dùng âm nhạc tẩy não một lần, ngày nghỉ cuối cùng, Chu Mạch không dám lại cùng Kiều Đa Bảo cùng nhau đánh đàn, ngược lại bị Chu Huyền cường tráng tâm thần lôi ra sân tập đánh cầu, mệt lả người.
Ban đầu Chu Mạch yều đuối, nhã nhắn mới đánh nửa ngày liền bắt đầu cảm thấy hai mắt mờ mờ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi biến thành màu đen. Đang tìm cách dụ dỗ đe dọa Chu Huyền không đánh nữa, khóe mắt lại quét đến người cũng mang bộ dạng giống mình: Chu Tích Tiệp mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, làn da đều bị mặt trời làm cho rám đen.
Mặc dù vóc ngườikhông cường tráng như anh cả, thế nhưng gương mặt kiên nghị tuấn tú lại càng để lộ ra một tiagian trá, chỉ thấy cậu liếc mình một cái, khóe miệng quyến rũ thoáng một tia cười nhạo, Chu Mạch một trận tức giận, cư nhiên bị em trai của mình chê cười, anh cắn răng, lau mồ hôi trên trán, lại một lần nữa kiên trì.
Kết quả là ngày cuối cùng, Chu Mạch mệt rã rời, ngã xuống giường ngủ cả ngày, mà Chu Huyền lại bởi vì có nhiệm vụ sớm liền phải trở về ngay trong đêm.
Đêm đó, Chu Đồng cùng Dương Yên làm thêm giờ mà không thể trở về, Kiều Đa Bảo ngây ngốc ở trong phòng sờ sờ mô hình xe tăng bị dùng sức phá hỏng.
Mà người không thể không nghi ngờ là Chu Tích Tiệp, cậu ta buổi chiều ngủ ngon lành một giấc, lại mở ra tủ lạnh lấy dưa hấu ăn một nửa,tâm tình siêu tốt, đi qua phòng Kiều Đa Bảo, nghe thấy tiếng gào thét:
"Ông trời ơi, ohmygod! Đây là muốn khiến tôi tức chết phải không!!?"
Truyện khác cùng thể loại
500 chương
7 chương
189 chương
130 chương
54 chương
12 chương
79 chương