Thiên Kỳ mặt giận dữ nhìn Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ phía dưới khiến tâm hai người nam nhân kia như treo ngược cành cây. Trời ạ! Bọn họ còn có nương tử đang đợi ở nhà, còn có hài tử chưa ra đời, lý nào lại chết một cách lãng nhách như thế này được nha. - Các ngươi biết tội chưa? Thiên Kỳ ngữ khí âm lãnh càng làm không khí xung quanh thêm phần uỷ dị. Hắn đang phi thường tức giận, giận hai thủ hạ theo bên người hắn bao năm nay cư nhiên không thể bảo vệ tốt nữ nhân của hắn, giận thê lực to lớn trong tay không thể nào điều tra ra được nhứng kẻ đứng sau vụ ám sát Duệ Thân vương phi không thành. - Vương gia! Bọn thuộc hạ biết tội. - Tội gì? - “Ách! Là không bảo vệ được vương phi” Hắc Ảnh gấp gáp trả lời, đầu không dám ngẩng lên đối diện với đại khối băng đang bốc hoả phía trên. - Còn không? - “Ách! Là không tra ra được kẻ chủ mưu” Hắc Dạ tiếp lời đại ca của mình, cả hai đang rất cố gắng kiềm chế cơn hoả đang toả ra xung quanh. - Còn không? - “Ách! Còn không đại ca?” Hắc Dạ quay sang Hắc Ảnh ngơ ngác hỏi khiến đầu hắn chợt nổi lên ba đường hắc tuyến. - “Hử?” Thiên Kỳ có vẻ không kiên nhẫn nhìn hai huynh đệ bọn họ. - “Ách! Còn, là nhị đệ bỏ rơi vương phi trở về một mình” Thôi thì đã là huynh đệ thì mình sống chết có… số đi, con ngươi thì để thân làm đại ca này nuôi dùm cho vậy. - “Hừ! Rõ ràng là vương phi bảo đệ rời đi cơ mà” Hắc Dạ hắc tuyến nổi nóng gây sự trở lại. - “Thôi!” Thiên Kỳ gằn giọng cắt đứt “Hai người mau chóng tra ra kẻ chủ mưu lấy công chuột tội. May mắn là Phi nhi không sao, nếu không hai cái đầu các ngươi cũng không đủ cho ta hả giận” - Thuộc hạ tuân mệnh. Thiên Kỳ thở dài dùng khăn khô lau đi những vệt mồ hôi lạnh trên trán Diệp Phi, ánh mắt hắn âu yếm chú mục trên người nàng không rời đi một khắc. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa nơi bụng phẳng lỳ của Diệp Phi thầm mỉm cười hạnh phúc, nơi đây hiện đay tồn tại một sinh linh bé nhỏ, hài tử của hắn, kết tinh tình yên vĩnh cửu của hai người. May mắn nàng chỉ là vì vận công mà động thai khí, nếu không… hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nghe Trúc Nhã dần cho hắn một trận nào là phải chăm sóc thai phụ như thế nào, nữ nhân ba tháng đầu mang thai phải nhẹ nhàng, cẩn thận, chi li làm sao mà nhức cả đầu nhưng hắn lại chú tâm ghi ghi chép chép vào não bộ từng chữ một không bỏ sót bất kỳ câu nào. Diệp Phi dần dần mở hai mí mắt đang nặng trĩu, nhìn phu quân của mình đang tủm tỉm cười trong khi bàn tay to lớn lại đang di chuyển loạn xạ nơi bụng khiến hai má của mình ửng đỏ. - Ngươi lợi dụng lúc ta ngủ làm loạn? - Nàng tỉnh? Trời ạ! Nàng làm cho ta sợ chết khiếp. Thiên Kỳ nâng người Diệp Phi để nàng dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn. - Ta biết ngươi sẽ đến kịp thời mà! Diệp Phi mỉm cười, nàng là tin tưởng hắn vô điều kiện mà. Bất kể nàng ở đâu, gặp chuyện gì, hắn luôn sẽ xuất hiện đúng lúc để làm bờ vai cho nàng dựa vào. - Từ giờ nàng phải nghe lời ta, ra ngoài ta sẽ đi theo nàng, nếu không phải có đủ tứ y cùng Hắc Ảnh và Hắc Dạ mới được rời khỏi vương phủ. - Ta… không sao mà. - Nàng giờ đây không chỉ có một mình. - Là… là sao? Thiên Kỳ ghé vào tai Diệp Phi nói nhỏ với vẻ sung sướng khó tả trong khi gương mặt nàng chuyển từ kinh ngạc sang hứng khởi. - Ngươi… ngươi nói… ta… - Nàng đang mang thai con của ta. - Thật? - Thật! Diệp Phi nâng tay xoa xoa chiếc bụng vẫn bằng phẳng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bên trong đang tồn tại một sinh linh bé bỏng, đáng yêu, là kết tinh tình yêu vĩnh hằng của nàng và hắn. - Thế ta vì sao lại ngất đi? - Nàng vì vận nội công nên động thai khí. Từ giờ không cho phép luận võ, nhảy, chạy hay hoạt động mạnh, phải luôn có người ở bên cạnh, nếu không ta sẽ đánh vào mông nàng. - Ớ! Ta… sắp làm nương rồi mà ngươi còn… - Hừ! Thế phải nghe lời, phải cẩn thận nếu không con sẽ khó chịu. - “Chỉ lo cho con!” Diệp Phi quay mặt đi không thèm nhìn khiến hắn phì cười. - Sắp làm mẫu thân rồi mà nàng con đi ghen với hài tử của chính mình sao? - Ai thèm ghen chứ? - Phi nhi! Nàng thật đáng yêu.