Trúc Lâm Sơn Trang
Chương 81
- “Ừ thì là Tiểu Dực đấy! Hỏi hoài mệt cả não” Nhưng có người không hề biết đến hai chữ ‘kiên nhẫn’ viết như thế nào giống như hắn.
– Nàng bây giờ sẽ biết tay ta.
Gia Khánh nói là làm, nhanh tay nhấc bỗng Thiên Bảo lên tiến về phía chiếc giường trong góc phòng. Hắn ngồi xuống bên mép giường và đặt nàng nằm úp trên đùi mình. Tay hắn… tay hắn… vỗ đét vào mông nàng phát ra những âm thanh thật… ‘vui tai’ trong khi Thiên Bảo cứ la oai oái lên vì đau và ủy khuất tức giận.
Những người bên ngoài do nội công thâm hậu đã nghe được toàn bộ cuộc đối thọai bên trong lẫn âm thanh chua chát vang lên. Hiện tại tất cả… đầu đầy hắc tuyến.
– “Đại tỷ không biến thái như thế đâu” Diệp Phi nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu nói kia của Thiên Bảo.
– “Muội không ý kiến” Trúc Nhã nhún nhún vai rồi quay lưng trờ về phòng mình. May là Tiểu Bảo nói bản thân nàng không nghĩ ra được cái kế hoạch đó chứ nếu mà chen câu nào khác như của đại tỷ và mọi người thì… Vô Sắc thần y sẽ khiến cho tên Gia Khánh kia… tự hiểu lấy. ( Phi Phi: Ta đoán là… là… tự đoán đi *lấy tay che mặt đang đỏ lên* )
– “Ta không thông minh sao?” Phi Vũ hai mắt rưng rức nhìn Nam Phong.
– “Không! Nàng là người thông minh nhất trong mắt ta” Nam Phong vội vàng ôm Phi Vũ vào lòng vỗ về tránh cho nước mắt giai nhân vội vã rơi vỡ. Bất giác hắn liền quay sang phía Thiên Kỳ đang lo lắng tìm cách hạ hỏa cho Diệp Phi bên cạnh lên tiếng “Huynh đệ ta đã có thêm một mối thù cần phải trả gấp”
– “Đúng thế!” Thiên Kỳ gật đầu chắc nịch, dám cá lần này Vương Gia Khánh nhà ngươi gặp rắc rối lớn rồi.
– “Ta… bị ép mà!!!” Thiên Dực ủy khuất kêu gào trong vô vọng.
– “Nhưng ta cũng công nhận nàng quả thật là một yêu nghiệt” Sơ Tuyết bình thản hướng nữ nhân trong lòng mình trêu đùa.
– Hừ! Mộ Dung Sơ Tuyết! Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ phá cho Huyết Sát cung nhà ngươi thành gà bay chó sủa.
Bóng đêm tràn xuống một khoảng trời bao la rộng lớn, chim non vẫn đang còn e ấp im thin thít ngủ thật ngon trong lòng cha mẹ mình tranh thủ tránh đi những giọt sương đêm lạnh giá buông trĩu nặng xuống bộ lông tơ còn đang phát triển một cách chậm chạp của chúng.
Ánh trăng chiếu sáng mở ra hình ảnh rất nhiều hắc y nhân với y phục dạ hành đang từng bước lén lút mò mẫm tiến về phía phủ Lý tướng quân trong Phú An thành.
Võ công của họ khá thâm hậu khi chẳng một ai nhận ra thậm chí ngay cả với người thường ngày vẫn rất cẩn thận cảnh giác như Trúc Nhã. Cũng đúng cả thôi, người mà trang chủ Nguyệt Dạ sơn trang tâm đắc thì làm sao lại tầm thường như thế chứ?
Khải Dạ nắm chặt lòng bàn tay của mình ngửa mặt lên nhìn trời đầy ai oán. Hắn hoàn toàn không muốn kết cục như thế này, hoàn toàn không bao giờ muốn. Đúng là lúc trước hắn có ý nghĩ sẽ trợ giúp thái tử Hàn Lâm Viên lên ngôi hoàng đế vì phụ thân mình là một người tham danh hám vọng.
Nhưng từ khi gặp nàng, hứng thú với nàng, theo nàng, đánh mất nàng, tìm kiếm nàng rồi lại yêu nàng, trái tim của hắn đã không còn nguyên vẹn lạnh giá như băng lúc trước nữa mà đã từ lâu in dấu bóng hình một nữ nhân chẳng phải là trang tuyệt sắc giai nhân nhưng quan trọng chính là nàng đã khiến tâm hắn rung động mãnh liệt khi đối diện.
Khải Dạ cất từng bước chân nặng nề về phía phòng của Tố Huyên, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhìn nữ nhân đang an ổn bình lặng ngủ thật ngon trên giường. Hắn ngồi xuống bên mép giường ôn nhu vén từng sợt tóc chắn trước gương mặt thanh tú ấy khẽ đặt một nụ hôn thật sâu, thật sủng nịnh lên môi nàng.
Chợt một bàn tay vuốt trở lại mái đầu khiến hắn bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn, ra là nàng đã sớm tỉnh lại.
– “Ta đánh thức nàng sao?” Khải Dạ khẽ mĩm cười ôn nhu nhưng lại đặt biệt vô cùng bi thương đến khó hiểu khiến lòng Tố Huyên nhất thời nổi lên một trận hoang mang.
– “Không có! Ngươi ngủ không được à?” Tố Huyên ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường và nắm chặt tay hắn an ủi. Dẫu nàng hoàn toàn không biết chuyện gì khiến hắn lại như thế nhưng nhất định chỉ cần sự có sự hiện diện của nàng ở đây, nơi này thì hắn không cần gì phải sợ, phải lo âu cả.
– Huyên nhi!
– “Sao?” Nàng hiếu kỳ nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn đầy vẻ thắc mắc.
– “Nếu… nếu như mai này ta… khiến nàng thương tâm… Nàng… nàng có tha thứ cho ta không?” Khải Dạ lấy hết sự can đảm gần hai mươi năm nay sống trên đời của mình ra mà nói với nàng. Chẳng thà nàng hận hắn, như thế thì hình ảnh của hắn sẽ vẫn hiện diện trong tâm trí của nàng nhưng lỡ một mai đến hắn là ai nàng cũng không quan tâm, không cần biết, thì hắn nhất định sẽ rất thương tâm, rất đau đớn.
– “Ngươi có chuyện gì sao? Hôm nay ngươi thật lạ” Tố Huyên chợt thấy lòng mình nôn nao quá, nàng sợ rằng hắn sẽ rời xa nàng, nếu thế thì nàng phải làm sao đây? Nghĩ đến đó, tâm nàng một trận chua xót, khẽ nắm chặt lấy tay hắn hơn nữa “Ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà đi chứ?”
– “Ngốc! Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng” Khẽ ôm chặt nữ nhân mình yêu thương vào lòng vỗ về hòng mang đến cho nàng một giấc ngủ bình an nhất. Khải Dạ hắn đã quyết định rồi, bằng mọi giá, hắn nhất định phải bảo vệ nàng, bảo vệ những tỷ muội tình thâm của nàng cho dù có phải chống lại với cả triều đình, với phụ thân của hắn hay với cả Nguyệt Dạ sơn trang hùng mạnh đi chăng nữa “Huyên nhi! Nàng là tất cả của ta, là lẽ sống của ta cho nên, bất kỳ chuyện gì xảy ra với giá nào, nàng cũng phải hứa là sẽ tin tưởng ta, được không?”
– “Nếu như ngươi không lừa dối ta thì được” Tố Huyên bình thản trả lời nhưng nàng hoàn toàn không biết câu nói này của mình đã mang lại bao nhiêu đau đớn cùng chua xót cho nam nhân kia, chỉ là vẻ bề ngoài quá hoàn hảo đã giúp hắn che đậy được mớ tâm sự bòng bong trong đầu.
Yên ổn thiêm thiếp đi trong lòng Khải Dạ, chợt một tiếng vang thật lớn khiến Tố Huyên giật nảy mình. Sự lo lắng và hoang mang nhanh chóng lại chiếm lấy toàn bộ tâm tư của nàng.
– “Chuyện gì vậy?” Tố Huyên giọng điệu rơi run rẩy hướng Khải Dạ tra hỏi nhưng hắn vẫn im lặng không nhút nhích, chỉ là vẫn ôm chặt nàng trong long nhắm chặt hai mắt.
– …
– “Ta hỏi ngươi là có chuyện gì vậy?” Không kiên nhẫn, lần thứ hai nàng hỏi hắn nhưng giọng điệu đã nghe rõ là gấp gáp cùng như muốn khóc đến nơi khiến lòng Khải Dạ đau lắm nhưng cũng chẳng biết làm sao để giải thích với nàng nữa.
– Ta… xin lỗi.
– “Xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi?” Tố Huyên nghi ngờ đẩy người hắn ra và dùng hai tay ôm chặt lấy mặt hắn để hắn có thể nhìn thẳng vào mắt mình “Nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra?”
– Ta… đã phản bội mọi người.
“Oanh”. Một tiếng đỗ vỡ vang lên trong đầu Tố Huyên sau lời thú tội của hắn. Phản bội? Phải chăng là…
Không suy nghĩ, Tố Huyên một mực lao ra khỏi phòng tiến đến nơi âm thanh tiếng nổ vừa phát ra mặc kệ cho tiếng gọi tên nàng trong lo lắng của hắn vang lên từ đằng sau.
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
123 chương
365 chương
182 chương
63 chương
50 chương
92 chương