- Vâng. Nhị công chúa đó biết tin rất tức giận, vừa phải xa quê, vừa mức chiếc ghế cửu ngũ chí tôn mà còn phải cưới một tên mình chưa biết mặt mũi ra làm sao nên ra sức phản đối. Ả ta cư nhiên bảo nếu Hàn Lâm Viên không thú ả thì sẽ bảo hoàng huynh mình không ra quân giúp sức. Nhưng nào có ngờ ả lại bị hoàng đế Hỏa Liên quốc chơi một ván bài ngửa, hắn gữi cho Hàn Lâm Viên một bức thư bảo muốn gả nàng ta cho ai cũng được nhưng phải phong làm quận chúa. Tất nhiên cái đó quá lợi cho hắn ta và thế là ả ta phải theo phu quân tương lai ra sa trường. – “Hèn chi ta thấy tự nhiên trong quân doanh lại xuất hiện một nữ nhân, ta còn tưởng ả là quân kỹ nữa chứ” Khải Dạ vuốt vuốt mũi. – “Ngươi không biết chuyện hôn sự này sao?” Thiên Ngân với ánh mắt không tin tưởng nhìn Khải Dạ hỏi. – “Ta mà biết thì đệ tử của mọi người còn yên thân được không?” Khải Dạ nhếch mép cười khinh khỉnh khiến ai nhìn vào cũng muốn ứa gan. – “Ngươi coi chừng ta, nếu như ngươi dám làm Tiểu Huyên mảy may ủy khuất chút nào thì đừng mong toàn mạng, dù có lên tận chân trời thì Dực Ma Vương ta đây với Huyết Sát cung cũng không để yên cho ngươi đâu” Thiên Dực nhíu mày tức giận. Lúc đầu nàng nhìn đã biết tên Khải Dạ này không phải hạng đàng hoàng gì rồi nhưng chẳng hiểu vì sao mà lục muội của mình cứ lao vào như con thiêu thân thế cơ chứ. – “Ta chỉ giỡn một chút cho không khí bớt phần căng thẳng thôi mà” Khải Dạ biết mình đã vô tình lỡ lời bèn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo sau đó nắm chặt tay Tố Huyên cất lời thề thốt “Ta, Trình Khải Dạ, thề từ giờ nếu như Huyên nhi vì ta mà đau lòng sẽ tùy mọi người xử trí. Phanh thây cũng được, giày xéo cũng được, ta đều chấp nhận hết miễn Huyên nhi cười là ta sẽ đồng ý ngay tức khắc” – “Ngươi mà nói láo thì Vô Danh các cũng không để yên cho ngươi đâu” Diệp Phi hừ lạnh tiếp tục nhấp trà không thèm nhìn hắn. – “Ta thì có cả thiên hạ, ngươi chạy đằng trời cũng đừng hi vọng trốn thoát” Phi Vũ cười dịu dàng nhưng đâu đó trong ánh mắt kia là sự mãnh liệt cùng khẳng định. – “Mọi người yên tâm, lục thúc thúc có gì với lục cô cô thì con sẽ là người đầu tiên… thiến…” Ngân Tuyết nói giữa chừng bèn ngữa cổ lên trời cười khùng khục cho đến khi chén trà trong tay Thiên Ngân bay vèo đến đáp thẳng trên mặt nàng ta thì mới cúi gầm đầu không nói nên lời. – “Con tiếp tục kể lại chuyện kia xem nào” Gia Khánh đột ngột cất tiếng lôi mọi người nhanh chóng quay trở lại bàn chuyện chính sự. – À! Thật ra kể từ lúc con vào kinh thành đến giờ thì vẫn chưa gặp được mặt của lục thúc thúc nên con chỉ biết âm thầm theo sau công chúa xem xét sự tình xem sao để tùy cơ ứng biến. Cho đến khi gặp lục thúc thúc rồi con mới giật mình khi thấy người quá giống với… với một bằng hữu con từng quen nên con tìm cách tiếp cận người điều tra cho rõ thật hư có phải người đó hay không thôi. – “Nên con dịch dung à?” Thiên Bảo lên tiếng cắt ngang câu chuyện “À rồi còn bằng hữu kia là người tình trong mộng của con phải không?” – “Tứ sư mẫu này!” Ngân Tuyết hai má ửng đỏ rồi nhanh chóng biến mất không vết tích và tiếp tục vào câu chuyện đang còn dang dở “Con chưa có nghĩ ra chuyện dịch dung cho đến tận lúc ả công chúa kia trốn đi trong đêm” – “Trốn đi? Đi đâu?” Thần Tịch đột ngột cất lời. – Con không biết nữa chỉ biết trong lúc mọi người ngủ say thì vị công chúa đó vội vội vàng vàng gom đồ đạc cùng một con ngựa chạy về phía Tây chắc có lẽ tìm đường trở về Hỏa Liên quốc. – “Và con dịch dung thành nàng ta để điều tra ta à?” Khải Dạ chợt thở dài. – “Lục thúc thúc, người có đệ đệ hay đại ca nào nữa không?” Ngân Tuyết không trả lời câu hỏi của Khải Dạ mà ngoặt lại thành một câu hỏi không dính chút gì vào chủ đề kia. – “Phụ mẫu chỉ có mình ta. Chi vậy?” Khải Dạ cũng thẳng thắn trả lời nhưng nhìn gương mặt bỗng chốc thoáng nét buồn cùng ưu tư của Ngân Tuyết khiến hắn không nỡ “Nhưng ta còn có một biểu đệ, không biết có phải người con đang tìm hay không?” – “Biểu đệ của người tên gì?” Ngân Tuyết đột nhiên lấy lại thần sắc tươi tỉnh thường ngày khiến mặt của mọi người trong Trúc Lâm sơn trang ai ai cũng đồng loạt nở một nụ cười giảo hoạt. Tống được nàng này đi thì coi như cả nhà bình bình ổn ổn sống qua ngày không còn lo lắng đến cái cảnh gà bay chó sủa loạn xạ trong sơn trang như lúc trước nữa rồi. Thậm chí Diệp Phi còn nghĩ nhất định phải sớm mang thật nhiều vàng bạc châu báu làm sính lễ sang Nguyệt Dạ sơn trang hỏi phu cho Ngân Tuyết mới được. Tống cục của nở đi càng sớm càng tốt. – Dạ Thần Phong! – “Đúng là hắn rồi!” Ngân Tuyết mỉm cười thật tươi nhưng khi nhận ra ai cũng đang nhìn mình thì khẽ đằng hắng ho và lên tiếng giải thích “Thật ra lúc trước xui xẻo rơi từ trên vách núi xuống và con may mắn được hắn cứu. Chỉ là trả ơn thôi, không có gì hết” – “Hiện nay rất thịnh hành chuyện lấy thân báo đáp lắm đó ngũ tỷ” Tố Huyên giả vờ giọng điệu của một bậc bề trên thực thụ hướng Thiên Dực khuyên bảo. – “Thật ra thì chỉ cần cho hắn vài rương vàng” Gia Khánh đột ngột cất tiếng “Sau đó năn nỉ hắn rước nó đi là xong” - Tứ bá bá! – “Muội tự hỏi vì sao lúc té xuống vách đá ả không chết luôn cho rồi” Trúc Nhã hướng Diệp Phi buông lời tiếc rẻ khiếc hắc tuyến nổi đầy đầu Ngân Tuyết. Nhận cái gia phả này làm sư rốt cuộc là đúng hay sai đây hả trời? ( Phi Phi: Hả? Trời đây! ) – “Cái tên đó đúng là ăn no rững mỡ khi không đứng ở dưới vách núi tự kỷ” Thiên Ngân khinh bỉ chữi bới khiến hắc tuyến nổi thêm lớp thứ hai trên đầu ai kia. – “Nàng mệt sao?” Thiên Kỳ quan tâm hỏi Diệp Phi khi thấy nàng giơ tay che miệng ngáp. Nàng không trả lời chỉ khẽ gật nhẹ đầu. – “Mọi người cũng nên về nghỉ đi, khuya lắm rồi. Ngày mai còn khá nhiều việc phải làm. Chuyên này thế nào cũng có cách giải quyết cả thôi” Nam Phong mỉm cười rồi ôn nhu đỡ Phi Vũ đứng dậy li khai khỏi phòng. Lần lượt từng người cũng ai về chốn nấy nghỉ ngơi.