Trúc Lâm Sơn Trang
Chương 72
- “Rồi rốt cục mọi chuyện sao nữa? Ta không ngờ ả công chúa này lại nham hiểm như vậy, chẳng khác nào con rắn độc trong lớp thỏ trắng cả” Thiên Bảo không kiềm được phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành quyền tiếc thương thay cho vị tứ công chúa kia “Ai ngờ gần đến ngày đại hôn hạnh phúc của mình mà còn bị hôn phu lừa dối, tỷ tỷ cướp phu như thế chứ. Đúng là cuộc sống hoàng cung quyền quý đầy rẫy lợi lộc cùng mưu tính mà”
– “Đúng vậy! Tứ tỷ nói rất đúng. Thế nên muội khuyên tam tỷ nên từ bỏ ngôi vị hoàng hậu từ trong trứng nước đi để đỡ khổ sau này” Thiên Dực trề môi chọc tức Nam Phong.
– “Nàng yên tâm” Nam Phong nắm tay Phi Vũ trấn an “Tam cung lục viện ta không cần, chỉ mình nàng là thê tử duy nhất của ta mà thôi. Nếu nàng không muốn trở thành hoàng hậu, ta sẽ từ bỏ tất cả để có thể đường đường chính chính làm phu quân duy nhất bảo hộ và yêu thương nàng suốt đời”
– “Phong Phong!” Phi Vũ xúc động hai mắt rưng rưng “Nhưng đất nước một ngày không thể không có vua mà chẳng phải chúng ta cũng đang làm điều vô ích nếu như huynh không chịu lên ngôi hay sao?”
– “Ta có thể nhường ngôi cho Thiên Kỳ” Nam Phong tự nhiên nói như chốn không người.
– “Ngươi tin ta gả Tiểu Vũ cho nam nhân khác không?” Diệp Phi nhíu mày, khuôn mặt đen lại, tròng mắt đột nhiên xuất hiện những tia máu đỏ nhìn trông dữ tợn vô cùng.
– “Ách!” Nam Phong giật mình vội đá qua hướng khác “Nếu Diệp Phi không muốn thì ta có thể nhường ngôi cho Thiên Minh nha! Dù sao cũng từng là hoàng tử cơ mà”
– “Ơ?” Thiên Minh chờ hoài không thấy Thiên Ngân lên tiếng ngăn cản như Diệp Phi thì lòng hơi chùng xuống một chút nhưng sau đó hắn nhanh chóng nổi dậy phản bác “Nếu muốn có Nam Phong thứ hai nổi dậy sau khi ta lên ngôi thì huynh cứ việc nhường ngôi”
– “Ta…” Nam Phong nghẹn lời quay giáp vòng căn phòng như tìm đồng minh “Sơ Tuyết?”
– “Miễn!” Sơ Tuyết chưa kịp từ chối thì Thiên Dực đã nhanh chóng phản bác.
– “Khải Dạ?” Hắn hi vọng tên Trình quân sư này sẽ ham hư vinh mà đồng ý.
– “Không hứng thú” Khải dạ chớp nhoáng còn nhanh hơn cả Sơ Tuyết.
– “Thần Tịch. Đúng! Ngươi là bằng hữu ta yêu quý nhất. Ngươi có khả năng trờ thành bậc cửu ngũ chí tôn” Nam Phong vỗ tay mừng mừng tủi tủi như vừa mới tìm được báu vật.
– “Không muốn nhị bá mẫu thuốc người thành vô sinh thì cứ việc” Ngân Tuyết thở dài ngầm cảnh báo Nam Phong khiến mọi người vỡ òa ra tức cười.
– “Hết người rồi” Nam Phong não nề.
– “Sao ngươi không mời phu quân ta?” Thiên Bảo hí hửng nhìn Nam Phong khiến hắn mừng như vớ được vàng.
– Gia Khánh huynh đệ. Đệ muốn mặc hoàng bào, ngồi ngai vàng, có mỹ nữ vây quanh, được ăn no, nhắm rượu ngon không?
– “Hoàng bào thì thê tử ta có thể mua vải màu vàng về may, ngai vàng thì ta dư tiền lấy vàng rồng đúc thành chiếc ghế cho thê tử ta ngồi may y phục, mỹ nữ thì ngươi có thấy ai qua thê tử ta chưa, ăn uống hay rượu chè thì chẳng lẽ Vương Gia Khánh đệ nhất thương nhân ta đây không lo nổi khoảng đó hay sao?” Gia Khánh nhàn nhã vừa trả lời vừa âu yếm vuốt tóc Thiên Bảo trong khi Nam Phong thì cứ nghệch mặt ra. ( Phi Phi: Trả lời rất hay nhưng có hai thiếu xót. Thứ nhất, ta là đệ nhất thương nhân, ngươi chỉ đệ nhị thôi. Thứ hai, ngoài thê tử ngươi ra thì ta cũng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân đó )
– “Đệ thấy thôi thì huynh cứ an phận ở đó chuẩn bị làm vua đi là vừa” Thiên Kỳ cúi mặt sầu sầu an ủi Nam Phong nhưng hai vai cứ rung lên như nén cười đến mức muốn nội thương.
– “Thôi! Để Tuyết nhi kể tiếp sao nó lại dịch dung thành ả rắn độc kia đã” Tố Huyên vội lên tiếng can ngăn chuyện ngoài lề.
– Con không biết rốt cuộc tên Triệu Tĩnh kia bị xử như thế nào nhưng đúng là mấy ngày sau thì đoàn mang sính lễ của tên hoàng đế nước ta đã đến hoàng cung. Vàng bạc, châu báu nhiều vô số kể, nhìn mà muốn lóa cả mắt.
– “Đúng là cướp của dân để làm việc riêng mà” Diệp Phi bất bình lên tiếng.
– Nhị công chúa đó không tỏ vẻ gì là từ chối cuộc hôn nhân này mà tên hoàng đế thấy danh tiếng của muội muội mình đã bại hoại nhanh chóng truyền đi xa nên muốn nhân cơ hội này giải quyết luôn hai chuyện cho xong. Thế là hai huynh đệ ngầm bàn tính kế hoạch, một người đề ra kế hoạch trở thành bậc mẫu khi thiên hạ dưới một người trên vạn người của Hàn Thiên quốc còn một người thì mỉm cười giảo hoạt với kế hoạch bá chủ ngũ quốc đã được rút ngắn mất một phần chặng đường.
– “Thế con dịch dung khi còn ở Hỏa Liên quốc à?” Thiên Dực tò mò hỏi.
– Dạ không. Đêm cuối cùng con đã lẻn vào tẩm phòng của công chúa tìm Tuyết Liên bảy sắc nhưng sai lầm bị phát hiện và con ra tay vừa đánh vừa trốn. Cuối cùng thất bại nhưng may mắn sao còn còn mớ thuốc mê hôn trước sư phụ đưa phòng thân nên tung ra và trốn thoát. Con bị trọng thương đành phải dưỡng trong khách điếm vài ngày. Đến khi khỏe hoàn toàn mới hay nàng ta đã lên đường sang Hàn Thiên quốc rồi. Con cấp tốc đuổi theo và ngầm theo dõi tình hình cho đến khi đội quân đưa dâu đến tận hoàng cung. Lúc đấy con mới hay tin mọi người soán ngôi. Rồi hoàng đế Hàn Lâm Viên mới cho nhị hoàng tử Hàn Mạch lãnh quân xuất chinh còn chuyện tứ hôn để sau mới tính. Người mà hoàng đế muốn tứ hôn cho chính là Trình quân sư Trình Khải Dạ chứ không phải là Hàn Mạch hay Hàn Lãnh.
– “Cái gì? Tại sao lại là hắn?” Tố Huyên là người đầu tiên bất bình.
– “Ta nghĩ hắn vừa muốn nắm cái đuôi của Khải Dạ vừa muốn lôi kéo quân Hỏa Liên quốc về phía mình” Thiên Kỳ lên tiếng xuất ra suy nghĩ của mình.
– “Thế sao hắn không lấy công chúa kia rồi gả muội muội nào đó cho Khải Dạ, như vậy chẳng phải dễ tính hơn không?” Thiên Dực nhíu mày lấy làm khó hiểu.
– “Muội không nhớ lúc soán ngôi từ tay Thiên Minh thì toàn bộ hoàng thất đều bị giam và giáng chức hết à?” Diệp Phi nhắc nhở cho Thiên Dực nhớ lại chi tiết lúc trước.
– “Muội quên mất” Thiên Dực gật gù đầu rồi quay sang Ngân Tuyết “Con kể tiếp đi”
– Vâng. Nhị công chúa đó biết tin rất tức giận, vừa phải xa quê, vừa mất chiếc ghế cửu ngũ chí tôn mà còn phải cưới một tên mình chưa biết mặt mũi ra làm sao nên ra sức phản đối. Ả ta cư nhiên bảo nếu Hàn Lâm Viên không thú ả thì sẽ bảo hoàng huynh mình không ra quân giúp sức. Nhưng nào có ngờ ả lại bị hoàng đế Hỏa Liên quốc chơi một ván bài ngửa, hắn gữi cho Hàn Lâm Viên một bức thư bảo muốn gả nàng ta cho ai cũng được nhưng phải phong làm quận chúa. Tất nhiên cái đó quá lợi cho hắn ta và thế là ả phải theo phu quân tương lai ra sa trường.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
81 chương
9 chương
60 chương
65 chương