Gia Khánh không nói gì, chỉ mỉm cười đồng thời đỡ Khải Dạ lên ngựa từ từ đưa hắn về chỗ binh lính đang lấy nước bên bờ suối chờ mọi người để cùng trở về. - “Rõ ràng là lo lắng như thế mà còn chối” Thiên Dực bất mãn hướng ánh nhìn khó chịu về bóng lưng của nữ tử tử y đang quan tâm lo lắng cho cái kẻ lạ mặt nằm trên lưng ngựa kia. – “Muội đang ghen à?” Thiên Bảo bật cười ha hả. – “Ghen cái rắm! Muội thèm vào” Thiên Dực nhanh chóng chống chế và ngay sau đó hình ảnh một nam tử cực soái, mái tóc nâu dài luôn được búi gọn gàng trên đầu bằng một cây trâm bạch ngọc với tên gọi Mộ Dung Sơ Tuyết xuất hiện trước mắt. Thiên Dực không hề biết rằng một nụ cười ôn nhu đầy yêu thương đã nở trên khuôn mặt hồng hào thẹn thùng của nữ tử đang yêu nhưng hoàn toàn không dấu được người bên cạnh. – “Xem ra hai năm qua ta đã không biết được khá nhiều chuyện đã xảy ra với muội rồi đây” Thiên Bảo giả vờ tiếc nuối nhưng ánh mắt của nàng cho người ta thấy rõ sự giảo hoạt. – “Không chỉ mình muội đâu. Tỷ cùng tứ tỷ phu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện” Thiên Dực quay sang Thiên Bảo nháy mắt tinh nghịch. – “Vậy kể ta nghe xem” Thiên Bảo nhanh chóng gật đầu với vẻ đầy háo hức. – Ừm! Sau khi tứ tỷ phu ôm tỷ nhảy xuống vực thẳm năm xưa thì Mạc Linh đã biến mất vô tung vô ảnh hại đại tỷ vô cùng hối hận và có lẽ người đau khổ nhất chính là tỷ ấy và nhị tỷ. Một người đã vô tình tha cho kẻ giết hai người một mạng, một người hối hận vì không điều chế được thuốc giải Huyết Lệ để cứu tỷ. – “Cũng hoàn toàn không phải là lỗi của đại tỷ và nhị tỷ. Tất cả cũng là do sự đố kị cùng ghen ghét trong tình yêu của bát muội dành cho Gia Khánh mà thôi” Thiên Bảo cúi gầm mặt xuống đất từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước. – “Đừng gọi ả ta là bát muội. Ả đã bị trục xuất ra khỏi sơn trang rồi và bây giờ Trúc Lâm sơn trang chỉ có thất tỷ muội chúng ta mà thôi” Thiên Dực không tránh khỏi giận dữ khi nhắc lại chuyện năm xưa cùng với cái tên đã trở thành kẻ thù chung của toàn sơn trang. – “Ừm! Vậy cũng tốt. Mà đó giờ ả vẫn không xuất hiện nữa sao?” Thiên Bảo đành thở dài vẻ đầy bất lực bởi tội ác năm xưa của Mạc Linh, nàng không thể nào tha thứ được đừng nói chi đến các tỷ tỷ cùng muội muội đã vào sinh ra tử, cùng nhau lớn lên với nàng bao nhiêu năm qua. – Không phải là không hoàn toàn. Lần trước đại tỷ có xuống phía Nam cứu tế đã gặp ả và bị ả độc cũng bằng Huyết Lệ. – “Rồi… rồi đại tỷ…?” Thiên Bảo giật mình không tránh khỏi long lanh những giọt lệ như chực trào nơi khoé mắt. – “May mắn rằng nhị tỷ đã đến kịp thời để giải độc. Thời gian hai năm qua, nhị tỷ lúc nào cũng ở trong thư phòng điều chế thuốc giải Huyết Lệ, năm xưa khiến tỷ phải mất mạng chính là nỗi dày vò lớn nhất có lẽ không bao giờ phai nhoà trong lòng hai người họ” Thiên Dực vỗ vỗ mu bàn tay Thiên Bảo để trấn an cho nàng bởi lẽ Thiên Dực biết rằng tứ tỷ của mình chính là người không bao giờ muốn người khác phải vì mình mà sống một cuộc sống không an ổn, luôn bị dày vò, ám ảnh bởi những chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ. – Ta thật là có lỗi, đáng lý ra phải gửi tin về ọi người sớm hơn. – Chẳng phải bây giờ đã không sao rồi ư? Tỷ đừng buồn lòng nữa, giờ đây mọi người tốt lắm. Mặc dù cái lão Thiên Kỳ kia vẫn còn món nợ thiếu mạng nhà người ta nên phải lo lắng cho ‘con rết xinh đẹp’ nhưng tình cảm lão dành cho đại tỷ không giả dối chút nào. – Thiên Kỳ? ‘Con rết xinh đẹp’? Có phải là nhị vương gia Hàn Thiên Kỳ đang khởi binh lãnh đạo phe nổi dậy không? Cũng vì nghe tin này mà ta cùng Gia Khánh đã ngày đêm cưỡi ngựa đến đây để giúp mọi người một tay đấy. – Đúng vậy! Tương lai có lẽ lão sẽ là đại tỷ phu của chúng ta đấy. Nhìn lão băng lãnh với người khác vậy chứ khi bên cạnh đại tỷ thì cực kỳ ôn nhu. Còn ‘con rết xinh đẹp’ kia là biểu muội của lão, mê lão như điếu đổ và bám còn dai hơn con đĩa nhưng vì không được đáp lại nên mới liên tục giở thủ đoạn hại đại tỷ thê thảm. Với lần này cả thành bị hạ độc cũng nghi ngờ là do ả tiếp tay cho tên chết tiệt Hàn Mạch mà tứ tỷ phu giao đấu hồi nãy đấy. – “Ả ta thật độc ác. Chỉ vì không được tình cảm của đại tỷ phu mà ra tay tàn bạo như thế với mấy vạn người trong Phú An thành sao?” Thiên Bảo tức giận, tay nắm lại thành quyền ngay khi nghe Thiên Dực tố cáo tội lỗi của Bảo Yến với Diệp Phi cùng những người dân vô tội đang sinh sống trong thành. – “Ừ! Ác gấp đôi ả Mạc Linh năm xưa nữa kìa nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của mọi người, chưa có bằng chứng xác thực mà đại tỷ còn bảo nên cho ả cơ hội hối lỗi nữa chứ” Thiên Dực không đồng ý bèn trề môi trước sự độ lượng không cần thiết của Diệp Phi, tha cho kẻ thù của mình chẳng khác nào thả hổ về rừng rồi còn khuyến khích nó mau chóng quay trở lại đồng bằng cắn mình một nhát ngay khi mình không có sự chuẩn bị trước cho tình huống xấu đó. – Dù sao cũng là biểu muội của đại tỷ phu, nên đại tỷ làm thế cũng không trách được mà trong khi muội nói đại tỷ phu còn thiếu gia đình ả một mạng nữa là sao? - Lần tước cũng là về phía Nam cứu tế, trong lúc đại tỷ cùng lão Thiên Kỳ kia đến viếng phủ của gia đình ‘con rết xinh đẹp’ thì bị quân của thái tử lúc bấy giờ là Hàn Lâm Viên ám sát. Vì bảo vệ cho tính mạng của hai người họ nên phụ mẫu ả ta đã hi sinh thân mình đồng thời ban di ngôn rằng nhờ Thiên Kỳ chăm sóc cùng bảo vệ ả. Mà ả thì từ lâu đã thầm nói với bản thân rằng mình nhất định phải trở thành vương phi nên mới thế. - “Không ngờ lại cùng một duột với Mạc Linh năm xưa” Thiên Bảo cúi đầu thờ dài tiếc thương cho số phận của một nữ nhân vì yêu mà sẵn sàng làm mọi chuyện nhưng không bao giờ được đối phương đáp lại. – Ừm! Nhị tỷ thì suốt ngày lạnh lùng, không nói với ai quá mười chữ trừ những lúc liên quan đến chuyện quốc gia đại sự. – Tỷ ấy bao năm qua cũng có khác gì đâu. – “Ừ! Nhưng giờ đây thì ‘tảng băng biết đi’ đó đang dần dần bị tan ra thành nước rồi” Thiên Dực ngửa cổ lên trời cười hắc hắc. – Chẳng lẽ là nhị tỷ phu? Là ai? Soái không? – Cũng soái, hắn là bằng hữu của lão Thiên Kỳ kia. Ngoài ra thì hắn rất được trọng dụng bới vì phá trận cùng dàn trận đều không qua khỏi tay lão. – “Hắc hắc! Lão tên gì?” Thiên Bảo cũng bắt đầu thấy cực kỳ hưng phấn rồi. – Dương Thần Tịch. Đặc biệt lúc nhị tỷ ở bên cạnh lão liền trở thành một kẻ nói cực nhiều đấy! – Xem ra mọi người đều đã thay đổi rồi. – Thay đổi nhiều nhất là phải nói đến tam tỷ. Tam tỷ phu thì muội hoàn toàn không chê vào đâu được. Hắn vừa giỏi về dàn binh bố trận, vừa có tài lãnh đạo, lại là bậc minh quân mà muội cùng mọi người rất hài lòng. Sau này hắn nhất định sẽ trở thành một vị vua tốt. Mà hắn lại cực kỳ lo lắng và bảo vệ tam tỷ như trân bảo quý hiếm vậy. Tam tỷ ở bên cạnh hắn không chút gì phải lo mà riết rồi muội sợ tỷ ấy cũng không biết động võ là gì luôn quá. – Hắn phải chăng là Hàn Nam Phong, đại ca của đại tỷ phu? – Tỷ thật là giỏi, chính là hắn đấy! – Trời ạ! Đại ca mà giờ phải gọi đệ đệ mình bằng… – Kệ hai người họ, ai biểu hốt nhầm người làm chi. Rồi còn lục muội thì hình như là cái tên hồi nãy, cái dì dạ dạ vâng vâng ấy? – “Trình Khải Dạ!” Tố Huyên từ đằng trước đột nhiên thốt lên khiến hai người cười ngất “Làm ơn nhớ tên hắn dùm muội”