- Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng hôm qua hắn vẫn bình thường cơ mà. Diệp Phi lo lắng đến độ hai mắt đã đỏ hoe đi qua đi lại trong khuê phòng ở Phi Thanh các mà trên giường hiện tại là một nam nhân vẫn nhắm mắt an tĩnh không có dấu hiệu cho thấy hắn sắp tỉnh lại. Phi Vũ nâng tách trà nóng đặt vào tay nàng trấn an. - Đại tỷ đừng lo lắng, lão đại phúc nhân thiên tướng sẽ không sao đâu. Để nhị tỷ chuẩn bệnh xong là mọi chuyện lại tốt đẹp cả thôi. - Nhưng… ta quả thật cảm thấy rất bất an. - Tỷ không tin vào thái y trong triều thì cũng phải tin vào Vô Sắc thần y, không bệnh gì là không chữa được chứ. Huống chi muội đã gửi tin đến Huyết Sát cung, ngũ muội cũng sẽ đến đây trong nay mai thôi. - Hi vọng là vậy. Trúc Nhã một hồi nhíu mày, một hồi nhắm mắt, một hồi thở dài. Mỗi lần biểu hiện của nàng ấy thay đổi là ngay lập tức tâm của Diệp Phi cũng giật theo từng hồi. Đến lúc chịu không nổi thì nàng mới cất giọng lo lắng hỏi. - Hắn sao rồi? - Trúng độc. - “Cái gì?” Không những Diệp Phi hét lên mà còn cả đại quốc sư Dương Thần Tịch, Trấn Nam hoàng đế Hàn Nam Phong và hoàng hậu Phi Vũ. - “Rốt cuộc thì hoàng đệ trúng độc gì?” Nam Phong khổ sở hết nhìn Thiên Kỳ đang nằm trên giường lại quay sang nhìn Diệp Phi sắc mặt tái mét. - “Nhị tỷ! Độc này tỷ giải được mà phải không?” Phi Vũ nắm tay Trúc Nhã giọng run run, nàng vừa lo lắng cho Thiên Kỳ vừa sợ hãi dùm Diệp Phi. Hắn không những là đại tỷ phu của nàng mà còn là hoàng đệ của phu quân nàng. Trong lòng Nam Phong, ngoài nàng ra thì Thiên Kỳ chính là người thân duy nhất còn tồn tại trên cõi đời. - “Thật ra thì… độc này… muội không biết giải” Trúc Nhã cúi thấp đầu, nàng không dám ngẩng mặt lên nhìn Diệp Phi. - “Muội nói láo! Muội… muội là thần y… muội không thể nói như vậy được… Ta…” Diệp Phi run run, cả người bổ nhào xuống tràng kỷ nói không ra hơi. Chưa bao giờ lòng nàng lại tan nát như thế này. Kể cả lúc trước, khi cả hai xuống phía Nam cứu tế, với sự có mặt của Bảo Yến. Hành động Thiên Kỳ chăm sóc cho nàng ta đến độ quên đi sự có mặt của Diệp Phi cũng không khiến nàng hoảng loạng như lúc này. Sinh ly tử biệt… - “Đại tỷ! Muội không chữa được không có nghĩa là hắn sẽ chết” Trúc Nhã đỡ người Diệp Phi dựa lưng vào tấm da hổ trên thành ghế “Muội sẽ tìm mọi cách để giải nó. Với lại vài ngày sau Tiểu Dực sẽ đến đây, muội ấy am hiểu về độc dược thì cơ hội sẽ lại gia tăng. Điều quan trọgn là tỷ đang mang thai, tỷ phải tự lo ình để còn chăm sóc cho lão đại nữa” - “Tiểu Nhã! Từ trước đến giờ ta chưa cầu xin muội điều gì. Nay ta chỉ xin muội cứu hắn, nhất định phải cứu lấy hắn. Hài tử của chúng ta không thể không cho cha. Chưa kể nếu hắn chết, ta cũng không sống nỗi. Ta xin muội… Tiểu nhã!” Diệp Phi nước mắt lưng tròng nhìn Trúc Nhã van xin. Còn đâu là một Phi Điệp sát thủ người gặp người sợ trong giang hồ, còn đâu là một Phi Phi cô nương liệu sự như thần, nhất quyết nhất quán, còn đâu là một Duệ Thân vương phi cao cao tại thượng? Tất cả những thứ đó giờ đây phải vứt đi cho chó gặm. Diệp Phi lúc này chỉ còn là một thê tử đi cầu xin người khác cứu lấy tính mạng của phu quân mình. - “Đại tỷ! Tỷ không được nói như vậy” Trúc Nhã giật mình trước hành động của Diệp Phi “Dù tỷ không cầu xin thì phận làm tiểu muội như muội vẫn sẽ phải gồng sức cứu hắn. Chưa kể từ nhỏ đến lớn, ai một tay chăm lo cho bọn muội trong nhà, ai liều mạng xông pha giang hồ chỉ để gây dựng nên Trúc Lâm sơn trang ngày nay vững mạnh? Dù chúng ta không cùng một phụ mẫu sinh ra nhưng lại được sư phụ và sư mẫu nhặt về, chúng ta có chết thì cùng chết, nếu không chết thì phải cùng nhau sống thật hạnh phúc và khoái hoạt” - “Nhị tỷ nói đúng đấy đại tỷ. Chúng ta là tỷ muội, đừng nói ơn nghĩa gì cả. Muội nhất định sẽ tìm cho ra kẻ hạ độc lão đại, quyết phanh thây hắn làm trăm mảnh sau đó đóng gói làm mắm gửi về gia đình hắn” Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi phát ngôn. Lời nói pha chút hài hước của nàng nhanh chóng xua tan đi không khi âm u của Phi Thanh các. - “Đệ muội! Thiên Kỳ là hoàng đệ của ta, người không muốn hắn chết nhất sau muội chính là ta. Cho nên dù tốn bao nhiêu hoàng kim cùng công sức, ta đây cũng quyết chữa khỏi cho đệ ấy” Nam Phong cũng chen vào. - “Gọi ta đại tỷ” Mặc dù đang bi thương nhưng Diệp Phi vẫn quyết sửa lưng cả hoàng đế. - Muội sẽ gửi tin bảo cả Tuyết nhi đến, biết đâu nó giúp được gì đó. Cả Duệ Thân vương phủ ngập tràn trong mùi u ám của chết chóc sau khi Thiên Dực đến. Một loạt thí nghiệm được diễn ra trên người của Thiên Kỳ và cuối cùng cũng rút ra được một kết cục chí mạng. - Lão đại trúng Đảo Bách Hồng, một loại kịch độc của Luân Bang. - “Đảo Bách Hồng?” Trúc Nhã không tin được hét lên. - “Luân Bang?” Nam Phong hai tay nắm chặt thành quyền, hắn không tin được chuyện này lại liên quan đến Luân Bang. - “Muội nghĩ chuyện này không liên quan đến Luân Bang” Thiên Dực nhíu mày nhìn Nam Phong trấn định. - Tại sao? - “Triệu chứng của Đảo Bách Hồng chính là khiến cho người trúng phải suy yếu dần về thể chất lẫn não bộ. Sau một khoảng thời gian nhất định, người bệnh sẽ ngất đi” Thiên Dực nhấp ngụm trà nhìn Diệp Phi. - “Muội giải được đúng không? Đừng nhìn ta như thế, khiến ta lo lắng vô cùng” Diệp Phi nôn nóng. - Khoảng chừng vài ngày sau hắn sẽ tỉnh lại. - “Thật?” Mọi người không ai tin nhìn Thiên Dực như muốn xác minh. - “Nhưng sau khi tỉnh lại thì người hắn yêu nhất sẽ trở thành kẻ hắn hận nhất và nữ nhân đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ khiến hắn yêu tha thiết” Trúc Nhã tiếp lời khiến không khí quanh phòng thêm phần uỷ mị. - “Không thể nào” Nam Phong tức giận hét lớn khiến công công đứng bên cạnh cũng phải run run quỳ sụp xuống đất cúi thấp đầu. - “Trên… trên đời có loại… độc này sao?” Phi Vũ dựa hẳn cơ thể vào lòng phu quân của mình nấc lên. Nàng thấy may mắn, thật may mắn khi bọn chúng không nhắm vào Nam Phong, nếu không hẳn nàng sẽ sụp đổ mất. Không phải nàng ác độc với cả đại tỷ luôn yêu thương mình, mà chính thật rằng Diệp Phi mạnh mẽ hơn nàng rất nhiều mà trông nàng ấy lúc này cũng muốn điên dại chứ đừng bảo chi là nàng. Tình yêu vốn ích kỷ, bởi vì yêu nên Phi Vũ ích kỷ. Đến độ đại tỷ phu trúng độc mà nàng còn thấy may mắn thì liệu nàng có đáng nhận được sự kính trọng vốn có của một bậc mẫu nghi thiên hạ? - “Vũ nhi! Nàng không sao chứ?” Nam Phong cúi đầu nhìn thiên hạ trong tay. Mặt nàng trắng xanh không còn giọt máu khiến tâm hắn đang rối loạn lại thêm hồi lo lắng khôn nguôi. - “Hoàng thượng! Nhất định phải cứu hắn. Nhất định” Phi Vũ nấc lên, nỗi âu lo cho Diệp Phi đã lấp đầy sự sợ hãi trong lòng. Nạn nhân đầu tiên là Thiên Kỳ, ai bảo đảm tiếp theo bọn chúng nhắm vào không phải là phu quân của nàng chứ? - An tâm. Thiên Kỳ là đệ đệ duy nhất của ta. Ta không để cho Diệp Phi phải chịu cảnh khổ sở như thế đâu. - “Muội giải được không?” Chỉ mình Thần Tịch vẫn trấn tĩnh nhất nhưng ai thấu được ruột gan hắn đang từng đoạn quặn thắt? Huynh đệ họ Hàn này chính là bằng hữu bao năm chưa kể cả ba đã cùng nhau sinh sinh tử tử trên chiến trường ác liệt. Nếu như năm xưa hắn không theo Nam Phong soán ngôi thì có lẽ mãi mãi hắn cũng không biết đến hai chữ ái tình và có duyên phận vĩnh kết đồng tâm cùng thê tử ái nhân của hắn. Phải nói ra hắn mang ơn hai người họ rất nhiều cùng với ơn cưu mang, chăm sóc và bao lần cứu mạng Trúc Nhã của Diệp Phi nữa. - “Muội không biết nhưng nếu có thêm Tuyết nhi cùng nhị tỷ thì muội tin rằng sẽ được. Nhưng tạm thời vẫn phải uỷ khuất đại tỷ rồi” Thiên Dực thở dài ai oán. - “Ta không sao. Miễn có thể cứu hắn là tốt rồi” Diệp Phi bất lực nắm chặt tay nam nhân vẫn bình yên ngủ trên giường. - “Con có lần nghe mẫu thân của Thần Phong nhắc đến độc của Luân Bang” Ngân Tuyết im lặng nãy giờ bỗng chốc lên tiếng ” Trong ngũ đại kỳ độc của Luân Bang, thứ nguy hiểm nhất chính là Dịch Thực Thuỷ, không màu không mùi không vị, nó có thể giết chết một người có nội lực đến 30 năm chỉ trong vài khắc mà không để lại bất kỳ sơ hở nào. Thứ hai là Huyết Mẫu Đơn, loại này đặc biệt hơn chính là không có tác dụng với nam giới, duy nếu nữ giới ăn phải thì dù có Hoa Đà tái thế cũng không cứu được. Thứ ba chính là Đảo Bách Hồng mà đại sư bá trúng phải. Mà con thắc mắc một chỗ chính là Đảo Bách Hồng muốn hạ độc không phải dễ, người ta phải ăn mỗi ngày một lần mới bị phát tác” - “Mỗi ngày một lần?” Diệp Phi ngước mặt nhìn Ngân Tuyết. - Đại sư cô nhớ xem năm ngày trước khi đại sư bá ngất xỉu, người có ăn cái gì khả nghi không? - “Ta không biết” Diệp Phi nhíu mày ráng nhớ lại “Chỉ có cách đây hơn năm ngày, hắn có đến tẩm cung của quận chúa dùng tiệc” - “Bảo Yến?” Nam Phong không tin, trừng mắt nhìn Diệp Phi. - “Ngươi đừng có trừng mắt, coi chừng sinh con ra mắt lòi đấy!” Thiên Dực trề môi khó chịu “Cái con rết xấu xí đó nhất định có dính dáng trong chuyện này” - “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu, vương phi, đúng là sau ngày vương gia đến cung quận chúa, liên tiếp năm ngày sau đó người vẫn thường xuyên ra ngoài dùng bữa với Trang quận chúa” Hắc Ảnh bỗng nhớ ra chuyện gì liền hiếu kỳ bẩm báo, hắn hi vọng những gì mình biết có thể giúp mọi người làm cho vương gia mau chóng tỉnh lại. - “Đúng rồi! Ta đã nhớ ra chuyện này do Lục y báo lại nhưng thấy không quan tâm nên vội bỏ qua” Diệp Phi sực tỉnh “Nhưng cái khả nghi chính là nàng ấy đưa Tiểu Kỳ đến những tửu lâu khác trong kinh thành không thuộc về Tuý Phi lâu” - “Vậy người hạ độc đã rõ mười mươi rồi” Ngân Tuyết không phải tức giận bình thường mà chính là phi thường tức giận. - “Cái quan trọng hiện giờ chính là mau chóng tìm ra thuốc giải” Trúc Nhã thúc giục mọi người trong cảnh sát khí nồng nặc “Tiểu Dực gửi thư về Huyết Sát cung bảo lão ngũ mang các loại kỳ trân dị bảo đến đây trong thời gian sớm nhất. Tuyết nhi, con thu thập thêm tin tức về cách giải độc của Luân Bang, cả mấy loại độc còn lại nữa nhé!” - “Muội thiết nghĩ lão tam nên điều tra rõ ngọn ngành về xuất xứ của loại độc này và cho người theo dõi chuyến cống phẩm sắp tới” Thiên Dực nhìn về phía Nam Phong, ngay lập tức nhận cái gật đầu của hắn. - “Hiện tại Tứ y phải tăng cường cảnh giác bảo vệ Phi Thanh các, không cho bất kỳ ai khả nghi ra vào, nhất là nữ nhân” Trúc Nhã ra lệnh, ngay sau đó nàng liền nhíu mày nói tiếp “Tỷ muội chúng ta trừ đại tỷ hạn chế đến đây gặp lão đại một mình, ta chỉ sợ hắn tỉnh dậy nửa chừng thì vô cùng nguy khốn” - “Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ nhanh chóng tìm ra tung tích của Triệu Viễn. Ta nghĩ người đưa độc cho Bảo Yến chính là hắn” Diệp Phi quay sang phân phó cho thuộc hạ của Thiên Kỳ. - “Triệu Viễn? Hắn còn sống?” Nam Phong nét mặt âm lãnh, tay hắn dồn nội lực đập thẳng xuống bàn khiến nó vỡ làm hai. - “Chuyện này dài lắm, ta sẽ nói sau. Bây giờ ai lo chuyện nấy, nơi này giao lại cho đại tỷ. Còn Bảo Yến thì để ta” Phi Vũ cất tiếng rồi cũng bước ra ngoài trở về hoàng cung. Trong đầu nàng đang dần hình thành một âm mưu dành con con rết xấu xí ấy.