Tru tiên: luân hồi

Chương 93 : Đồ cổ (2)

Thanh Hà trưởng lão khóe miệng méo xèo xẹo, nói: "Sư huynh đừng đau buồn, mặc dù Nguyên Dục Kinh nổi danh yêu nghiệt trong bẩy đại môn phái nhưng từ trên xuống dưới hàng trăm người của Nguyên gia thì chỉ có một mình hắn xuất chúng được như thế mà thôi, hơn nữa, đừng nói là Huyền Thiên tông chúng ta, cho dù phóng mắt nhìn cả bảy đại môn phái cùng đám tiểu môn đông đảo xung quanh Vạn Yêu Cốc cũng tìm được mấy người có thể cùng Nguyên lão tam đánh đồng. Sư huynh nhìn xem, bổn môn phát triển không ngừng, lại thêm phát hiện dưới chân núi Cổ tu động phủ, tương lai hưng thịnh chính lã điều không thể khác, không cần quá mức sầu lo." Nói tới đây, Thanh Dương trưởng lão ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Những kẻ quỷ mị xấu xa, giờ phút này sợ rằng đều đang nhìn trộm vào môn phái ta đấy." Thanh Phong chân nhân im lặng trong chốc lát, sau đó nói: "Cửu Long hóa đỉnh dị tượng, dĩ vãng mới nghe lần đầu, ta lần lượt đọc từng trang sách cổ trong Tàng Thư Các nhưng không tìm được bất cứ dòng chữ nào ghi về nó, chuyến này lành dũ khó dò. Vốn dĩ ta suy tính, chuyện này sợ còn muốn ứng với Vô Danh Cổ tu động phủ ở dưới chân núi." Còn lại ba người đồng thời động dung, người khác không biết được nhưng ba người bọn họ đếu biết từ ba tháng sau khi trận động đất chấn tòa Vô Danh động phủ ra ngoài thì chưởng giáo sư huynh đều thường xuyên tiến vào động phủ dò xét, chẳng lẽ nói quả nhiên đã có thu hoạch. Nghĩ đến đây, tinh thần của ba người đều phấn chấn, phải biết rằng chỉ riêng ngày đó nhóm người Thiệu Cảnh đã kính dâng lên tới chín vật linh khí hai kiện pháp bảo, liền đủ để coi như là một cái Đại Bảo ẩn dấu trong môn phái, nếu là còn thu hoạch được nữa thì Huyền Thiên tông khác nào con hổ mọc thêm cánh. Chỉ là Thanh Phong chân nhân sắc mặt ngưng trọng, không lộ ra sự vui sướng, chần chờ sau chốc lát rồi nói: "Chuyện này cũng không cần giấu các ngươi ba người, ta ngày gần đây ở động trong phủ điều tra đã phát hiện một địa phương kỳ quái ở sâu trong động phủ, đó là một cái hang động khổng lồ dưới mặt đất, nhưng trong ngoài đều là bị cháy đen và nứt nẻ giống như là bị ngọn lửa nung luyện từng tấc đất, đặc biệt là khu vực ở giữa thạch thất, ngay cả những cự thạch cực kỳ cứng rắn cũng có dấu vết bị hòa tan." Thanh Dương trưởng lão lo lắng, nói: "Lại có chuyện này, lửa lại có thể đốt nấu chảy cự thạch, chẳng lẽ là loại lửa nóng nhất?" Thanh Phong chân nhân chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, ta lúc ấy cũng bi giật mình không nhỏ, chỉ là trong thạch thất hết thảy đều đã bị hòa tan, không tìm được vật gì ngoại trừ vật này..." Lời còn chưa dứt, Thanh Phong chân nhân đưa tay vung lên, tay áo màu vàng rung rung trong gió, một tia sáng màu đỏ mơ hồ lấp lóe, sau đó "keng một tiếng rồi có một đồ vật rơi trước mặt mọi người ở trên mặt đất. Ba người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy vật này không phải là kinh thiên động địa kỳ trân dị bảo, ngược lại, vật ấy cổ sơ tàn cũ, bề ngoài nhìn giống như là đồng xanh sở trúc, màu sắc đen tối, rỉ sét loang lổ, ước chừng dài bốn thước, bên trên hơi nhỏ, thập phần thô sơ, nhìn lại giống như mảnh nhỏ thuộc phần đỉnh của một chiếc chuông. Thanh Phong chân nhân thản nhiên nói: "Bề mặt của vật ấy không hề có dấu vết bị cháy đen." Ba vị này nổi danh trưởng lão uyên bác, tu vi cao thâm, há lại là kẻ chậm hiểu, sau phút ngơ ngẩn ban đầu liền phản ứng lại rất nhanh, sắc mặt mỗi người khi nhìn đồ vật cổ quái đều rất khác lại. Trong hang động đã có đi qua một hồi vô cùng nóng bỏng của chân hỏa, ngay cả tảng đá cực kỳ cứng rắn cũng có thể hòa tan, ngọn lửa kia có uy lực không cần phải nghĩ, nhưng bề mặt vật này lại không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, có thể nghĩ vật ấy nhất định không phải phàm vật. Có điều ba vị trưởng lão vây xem hồi lâu, dùng hết kiến thức rộng lịch duyệt uyên thâm nhưng đều là nhìn không ra lai lịch của vật ấy là gì. Cuối cùng vẫn là Thanh Vân có ánh mắt cẩn trọng, sau khi quan sát kĩ bên dưới b ỗng nhiên phát hiện cái đồ vật này mặc dù vết thương chồng chất cũ rách dị thường nhưng dưới lớp rỉ sét hình như có hoa văn cũ kĩ, ghép thành bức tranh, sau khi cẩn thận quan sát lập tức kinh hãi. Thứ này lúc gãy lúc đầy những hoa văn u tối có phong cách cổ xưa , chẳng lẽ chính là điêu khắc hình ảnh của một con rồng? "Chẳng lẽ..." Hắn định nói thì dừng lại, mặt sắc ngưng trọng. Những người khác cũng nhất thời im lặng, hiển nhiên cũng liên tưởng đến ngày ấy dị tượng, qua một hồi lâu, vẫn là Thanh Phong chân nhân đánh vỡ trầm mặc, nói: "Vật ấy thần bí khó lường, nếu là quả nhiên dính lịu tới dị tượng Cửu Long hóa đỉnh, nói không chừng chính là tiên gia trọng bảo. Ta huyền thiên tông sẽ có được thần vật, tương lai hưng thịnh sẽ ở trong tầm tay, nhưng trước mắt vẫn phải giữ bí mật. Bên ngoài những người đó đang nhìn trộm núi môn, đơn giản đều là vì dị tượng tin tức, cùng lắm cũng chỉ biết biết ngày này giờ này dưới chân núi ta có một cái Cổ tu động phủ, vô luận như thế nào, không thể cho bọn họ tùy ý dính vào." Ánh mắt của hắn minh duệ, liếc ngang nhìn lại, Thanh Hà Thanh Dương Thanh Vân ba người đềunghiêm nghị, hạ thấp người nói: "Sư huynh nói rất đúng." Thanh Phong chân nhân nói: "Kể từ hôm nay, ta liền di cư dưới chân núi Cổ tu động trong phủ, thứ nhất tìm hiểu vật ấy, thứ hai cũng có thể điều tra những chỗ sâu ở trong động phủ, Ba người các người hay xử trí tất cả những sự vụ ở trên và dưới chân núi, trừ khi có kẻ phạm vào người của chúng ta, còn lại cũng không để ý tới chúng, để bọn họ không có cơ sở tò mò chuyện này. Có điều nếu quả nhiên có kẻ cả gan làm loạn" nói tới đây, mặt của hắn hơi trầm xuống, "Tỷ như đệ tử của Nguyên gia ỷ có mấy phần thiên tư cùng sau lưng núi dựa, vọng tưởng dò hỏi bí mật của môn phái ta, các ngươi ba người cũng không cần phải khách khí, Bạch Hổ thành mặc dù được xưng đệ nhất trong bảy đại trong phái, chẳng lẽ chúng ta thật đúng là sợ bọn họ sao!" Thanh Hà trưởng lão chờ ba người cũng gật đầu đồng ý, nói: "Sư huynh yên tâm, phải nên như thế!" Thanh Phong chân nhân gật đầu, chậm rãi nhắm lại hai mắt, còn lại ba vị trưởng lão ánh mắt đều không nhịn được mà rơi vào đồ vật thần bí mà cổ xưa tàn cũ bằng đồng xanh đang nằm trên mặt đấu, sự yên tĩnh chậm rãi phủ xuống trong cun điện. Ngoài trời, rốt cục màn đêm cũng buông xuống.