Tru tiên: luân hồi

Chương 50 : Bi kịch (4)

Hắn a một tiếng, thanh âm có chút run rẩy, cứ như vậy một lúc, hắn nhớ ra lai lịch của hai chữ Thái Huyền, ngay ở trong túi Lưu Vân có một quyển sách giới thiệu linh dược, hắn đã từng gặp qua cái tên này: Thái Huyền Kim Đan. Đây là một loại linh đan trong truyền thuyết, là một vị tu chân giả có thần thông kinh thiên động địa, thu thập bảy loại linh thảo cực kì quý hiếm, lấy đại thần thông mà luyện chế thành. Mọi người đều biết rằng, con đường tu hành cực kì gian nan, hơn nữa về sau càng ngày càng khó khăn gian khổ, đặc biệt là muốn đột phá cảnh giới thì càng khó như lên trời. Một vạn tu chân giả Luyện Khí Cảnh, có thể đột phá vào Ngưng Nguyên Cảnh không quá một trăm người, mà muốn đột phá đến Huyền Đan Cảnh là cảnh giới ai ai cũng là nhân tài, thật sự là một trong vạn người. Mặc dù hiện tại đạo pháp hưng thịnh, diện tích Thần Châu lớn vô cùng, tu chân giả trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, nhưng bậc kỳ tài có thể tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh lại không có bao nhiêu người. Tới cảnh giới đó, chỉ dựa vào thiên phú cùng nghị lực và ý chí đã không còn đủ, nhất định phải cần ngoại vật phụ trợ, ngoại vật thường thấy nhất chính là linh dược. Cho nên, cho tới nay, tu chân giả Huyền Đan Cảnh trong thiên hạ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có số ít có thể tự tu luyện được, nhưng muốn đột phá lên tầng nữa, cơ hồ là không có khả năng. Trên mảnh đất Thần Châu này tu chân giả Nguyên Anh Cảnh đều thuộc các đại môn phái, tài phú kinh người. Không có các đại môn phái này chống lưng, cơ hồ không thể đạt được Nguyên Anh Cảnh, càng không nói đến Thái Hư Cảnh trong truyền thuyết. Mà giờ khắc này, hồ lô màu xanh có ghi hai chữ Thái Huyền trong tay Thiệu Cảnh, đại biểu cho một loại linh dược tuyệt thế trân quý - Thái Huyền Kim Đan. Tác dụng lớn nhất của nó là lúc đột phá từ Huyền Đan Cảnh lên Nguyên Anh Cảnh, nếu uống viên linh dược này vào, có thể tăng xác suất đột phá thành công lên 6 thành. Không thể tưởng tượng được, ngay tại thời khắc khó khăn và nguy hiểm nhất, có thể đem xác suất đột phá thành công nâng lên một nửa! Loại đan dược này, từng làm vô số tu chân giả điên cuồng, từ xưa đến nay, nghe nói chỉ xuất hiện 5 viên Thái Huyền Kim Đan, đều bị các đại môn phái thu thập, không hề có ngoại lệ. Giá trị của viên thuốc này còn cao hơn pháp bảo bình thường. Tay Thiệu Cảnh bắt đầu run rẩy, vốn hắn đã thỏa mãn với pháp bảo Thúy Lục Như Ý, nhưng bây giờ lại có thêm hồ lô màu xanh này, càng làm hắn cao hứng đến mức muốn ngất. - Heo dễ thương của ta, cục cưng của ta. Hắn cười ha ha, tay đem hồ lô lật ngược lại, không ngừng vuốt ve, lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng ngay sau đó, nét tươi cười của hắn cứng đờ, ngạc nhiên nhìn vào đỉnh của hồ lô màu xanh, ở chỗ đó phải có một cái nắp, nhưng hiện tại lại trống không, lộ ra một cái lỗ thật lớn. - Sao lại thế này. Thiệu Cảnh khó tin nhìn cái lỗ đó, cẩn thận thử đem hồ lô lắc lắc, không hề có âm thanh vang lên, chứng tỏ bên trong không có gì. - A? Một ý niệm bất an nổi lên, Thiệu Cảnh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hồ lô màu xanh, nhất thời đầu óc có chút hồ đồ. Ngay lúc đó hắn nghe thấy một âm thanh kì quái từ bên cạnh truyền đến. Là âm thanh của Tiểu Trư. - Ợ. Tiểu Trư tựa hồ… giống như là… ợ một tiếng. Một tiếng ợ!. Thiệu Cảnh chậm rãi quay đầu lại nhìn Tiểu Trư, thấy Tiểu Trư vẫn đang ghé vào Thúy Lục Như Ý mà: ngửi, liếm, cắn… sau đó thân hình nhúc nhích một chút, lại ợ một cái. Một tiếng ợ này làm da đầu Thiệu Cảnh run lên, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Trư, cười khan một tiếng, mở miệng nói chuyện mà giống như ai đang nói: - Tiểu Trư, không phải là ngươi …ăn …ăn bậy bạ cái gì chứ?. Tiểu Trư ngẩng đầu, mở mịt nhìn hắn. Thiệu Cảnh đem hồ lô màu xanh đặt trước người Tiểu Trư, chỉ vào cái lỗ nhỏ, ngón tay run run, thấp giọng nói: - Ngươi, ngươi sẽ không ăn đồ ở trong này chứ?. Hai cái lỗ tai một đen một trắng của Tiểu Trư khẽ dựng lên, đảo mắt một cái lại hạ xuống, trong ánh mắt tựa hồ không thèm để ý, trong miệng lại chẹp chẹp hai cái, sau đó đầu heo nhè nhẹ gật gật, lại cúi đầu cắn cắn Thúy Lục Như Ý. Thiệu Cảnh nháy mắt hóa đá, nếu giờ phút này có gió thổi qua, có lẽ cứ như vậy mà phong hóa. Cũng không biết qua bao lâu, trong thông đạo tối mịt đột nhiên phát ra một tiếng quát tháo điên cuồng: - Lợn chết tiệt, ta muốn làm thịt ngươi a a a a… .