Tru Tiên 2

Chương 91 : U tuyết (Hạ)

Chương 40: U tuyết (Hạ) Dịch: Thiệu Cảnh Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Tiếng gào rít bén nhọn đâm vào tai như một cơn sóng lớn cuồn cuồn ập đến, người đàn ông âm trầm cảm thấy màng nhĩ đau đớn. Khi trong lòng còn đang ngạc nhiên tự hỏi đây là yêu vật gì thì bỗng nghe thấy bên cạnh có người hét lên kinh hãi, sau đó giọng nói khàn khàn vang lên: “Tượng đá, tượng đá sống lại rồi!” Lòng hắn bỗng nhiên nặng trĩu, khi quay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy những tượng binh lính chi chít vốn cứng đờ thình lình động đậy như bị ma quỷ nhập vào. Từng tên từng tên một từ từ mở đôi mắt đằng đằng sát khí, giây lát sau dường như toàn bộ tượng đá đều rú lên tiếng kì quái nghe như yêu thú gào rít, sau đó ồ ạt vung binh khí lên nhào tới. Cục diện lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, âm thanh quát mắng gào thét không ngừng vang lên bên tai. Trong nháy mắt đã có vài kẻ mất mạng nhưng đám người đi theo người đàn ông âm trầm cũng không phải hạng tầm thường, trí tuệ đạo hạnh đều hơn người, sau khi tổn thất nhân số, tất cả đã tỉnh táo lại từ trạng thái kinh ngạc ban đầu, vội vàng lấy pháp bảo ra đối kháng với tượng đá, bắt đầu chiến đấu quyết liệt trên đài đá, miễn cưỡng xem như đã ổn định lại được đội hình. Trong số đó, đặc biệt nhất là người đàn ông âm trầm có đạo hạnh cao nhất đang dẫn đầu đoàn người, một cây búa ngắn màu vàng rực rỡ bay lượn điên cuồng, tung hoàng ngang dọc, những tượng đá không có tính mạng tuy không sợ chết nhưng chẳng tên nào có thể lại gần hắn, chỉ cần tiến đến gần quầng hào quang màu vàng liền bị cây búa đập cho nát vụn, biến thành một đống cát rời rơi trên mặt đất. Dưới sự lãnh đạo của người đàn ông âm trầm, đám người từ từ đảo ngược được tình thế bất lợi ban đầu. Phía trên bục đá, đôi mắt lớn màu đỏ nhanh chóng nhìn chằm chằm vào người đàn ông âm trầm đang dẫn đầu, dường như đang gào lên giận dữ, bên trong luồng khí đen cuồn cuộn bỗng rung động kịch liệt, một vuốt xương trắng khổng lồ to hơn nửa người lướt qua không trung vồ tới người đàn ông âm trầm đó. Gã đàn ông âm trầm tuy đại triển thần uy nhưng hơn nửa sự chú ý vẫn đặt nơi cỗ quan tài màu đen kia, mắt thấy đột nhiên xuất hiện móng vuốt khổng lồ với uy lực kinh người, hắn không dám đón đỡ mà vọt lên không tránh đi. Nhưng đà lao tới của móng vuốt vẫn chẳng dừng mà bay thẳng tới sau lưng người đàn ông âm trầm, một người trong số đó bất ngờ không kịp phòng ngự bị móng vuốt xương khổng lồ tóm được. Trong tiếng gào thét thảm thiết, bạch cốt trảo tóm lấy người đó bay trở về, một lát sau bỗng nghe thấy bên trong luồng khí đen vang lên tiếng thét thảm thiết, máu tươi bắn phọt ra. Người đàn ông âm trầm vừa sợ vừa giận, đột nhiên nhìn về phía luồng khí đen cuồn cuộn. Giây lát sau, bạch cốt trảo lại xuất hiện một lần nữa, hắn trợn tròn đôi mắt rồi bỗng nhiên gào to một tiếng: “Lui!” Hắn vừa hét vừa phóng lên, lần này dùng hết sức điều khiển pháp bảo búa vàng bổ thẳng về phía bạch cốt trảo. Những người ở phía sau nghe thấy tiếng thét của hắn đều nhao nhao lui xuống phía dưới đài đá, nhưng có quá nhiều tượng binh lính cứ quấn lấy không rời nên giây lát sau lại có thêm vài người chết. Còn ở giữa không trung, bạch cốt trảo khổng lồ và búa vàng đã va ầm vào nhau, người đàn ông âm trầm cảm thấy thân hình chấn động dữ dội, sau đó từ trên không rơi xuống phía dưới. Sau khi miễn cưỡng đứng vững, hắn ta chợt cảm thấy vết thương bất ngờ khi đánh nhau với Vương Tông Cảnh trong đường hầm bị luồng sức mạnh to lớn này làm cho nặng thêm vài phần, trên ngực truyền đến cảm giác khó chịu. Nhưng sau lần va chạm dữ dội vừa rồi, bạch cốt trảo ở phía trên cũng bị đánh lui lại, có thể thấy đạo hạnh của người đàn ông âm trầm quả thật lợi hại, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Có điều như vậy dường như khiến cho yêu vật ở trong quan tài màu đen trở nên giận dữ, đôi mắt khổng lồ màu đỏ càng thêm hung tợn. Giây lát sau, bên trong luồng khí đen đột nhiên vang lên một tiếng hú dài thê lương. Tiếng hú vang vọng dai dẳng, từ trong đại sảnh vọng đi bốn phương tám hướng. Chỉ lát sau, mọi người đang lui lại bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân rầm rầm đáng sợ vang lên trong những đường hầm xung quanh căn phòng. Như thiên quân vạn mã đột nhiên xuất hiện, như phong ba bão tố cuồn cuộn kéo tới, tiếng gào thét giận dữ giống như tiếng gầm từ nơi sâu thẳm dưới địa ngục, dường như khắp trên trời dưới đất đều là ác ma quỷ dữ. Trong nháy mắt, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên tái nhợt, bất cứ ai cũng không ngờ rằng quỷ vật yêu linh nơi này lại lợi hại như vậy. Còn đang kinh hoàng, những tượng binh lính trên bục đá lại tràn xuống một lần nữa, mà lần này người đàn ông âm trầm phát hiện còn có thêm bốn pho tượng tướng quân mạnh mẽ hơn nhiều đang dẫn đầu xông tới. Vừa mới chống cự, người đàn ông âm trầm lập tức cảm nhận được sự mạnh mẽ của bốn pho tượng tướng quân này, còn lợi hại hơn so với những binh lính không sợ chết kia mấy lần. Bốn pho tượng bao vây tấn công ngay lập tức đã áp chế được hắn, còn những người khác cũng bị tầng tầng lớp lớp binh lính vây kín. Mà tiếng gào rú đáng sợ từ xung quanh vọng đến kèm theo tiếng bước chân thịch thịch càng lúc càng gần. Ngay lúc này, chỗ một cánh cửa đá thình lình có bóng người lướt qua, sau đó bỗng nhiên có ba người nhảy ra, hai lớn một nhỏ, theo sau bọn họ còn có một con chó vàng to lớn và một con khỉ lông xám, chính là đám người Vương Tông Cảnh. Chỉ thấy lúc này trên mặt bọn họ lộ vẻ sợ hãi, lúc nào cũng trực quay đầu nhìn về phía đường hầm giống như có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ. Đến khi nhảy vào trong căn phòng đá chợt thấy tình hình ở đây cũng cực kì nguy hiểm, Vương Tông Cảnh không kiềm được ngẩn ra, ánh mắt sững sờ nhìn về phía trước. Ngược lại, đầu óc Tiểu Đỉnh đơn giản thẳng thắn, sau khi ra khỏi đường hầm liền vội vàng dắt Đại Hoàng và Tiểu Hôi chạy vào trong căn phòng đá, vừa chạy vừa hét lớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nhanh chạy đi, phía sau có rất nhiều rất nhiều Khô Lâu sắp đuổi đến rồi đó!” Mắt liếc thấy đám người Vương Tông Cảnh đã rời khỏi đột nhiên quay lại, con ngươi của người đàn ông âm trầm bỗng co lại, đến khi nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Đỉnh, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng. Dường như để minh chứng cho sự tuyệt vọng của hắn, sau khi nhóm người Tiểu Đỉnh vội vàng chạy khỏi cánh cửa đá, nhảy vào đại sảnh bất chấp cảnh tượng chém giết, những tiếng gào rú vang vọng khắp trời đất liền trở nên cực kỳ rõ ràng. Sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, từ trong tất cả những cánh cửa đường hầm, vô số Khô Lâu hung tợn đáng sợ tựa như nước lũ cùng lúc tràn ra, con nào cũng nhe nanh múa vuốt tạo thành một làn sóng chết chóc xô tới. Trên đài đá, khí đen cuồn cuộn đã trở nên dày đặc, mang khí thế như muốn lấp cả bầu trời bao phủ phía trên đầu tất cả mọi người, che kín cả không gian phía trên căn phòng đá. Ở nơi tận cùng bóng tối, tiếng gào thét vô cùng vô tận như ác ma hú trăng, cộng thêm vô số Khô Lâu và tượng đá hung ác, cảnh tượng hệt như hình ảnh ngày tận thế, khiến người khác vô cùng tuyệt vọng. Đám người Vương Tông Cảnh chạy đến giữa thạch sảnh thì đã không còn đường chạy nữa, chỉ có thể đứng lại. Sắc mặt Tô Văn Thanh tái mét, không kìm được nhích đến gần Vương Tông Cảnh nhưng lại thấy gương mặt Vương Tông Cảnh cũng lộ ra vẻ cay đắng, nhìn vô số khô lâu ở đằng xa nói nhỏ: “Tô cô nương, không ngờ chúng ta phải chết ở nơi này.” Thân thể Tô Văn Thanh bỗng run lên, im lặng không nói, xem ra đã chấp nhận số phận. Trong lòng Vương Tông Cảnh đau đớn nhưng lúc này cũng chẳng biết nên nói gì. Có điều khi quay đầu lại, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ thấy ở không xa, vẻ mặt của Tiểu Đỉnh lộ vẻ hoảng sợ, dường như cậu nhóc bị cảnh tượng thế này dọa cho sững người nhưng lại không ngất đi hoặc bị tiếng gào rú dọa cho phát điên, như vậy đã có thể xem là thiên tài dị bẩm khác với người thường. Ngoài ra, Vương Tông Cảnh lại thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi luôn đi theo Tiểu Đỉnh hơi đặc biệt. Hai con vật nuôi của nhà Tiểu Đỉnh rơi vào cảnh cùng đường, chắc chắn phải chết nhưng lại chẳng hề tỏ ra căng thẳng. Đại Hoàng đứng sát bên cạnh Tiểu Đỉnh hơi cúi mình xuống, ra hiệu cho Tiểu Đỉnh ngồi lên lưng nó, còn con khỉ lông xám Tiểu Hôi thì ngồi xổm trước mặt Đại Hoàng và Tiểu Đỉnh nhìn đám khô lâu gào rú điên cuồng đang như dòng nước lũ tràn tới, sau đó thò tay gãi đầu rồi chép miệng mấy cái. Giống như thì thầm lại tựa như oán trách, con khỉ lông xám dường như còn liếc mắt một cái. Sau khoảnh khắc đó, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy mắt mình hoa lên, thấy trên mặt Tiểu Hôi lóe lên ánh sáng vàng như điện chớp, mà chùm sáng đó bất ngờ tỏa ra từ cái khe nhỏ trên trán nó. Nhưng vào lúc này, Tiểu Hôi dường như chợt cảm thấy được gì đó, cái đầu đột nhiên ngó về hướng cánh cửa đá to nhất nằm giữa căn phòng lớn, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng, sau đó chùm sáng màu vàng đậm vừa thình lình xuất hiện cũng biết mất không thấy đâu. Khô Lâu gào thét, quỷ vật gầm rú điên cuồng, cảnh tượng địa ngục cực kỳ đáng sợ. Khi mọi người đều lâm vào cảnh tuyệt vọng đột nhiên có dị biến xảy ra, từ sâu thẳm trong đường hầm thông với cánh cổng lớn kia chợt vang lên tiếng gió rít lanh lảnh. Như âm thanh đột nhiên vang lên trong bóng tối, tựa một tia sáng mặt trời chiếu vào nơi tận cùng bóng tối. Trong khoảnh khắc này, ai cũng không kiềm được quay đầu lại nhìn. Âm thanh vút cao, từ nơi sâu thẳm phá không bay tới. Tuy chưa tới nhưng khí thế cực mạnh, như sấm sét chớp giật, kiếm ý mãnh liệt lại miên man không thể cản nổi. Giây lát sau, tiếng gió rít như tiếng sấm rền vang vọng trong tai mọi người. Nơi cánh cổng lớn nhất, tường đá cứng rắn bắt đầu nứt nẻ, dường như luồng kiếm ý cực kỳ mãnh liệt đã khiến vách đá phải sụp đổ. Một điểm sáng màu lam tinh khiết bỗng lóe lên trong bóng tối sâu thẳm, sau đó nhanh chóng lớn dần theo tiếng gió rít mãnh liệt. Trong nháy mắt đã biến thành một cột sáng cực lớn màu lam nhàn nhạt bắn vọt ra khỏi cánh cổng đá lớn nhất đó, tiến thẳng tới trước với khí thế không thể cản. Toàn bộ Khô Lâu trên đường đi của luồng sáng màu lam đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc, vô số tiếng gầm rít đều câm bặt, như thiên thần giáng lâm, như sóng thần cuồn cuộn, ầm ầm lướt qua quét sạch mọi thứ. Trên đài đá, ở sâu trong màn khí đen, quỷ vật thần bí gào lên giận dữ, dường như sự khiêu khích đột nhiên xuất hiện này đã khiến nó nổi cơn lôi đình. Nhưng hào quang màu lam cuồn cuộn tràn tới lại chẳng kiêng dè chút nào, dùng thái độ khinh thường quét sạch mọi thứ. Sau khi để lại sau lưng một con đường đầy xương cốt nát vụn khiến người khác nhìn vào phải kinh sợ, hào quang bên trong đường hầm càng trở nên chói lọi, đồng thời kiếm ý như núi dường như làm cả thạch sảnh phải run lên, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Giữa vầng hào quang, ánh kiếm lóe lên, bỗng nhiên chia ra thành bảy đường kiếm màu lam nhạt gào thét bay về các hướng khác nhau, giống hệt với cột sáng vừa rồi. Những Khô Lâu trước đây không lâu còn hung hăng ngang tàng, đằng đằng sát khí giờ phút này lại trở thành những sinh vật yếu ớt giống như sâu kiến. Kiếm khí màu lam đi qua nơi nào, tất cả Khô Lâu, binh lính, tướng quân dũng mãnh đều vỡ nát hoàn toàn. Trong nháy mắt, căn phòng cuồn cuộn khí đen đột nhiên xuất hiện bảy con đường rải đầy xương trắng, vô số quỷ vật âm linh tan thành mây khói. Chỉ trong nháy mắt, những quỷ vật khô lâu trong căn phòng đã bị giết hết bảy tám phần, thật sự làm người khác phải sợ hãi. Bên trên đài đá, sâu trong đám khí đen, đôi mắt to lớn màu đỏ thình lình trợn trừng lên, hơi thở tàn ác tràn ra. Giây lát sau, một tiếng quỷ gào thê lương mang theo sự căm phẫn vô cùng vang lên, dường như nó đã thật sự bị chọc giận. Toàn bộ khí đen như thủy triều cuồn cuộn tràn về phía ánh sáng màu lam, trong nháy mắt, xung quanh cánh cửa đá trở nên tối đen như mực. Tiếng quỷ khóc ngập tràn trời đất, bên trong màn khí đen, vuốt xương trắng khổng lồ như ẩn như hiện mang theo sát ý vô tận bay tới. Ngay lúc này, ở sâu trong quầng sáng màu lam, giữa hào quang lấp lánh như thủy tinh trong suốt tinh khiết nhất, ánh kiếm lam nhạt lóe lên, một bóng người chầm chậm bước ra ngoài. Áo trắng như tuyết, gương mặt như sương, vô số tia sáng lam nhạt lấp lánh quanh thân, người con gái xinh đẹp không gì sánh bằng đó tay cầm thần kiếm Thiên Gia chầm chậm bước ra từ trong bóng tối. Khoảnh khắc này, dường như tất cả mọi người đều nín thở. Khoảnh khắc này, dường như toàn bộ ánh sáng trên thế gian đều ngưng tụ trên mình nàng. Như bông tuyết mỹ lệ giữa đêm đen, tựa đóa bách hợp nở rộ trong bóng tối, một mình nàng bước đến, tà áo khẽ phất bay, dường như đã vượt khỏi tang thương của nhân thế, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")