Tru Tiên 2

Chương 92 : Thần kiếm (Thượng)

Chương 41: Thần kiếm (Thượng) Dịch: Mộc Uyển Thanh Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Khi nữ tử áo trắng xuất hiện, gần như tất cả mọi người trong đại sảnh đều giật mình kinh hãi, chỉ có Tiểu Đỉnh đang cưỡi trên lưng Đại Hoàng ở cạnh Vương Tông Cảnh là đột nhiên phấn khích nhảy dựng lên, điệu bộ tươi cười, há miệng muốn la hét gì đó. Có điều đúng lúc ấy, yêu vật trong quầng khí đen trên bệ đá bỗng gào lên một tiếng đinh tai nhức óc, khí đen cuồn cuộn ập tới, bạch cốt trảo phá không chộp tới cô gái áo trắng, mạnh mẽ lấn áp tất cả mọi âm thanh. Nhưng nữ tử áo trắng vẫn cảm giác được điều gì, đôi mắt trong veo chuyển động như có thần giao cách cảm nhìn thoáng về phía Tiểu Đỉnh, thấy Tiểu Đỉnh khoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lên hô hoán, gương mặt thanh tú lạnh lùng của nữ tử áo trắng nhất thời trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt thoáng hiện nét dịu dàng, mỉm cười với Tiểu Đỉnh. Sau đó, nàng thu lại nụ cười, lạnh lùng đảo mắt nhìn qua luồng khí đen kín trời kín đất đang cuồn cuộn ập tới. Mắt thấy cốt trảo cực lớn ẩn trong làn hắc khí đang phá không lao tới với sát khí đằng đằng nhưng nữ tử áo trắng vẫn không hề sợ hãi, cũng chẳng có ý lùi bước mà chỉ lạnh lùng đứng ở đằng kia. Thanh tiên kiếm màu lam nhạt trong tay nàng còn lưu lại ánh sáng rực rỡ, một tiếng ngân vang lên, lưỡi kiếm chém thẳng về phía cốt trảo cực lớn. Khí đen cuồn cuộn giống như một con rồng đen hung ác đang nhe răng múa vuốt, thế nhưng khi đến gần cô gái áo trắng, lập tức như bị một bức tường khí vô hình chặn lại trước mặt khoảng bảy tám thước, không thể nào tiến lên được nữa. Đồng thời, thanh tiên kiếm màu lam trong tay cô gái áo trắng cũng chém xuống, mang theo tiếng gió gào rít lại nổi lên, hào quang bùng sáng lấn thẳng tới, những chỗ đi qua hắc khí đều tan biến hết, giây lát lộ ra một cái cốt trảo cực lớn giữa màn khí đen. Đúng lúc đó, thanh tiên kiếm lam nhạt lướt tới nhanh như gió, chém thẳng xuống. Bạch cốt trảo mang khí thế to lớn, có điều di chuyển lại không mấy linh hoạt, tuy làm đủ động tác biến ảo xê dịch giữa không trung nhưng tốc độ của thanh tiên kiếm màu lam nhanh vô cùng, lao tới như điện chớp, chém thẳng vào cốt trảo trước ánh mắt trợn tròn của mọi người. Chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên, chẳng biết thanh tiên kiếm màu lam làm từ chất liệu gì mà sắc bén không tưởng tượng được, trực tiếp phá vỡ cốt trảo cứng rắn kia, chém thẳng vào trong. Yêu vật trên bệ đá lập tức rống lên một tiếng giận dữ thê lương, dường như cả căn thạch thất cũng rung lên, nhưng dù vậy cũng chẳng cách nào ngăn cản được nhát kiếm đáng sợ chém mất một phần ba cái cốt trảo màu trắng, “Rầm” một tiếng rơi trên mặt đất, hóa thành cát bụi. Vương Tông Cảnh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bỗng nghe thấy Tô Văn Thanh bên cạnh kêu “A…” một tiếng, vừa kinh ngạc vừa phấn khích kêu lên: “Đúng rồi, đúng rồi, tiên kiếm màu lam, áo trắng như tuyết, vị tiền bối này nhất định là Lục trưởng lão trong truyền thuyết của Thanh Vân – Lục Tuyết Kỳ.” Vương Tông Cảnh nghe vậy liền giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ nữ tử áo trắng đạo pháp cao cường, dung nhan tuyệt thế này chính là mẫu thân của Tiểu Đỉnh sao? Hắn bèn quay đầu nhìn về phía Tiểu Đỉnh ở bên kia, quả nhiên thấy nó mặt mũi tươi cười, liên tục vẫy tay với nữ tử áo trắng, xem ra cực kỳ thân thiết. Có điều bây giờ tình thế thay đổi trong nháy mắt, trận đấu pháp đã đến hồi quyết liệt nhất, tạm thời không thể hỏi Tiểu Đỉnh ngay được. Chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ vung kiếm chém trọng thương cốt trảo màu trắng, càng không chần chừ nhìn về phía yêu vật trên bệ đá, ánh mắt thoáng lộ vẻ chán ghét, sau đó liền vọt người lướt tới, áo trắng phiêu diêu như Cửu Thiên tiên nữ bay tới. Khí đen dọc đường đi đều tản hết, kiếm ý càng mạnh, lam quang từ thanh tiên kiếm trong tay tỏa rộng như núi, dưới hào quang đủ loại sắc thái, chém mạnh xuống bệ đá kia. Đài đá còn cách nơi Lục Tuyết Kỳ đứng một khoảng, nhưng giờ phút này tựa như chỉ trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, kể từ khi Lục Tuyết Kỳ xuất hiện, con yêu thú vốn chiếm thế thượng phong khống chế tất cả bỗng chịu thiệt thòi lớn khiến nó trở nên giận dữ vô cùng. Mắt thấy lưỡi kiếm chém xuống, nó không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài, cặp mắt to đỏ rực như muốn nhỏ máu, một sức mạnh khổng lồ lập tức ngưng tụ, tất cả khí đen quay ngược lại tạo thành một cái đầu lâu màu đen thật lớn chắn trước thềm đá, hốc mắt của đầu lâu chính là cặp mắt to đỏ rực ấy, một khi đã ngưng tụ thì không có ý chần chừ, trực tiếp đỡ nhát chém của thanh kiếm màu lam. Trước ánh mắt của mọi người, hai luồng sức mạnh đáng sợ lại va thẳng vào nhau không chút e ngại. Đúng vào khoảnh khắc đó, giữa trung tâm của làn khí đen và quầng sáng màu lam đột ngột nứt ra một vạch hào quang trắng cực kỳ rực rỡ, khiến cho tất cả đều cảm thấy nhức mắt, không cách nào mở mắt nhìn thẳng vào nó được. Chỉ nghe thấy vô số tiếng nứt vỡ, âm thanh gầm thét, rít gào trộn lẫn vào nhau như một cơn mưa điên cuồng ầm ầm đổ xuống. Thân thể Lục Tuyết Kỳ chấn động, áo trắng phiêu bồng, thần kiếm Thiên Gia chém về phía trước còn người thì lui lại một trượng, đồng thơi chân mày hơi nhíu, dường như cảm thấy kinh ngạc trước yêu vật ẩn sau làn hắc khí. Ở bên dưới, tình cảnh trên bệ đá còn thê thảm hơn rất nhiều, tuy chống đỡ được nhát kiếm khí thế uy vũ của Thiên Gia, khiến cho Lục Tuyết Kỳ phải lùi về phía sau, nhưng không chỉ cái đầu lâu màu đen do yêu vật dùng hắc khí ngưng kết lại bị kiếm khí phá hỏng, mà uy lực còn dư lại của kiếm ý còn trực tiếp phủ đến tận chỗ cao nhất trên bệ đá, lập tức quét tan tất cả đám khí đen còn sót lại, nền đài đá khổng lồ nứt vỡ tuếch toác, có thể thấy được một nhát kiếm đó có uy lực đáng sợ nhường nào. Mà khi hắc khí tan hết, yêu vật luôn ẩn mình trong làn khí đen rốt cuộc cũng phải hiện nguyên hình trước mặt mọi người. Chỉ thấy trên nóc cỗ quan tài màu đen cực lớn có một bộ xương quỷ vật đang nằm sấp, cái đầu lâu trông như đầu rắn chiếm hết nửa thân hình, nửa thân còn lại có tứ chi cốt trảo và một cái đuôi xương dài như cây roi, bộ dạng cổ quái mà kinh khủng dữ tợn, cặp mắt đỏ rực màu máu nhìn trừng trừng về phía nử tữ áo trắng đang ngự không phía trước, phát ra những tiếc gầm gừ đinh tai nhức óc. Có điều lúc này, sắc mặt Lục Tuyết Kỳ bỗng hiện vẻ khác lạ, nhìn chằm chằm vào con quái vật kia giống như chợt nhớ ra điều gì đó, có phần khó tin thất thanh nói: “Bạch Cốt Yêu Xà? Thú Thần…” Nhưng một lát sau, sau khi chăm chú quan sát con yêu vật đó, nàng lại lắc đầu, tựa hồ thở dài một hơi, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, vẻ ghê tởm đối với yêu vật này càng trở nên mãnh liệt. Thần kiếm Thiên Gia lại bay lên một lần nữa, tỏa ra hào quanng vạn trượng, chiếu sáng từng góc nhỏ trong căn thạch thất, khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt, không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên đài đá, Bạch Cốt Yêu Xà như cảm nhận được sự nguy hiểm, ngẩng đầu lên không gào thét điên cuồng, thình lình quay ngược cái đầu rắn lại chui vào cỗ quan tài đen. Một lát sau lại chui ra, tất cả mọi người bỗng cảm thấy trước mắt sáng bừng, một luồng ánh sáng màu xanh lục bùng lên từ trong quan tài, chính là phát ra từ cái miệng lớn của con Bạch Cốt Yêu Xà. Nhìn kỹ lại, hóa ra con Bạch Cốt Yêu Xà đang ngậm trong miệng một khối đá kỳ dị màu xanh biếc, kích thước bằng cái bàn lớn, đầy góc cạnh, từ trong ra ngoài đều lấp lánh ánh sáng xanh lục, vừa nhìn đã biết không phải kỳ bảo bình thường. Khi yêu xà ngậm khối đá xanh kỳ lạ đó ra khỏi quan tài, dị biến liền phát sinh. Cặp mắt to đùng của con Bạch Cốt Yêu Xà vốn đỏ quạch như máu bỗng chớp chớp vài lần rồi tắt lịm, lập lòe vài cái rồi bùng lên hai ngọn lửa xanh biếc, trông cực kỳ quỷ dị và đáng sợ. Mà trong đại sảnh, đám Khô Lâu bị uy lực của Thiên Gia đánh cho trọng thương nặng nề, khi Lục Tuyết Kỳ giao đấu kịch liệt với Bạch Cốt Yêu Xà thì vẫn nằm yên tại chỗ, giờ phút này bỗng chốc cử động, hốc mắt cũng đồng dạng bùng lên hai ngọn lửa xanh hừng hực, gầm lên những quỷ dị rồi cùng nhào tới một lần nữa, chỉ cần xung quanh có máu thịt con người liền liều lĩnh xông tới chém giết. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người trong đại sảnh lại rơi vào vòng vây của vô số tử vật quỷ dị một lần nữa, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thủ hạ của người đàn ông thâm trầm lại chết mất mấy người. Liên tiếp đánh giết mấy lần, đám người theo y tiến vào đây có lẽ đã không còn mấy mạng rồi, khiến người đàn ông thâm trầm cũng không kiềm chế được bản thân, mặt mày đột nhiên biến sắc. Ở chỗ khác, đám người Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh cũng đã bị đám Khô Lâu vây quanh rồi. Trên không trung nhìn xuống, Lục Tuyết Kỳ biến sắc, lại thấy từ khi Bạch Cốt Yêu Xà ngậm lấy khối đá kỳ dị màu xanh ấy, yêu lực của nó trở nên mạnh mẽ, so với khi nãy chỉ có hơn chứ không kém, giờ phút này vẫn hung ác vô cùng, nhìn lên không trung gầm thét. Đồng thời, ngoại trừ hốc mắt đang bốc cháy ngọn lửa màu xanh hừng hực, xung quanh thân thể nó cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, giống như có một sức lạnh kỳ dị đang thấm vào bộ xương. Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn con yêu vật, đột nhiên cười lạnh một tiếng. Thần kiếm Thiên Gia Thần bỗng ngừng lại giữa không trùng, ánh sáng lam chập chờn rồi bay ngược về bàn tay trắng nõn của nàng. Sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh đang náo loạn bỗng nhiên im bặt. Một nỗi sợ hãi lặng lẽ nổi lên trong lòng mọi người, ngay cả những con Khô Lâu điên cuồng quỷ dị cũng sững sờ một lát. Toàn bộ ánh sáng màu lam chói lọi đột nhiên tắt ngấm, như rồng hút nước nhanh chóng tụ trên mũi kiếm Thiên Gia. Nữ tử áo trắng nhan sắc tuyệt mỹ, vẻ mặt như sương, áo trắng phiêu đãng đột nhiên hét lên một tiếng, kiếm quang bừng sáng. Chỉ thấy nàng bắt kiếm quyết giữa không trung, chân đạp Thất Tinh đi liền bảy bước, Thiên Gia ngạo nghễ chợt đâm thẳng lên trời. Khoảnh khắc ấy, trên thế gian không còn một âm thanh nào khác, phảng phất chỉ còn lại những tiếng niệm chú cổ xưa như thần phật thời viễn cổ: Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi. Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi! Ở dưới thạch sảnh, chẳng biết tại sao trái tim trong ngực Vương Tông Cảnh đập nhanh vô cùng. Cùng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy cánh tay mịnh bị xiết chặt lại, hóa ra là Tô Văn Thanh trong lúc vô tình đã tóm lấy cánh tay hắn, thất thanh nói: “Đó là… Đó chính là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết! A… Không đúng.” Như chợt nhớ ra điều gì đó, Tô Văn Thanh bỗng nhiên biến sắc, vẻ mặt khó tin nhỏ giọng nói: “Phải rồi, nơi này rõ ràng là địa cung nằm sâu trong lòng đất, không thấy mặt trời, làm sao, làm sao có thể dẫn được sấm sét từ cửu thiên mà thi triển được chân pháp vô thượng này…” Ở giữa không trung, Lục Tuyết Kỳ chỉ kiếm lên trời, sắc mặt lạnh lùng, một vầng hào quang màu lam nhạt ẩn trên mũi kiếm Thiên Gia, tuy chưa phát động nhưng ai nấy cũng đều có thể cảm giác được trong đó bao hàm một sức mạnh kinh tâm động phách. Khoảnh khắc đó, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì, thế nhưng cảm giác sợ hãi run rẩy trước sức mạnh thì ngày càng mãnh liệt. Đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể mình chấn động. Giây lát sau, trên đỉnh đầu đá vụn rơi xuống như mưa, một khe nứt nhỏ thình lình xuất hiện trên trần đá vô cùng cứng rắn ấy. Xa xôi như cõi U Minh, như từ trên chín tầng mây bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng sấm nổ. Tiếng sấm tuy xa nhưng không ngờ lại đánh động tâm can của tất cả mọi người, khiến cho người ta không kiềm được liền run rẩy. Một âm thanh cực lớn, hùng tráng mãnh liệt dội xuống từ trên đỉnh đầu mọi người. Cả tòa đại sảnh và mặt đất dưới căn thạch thất đột nhiên rung lên dữ dội như đổ núi lở đất, những vết nứt bắt đầu toác rộng ra, để lộ những khoảng trống đen ngòm, đồng thời thấp thoáng có thể thấy được tia sét màu lam đang chớp lóe, phát ra những âm thanh khiến người ta phát run rẩy. Giây lát sau, vô số tia sét từ các khe hở bừng sáng chói mắt, tỏa ánh hào quang khiến người ta không thể nhìn thẳng. Sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ đáng sợ đột ngột từ trên trời giáng xuống, đó là một cột sáng cực lớn được tạo nên từ các tia điện, phá hủy tất cả những nơi nó đi qua, đánh nát cả trần đá của địa cung dưới mặt đất, phía trên tòa đại sảnh đều bị hủy diệt. Tất cả mọi người thấy cảnh tượng đó đều không thể hít thở nổi, nhìn địa cung không biết đã bao nhiêu năm tháng chưa từng được rọi sáng nằm phơi mình dưới ánh trăng trong trẻo, thấy trên bầu trời đêm bỗng xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ đang chuyển động, gió to sấm giật ầm ầm, cuồng phong lạnh thấu xương, gió cuộn mây tàn. Tất cả ánh sáng chói lọi điên cuồng mà phải run rẩy trước chân pháp vô thượng, cuối cùng đều tụ trên thân thể nữ tử áo trắng đang lơ lửng giữa không trung. Cửu thiên lôi đình, thiên uy huy hoàng phá vỡ tầng nham thạch, thần uy khai thiên tích địa đều ngưng đọng trên mũi kiếm Thiên Gia. Khoảnh khắc này, Thiên Gia rực rỡ vô cùng, sáng chói như mặt trời trên chín tầng mây xua tan tất cả bóng tối trên thế gian, trước dung nhan lạnh lẽo như sương của nữ tử áo trắng, trong ánh mắt trong trẻo ẩn hiện kim quang nhàn nhạt của nàng, nó bỗng nhiên chuyển động hóa thành một luồng kiếm quang chói lọi bắn ra khắp bốn phía, mang sức mạnh vô địch đánh tan tất cả, chém thẳng về phía Bạch Cốt Yêu Xà trên đài đá. ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")