Tru Tiên 2

Chương 83 : Khô Lâu (Hạ)

Chương 36: Khô Lâu (Hạ) Dịch: Mộc Uyển Thanh Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Khô Lâu hung ác lao tới nhưng tốc độ cũng không nhanh, động tác di chuyển cũng hơi cứng nhắc. Vương Tông Cảnh chỉ nhìn thoáng qua thì trong đầu liền xuất hiện phản ứng giống như bản năng, tiếp đó mắt lướt qua căn thạch thất, thân thể lập tức vọt tới, chẳng những không lùi mà còn tiến lên. Ở sau lưng hắn, Tô Văn Thanh kinh ngạc không nói thành lời, vừa định mở miệng thì đã thấy Vương Tông Cảnh thình lình xông tới sát bên Khô Lâu. Khô Lâu dường như hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh nhẹn vung trảo chụp xuống. Vương Tông Cảnh vội vàng lăn mình né tránh, cốt trảo cứng rắn cào xuống mặt đất bắn ra những tia lửa. Đồng tử Vương Tông Cảnh co lại, có thể nhận thấy bộ xương trắng cứng chắc vô cùng, tuyệt đối không phải là tử vật bình thường. Vương Tông Cảnh đột ngột xông vào thu hút sự chú ý của Khô Lâu, Tô Văn Thanh cũng không muốn nấp ở phía sau nữa, liền bước vào thạch thất. Khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của tử vật đó, thân thể nàng thoáng run rẩy, nhưng sau đó liền cắn chặt răng, dứt khoát giơ tay trái nắm lấy cổ tay phải, bàn tay phải như được trợ lực, pháp quyết vừa bắt khi nãy chậm rãi vẽ một đường giữa không trung. Một luồng linh lực nhàn nhạt lập tức tỏa ra từ lòng bàn tay nàng, chầm chậm tản ra như gợn sóng lăn tăn. Khô Lâu trông như mạnh mẽ vô cùng, mỗi lần tấn công Vương Tông Cảnh đều phát ra một tiếng vang lớn, khí thế hung tợn. Tuy nhiên Vương Tông Cảnh đã được rèn luyện nhiều năm nên cực kỳ nhanh nhẹ, lần lượt tránh hết những đòn công kích của Khô Lâu, hơn nữa có một lần còn vọt ra sau lưng Khô Lâu, thét một tiếng đạp thẳng vào lưng nó. Cú đá với lực cực lớn, chỉ nghe “bốp” một tiếng, thân thể Khô Lâu rung lên, lảo đảo bước về phía trước. Nhưng không biết do đã mặc cái áo giáo cũ nát hay là vì bản thân Khô Lâu vốn đã cứng chắc mà ngoại trừ loạng choạng một chút, cú đá này chẳng gây ra bất kỳ tổn hại nào khác. Ngược lại nó còn xoay người, gầm lên một tiếng hung dữ rồi vung trảo chộp tới, thiếu chút nữa đã bắt được chân Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh vội lăn nhào trên mặt đất né tránh cốt trảo, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thoát được đòn hiểm. Hắn lộn một vòng vừa vặn lăn đến cái giá đựng vũ khí bên góc tường, hai mắt liền sáng lên, thò tay cầm đại một thanh kiếm. Ai ngờ vừa cầm lên liền nghe “keng” một tiếng, chuôi kiếm gỉ nát đã bị đứt gãy, lưỡi kiếm rơi trên mặt đất khiến hắn thiếu chút nữa thì chửi bậy cả lên, vội vàng tiện tay cầm lấy một thứ vũ khí giống kiểu khảm đao có sống dao dày cộp. Vừa ngẩng đầu đã nghe thấy Tô Văn Thanh đằng trước hét lên một tiếng: “Mau!” Một luồng hơi nước lành lạnh bỗng xuất hiện bên trong thạch thất khiến cho toàn thân con người ta lạnh toát, đồng thời trên đầu ngón tay trắng nõn của Tô Văn Thanh bỗng xuất hiện một luồng sáng lóng lánh như dòng nước, nhanh chóng kết thành một thanh thủy kiếm trong suốt, hơi lui lại lấy đà rồi phóng như bay về phía Khô Lâu. Đằng sau Tô Văn Thanh, Tiểu Đỉnh, Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng đã tiến tới, nhìn thấy Khô Lâu thì khẽ giật mình, sau đó lại thấy Tô Văn Thanh thi triển pháp thuật thủy kiếm, nhất thời hai mắt sáng rực lên, vỗ tay cười nói: “Tô tỷ tỷ thật là lợi hại.” Sau lưng Tiểu Đỉnh, Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng đã nhìn thấy Khô Lâu. Đại Hoàng ngoái đầu sủa “gâu gâu” mấy tiếng, chẳng hề sợ hãi gì. Tiểu Hôi thì cứ gãi gãi đầu, sau đó nhìn vào bên trong thạch thất rồi nhảy khỏi lưng Đại Hoàng, chạy tưng tưng trên mặt đất, xuyên qua căn thạch thất, vượt qua cả Khô Lâu, chạy tới chỗ giá đỡ vũ khí bên cạnh Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh đang nhìn Tô Văn Thanh đột nhiên thi triển đạo pháp bên kia, trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn không kiềm được liếc sang Tiểu Hôi, chỉ thấy nó nhìn lướt khắp dãy vũ khí, kêu “chi chi” nhảy vào giữa đống vũ khí cũ nát, nơi còn sót lại vài món bằng sắt còn khá nguyên vẹn. Tiểu Hôi tóm lấy một thanh búa sắt màu đen to gần bằng thân thể nó, sau đó một tay cầm lấy cán búa quay người kéo đi, cây búa sắt kêu “keng keng” trên mặt đất có vẻ rất nặng. Cũng không biết vì sao con khỉ trông chẳng to khỏe chút nào mà có thể thể lôi một vũ khí nặng đến thế. Chuyện ở giá vũ khí cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tô Văn Thanh đằng trước đột nhiên thi triển đạo pháp, thanh thủy kiếm óng ánh mang thêm mấy phần sát khí lao thẳng về phía bộ Khô Lâu. Khô Lâu khi nãy không quan tâm đến những quyền đấm cước đá của Vương Tông Cảnh, nhưng giờ phút này đối mặt với thanh thủy kiếm lại có vài phân kiêng kị, thân hình dịch chuyển sang bên cạnh như muốn né đi. Có điều tốc độ của thủy kiếm cực nhanh mà động tác Khô Lâu còn chậm hơn so với người thường, nó mới nhích ra nửa người thì thanh thủy kiếm đã phóng tới, đâm “phập” một cái vào giữa ngực Khô Lâu. Khôi giáp trên người tựa như đao thương bất nhập cuối cùng lại bị thanh thủy kiếm trông thật yếu ớt đâm thẳng vào như một lưỡi dao sắc bén. Giây lát sau, trong ngực Khô Lâu bỗng vang lên một tiếng “rắc” trầm đục giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn. Thân hình Khô Lâu lắc lư mấy lượt, thậm chí nhìn như lảo đảo sắp ngã, Vương Tông Cảnh không kiềm được nhìn sang Tô Văn Thanh, khó có thể tưởng tượng được thiếu nữ ngày thường nhã nhặn dịu dàng lại che giấu một đạo pháp như vậy. Chẳng lẽ đúng như lời đồn, nàng thật sự là một thiên tài tu đạo sao? Có điều sau khi thủy kiếm của Tô Văn Thanh đâm trúng Khô Lâu, sắc mặt nàng vốn hơi thả lỏng một chút lại nhanh chóng hiện lên vẻ ngạc nhiên, thất thanh nói: “Cái gì?” Vương Tông Cảnh cũng khẽ giật mình. Trước ánh mắt chăm chú của bọn họ, Khô Lâu vốn đã trúng một đòn nặng nề bỗng nhiên từ từ đứng dậy như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nó ngẩng đầu lên, ngọn lửa trong hốc mắt lại bốc cháy một lần nữa, lúc này nó hoàn toàn bỏ qua Vương Tông Cảnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Văn Thanh, bước nhanh tới. Sắc mặt Tô Văn Thanh tái nhợt, nàng vội vã giơ tay bắt pháp quyết, ngưng khí thi triển pháp thuật một lần nữa. Nhưng lần này, giữa tiếng bước chân bình bịch của Khô Lâu, tốc độ thi pháp của nàng rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều. Vương Tông Cảnh không dám chậm trễ, lập tức xông lên dùng thanh đại đao trong tay chém về phía Khô Lâu. Có điều Khô Lâu dường như vẫn còn sót lại đôi chút lý trí, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Vương Tông Cảnh, một mực lao thẳng về phía Tô Văn Thanh, mặc cho Vương Tông Cảnh phía sau lưng nó chém giết đấm đá vẫn không quay đầu lại. Dưới sự bảo vệ của bộ khôi giáp kiên cố, Vương Tông Cảnh không có cách nào gây thương tổn cho Khô Lâu, thỉnh thoảng bị cốt trảo của nó vồ xuống, Vương Tông Cảnh phải cuống quít né tránh, nhất thời không thể ngăn được bước chân đang tiến tới của Khô Lâu. Sắc mặt Tô Văn Thanh nhanh chóng biến thành trắng bệch, hô hấp bắt đầu dồn dập, cánh tay bắt pháp quyết lập tức lộ vẻ rối loạn, luồng linh khí nhàn nhạt không còn rõ ràng nữa, trở nên như có như không. Hiển nhiên nàng mặc dù biết thi triển pháp thuật thủy kiếm, nhưng kinh nghiệm lâm trận đối địch vẫn còn quá ít, lại bị Khô Lâu hùng hổ ép sát tới, cả người lập tức khẩn trương, thi pháp cũng hỗn loạn, pháp thuật thủy kiếm đương nhiên không thể thi triển nữa rồi. Bây giờ, ngay cả Tiểu Đỉnh đang đứng cạnh Tô Văn Thanh cũng cảm thấy không ổn, liền mở to hai mắt lớn tiếng kêu lên: “Tô tỷ tỷ, tỷ phóng kiếm… phóng kiếm bắn nó đi.” Cậu bé càng nói, Tô Văn Thanh lại càng luống cuống hơn, bàn tay bắt đầu run rẩy. Vương Tông Cảnh vô cùng khẩn trương, nhưng dùng hết sức lực cũng chỉ làm chậm bước tiến của Khô Lâu một chút, căn bản không thể ngăn được bộ xương chết tiệt này. Mắt thấy Khô Lâu càng lúc càng đến gần Tô Văn Thanh, trong lòng Vương Tông Cảnh quýnh lên, muốn mở miệng hét bảo Tô Văn Thanh thi pháp nữa mà hãy nhanh chân chạy đi. Đúng lúc đó, tất cả bỗng thấy hoa mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa “gâu gâu gâu gâu”. Đại Hoàng không biết từ chỗ nào đột nhiên chui ra, đảo mắt đã tới trước chân Khô Lâu, há mõm “ngoặm” một tiếng cắn thẳng vào một bên chân Khô Lâu. Toàn thân Khô Lâu đều mặc khôi giáp, duy chỉ đôi chân là không có, chỉ trụi lủi hai khúc xương đùi, nhất thời đã bị Đại Hoàng cắn phải. Còn không đợi Khô Lâu kịp phản ứng, Đại Hoàng đã ngoạm chặt khúc xương đùi, giật mạnh đầu, thân thể lui về phía sau một bước, tức thì một sức mạnh bạo phát kéo cả thân hình cao lớn uy mãnh hung tàn của Khô Lâu ngã “rầm” xuống đất như trời long đất lở. Tiếp đó, sau lưng Đại Hoàng vang lên những tiếng “leng keng”, Tiểu Hôi kéo thanh búa sắt chạy tới, liếc nhìn bộ Khô Lâu đang giãy giụa trên mặt đất như muốn đứng dậy, nó kêu mấy tiếng “chi chi chi chi” sau đó hai tay nắm lấy cán búa giơ lên. Mọi người chỉ nghe thấy “viu” một tiếng, thanh búa lớn lóe lên một lằn sáng đen, xẹt qua giữa không trung, mơ hồ còn mang theo cả tiếng sấm nổ mạnh. “Rầm” một âm thanh thật lớn, cây búa sắt màu đen hung hăng nện thẳng xuống vào đầu Khô Lâu. Cả đầu lâu lẫn cây búa đều không cản được sức mạnh đáng sợ đó, lập tức bị lún sâu vào nền đá cứng rắn. “Uỳnh!” Khoảnh khắc này, cả căn thạch thất phảng phất như rung lên, trên trần nhà rơi xuống một ít bụi bặm. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cùng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm. Ở bên cạnh, Tiểu Hôi cúi đầu nhìn thanh búa sắt một lát, tựa như muốn xác định điều gì đó. Sau đó, nó chép miệng lắc đầu, bộ dạng trông khá tiếc nuối, tiện tay kéo cây búa “leng keng” ra, để lại trên nền đá một cái hố to nứt toác, đáy hố là những mảnh vỡ của cái đầu lâu. Khô Lâu mới khi nãy còn kiêu ngạo hung mãnh đến thế, bây giờ đã hoàn toàn nằm yên bất động, không còn chút sinh cơ nào nữa rồi. Đại Hoàng ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngoạm một khúc xương đùi trắng ởn của Khô Lâu, xem ra vừa rồi dùng sức quá lớn nên đã giật hẳn khúc xương đùi ra. Nó ngoái đầu nhìn quanh một lát, sau đó chạy đến bên cạnh Tiểu Đỉnh. Tô Văn Thanh từ từ đi tới, Vương Tông Cảnh quay sang nhìn nàng, hai người cùng nhìn thấy vẻ sợ hãi còn lưu lại trong mắt đối phương. Trầm mặc một lát, Vương Tông Cảnh nhìn cái hố to trên mặt đất, thấp giọng nói: “Hình như chỗ hiểm trên người Khô Lâu không giống như bình thường, đánh vào ngực chẳng có tác dụng gì, chỉ có đầu mới là nhược điểm của nó.” Tô Văn Thanh lặng lẽ gật đầu, sau đó thở dài hơi, giống như đến tận bây giờ nàng mới có thể thả lỏng được một chút. Nhưng đúng lúc này, hai người chợt nghe thấy Tiểu Đỉnh ở bên kia la toáng lên, giọng nói xen lẫn sự chán ghét. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Đỉnh chạy đến bên cạnh Đại Hoàng, dùng tay đập đập vào đầu nó, hét lớn: “Đại Hoàng, nhổ ra, nhổ ra nhanh. Khúc xương này không thể ăn đâu, nó là của người chết… Sao ngươi lại tham ăn thế chứ…!” Đại Hoàng chợt như bị điện giật, thân thể bỗng cứng đờ, sau đó quai hàm như bị trễ xuống, “Ư” một tiếng, khúc xương trong miệng lập tức rơi xuống nền đá, phát ra một tiếng giòn vang. Tiểu Đỉnh nhìn Đại Hoàng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, vừa xoa đầu Đại Hoàng vừa nói: “Đại Hoàng, ta biết rõ ngươi thích gặm xương, có điều tuyệt đối không thể ăn bậy bạ. Sau này về nhà, ta sẽ bảo cha ta cho ngươi ăn mỗi bữa nhiều hơn một chút, nhưng loại xương này ngươi không thể ăn, buồn nôn chết đi được, biết chưa?” Đại Hoàng ngây ra như phỗng, một lúc sau mới kịp phản ứng, lập tức lộ vẻ tức giận, quay sang Tiểu Đỉnh lớn tiếng sủa: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…” Nhất thời cả căn thạch thất tràn ngập tiếng có sủa, khiến cho Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thiếu chút nữa đều giơ tay bịt chặt lỗ tại lại, chỉ có Tiểu Đỉnh mặt không đổi sắc, mặc cho Đại Hoàng tức giận sủa oang oang với mình, cậu bé hơi nghiêng nghiêng đầu, sau một lát thì bực bội nói: “Được rồi, được rồi, ngươi không muốn ăn thì là không muốn ăn, sủa lớn tiếng như vậy làm gì, thật là…” Sau đó thò tay vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, hất cái túi nhỏ ra sau rồi đi tới bên kia thạch thất. Đại Hoàng giống như bị mắc nghẹn, nhìn theo cậu bé mà rên “ư ư” mấy tiếng, mũi thở phì phì, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Hôi đứng bên cạnh, nhất thời rên rỉ hai tiếng trầm thấp nghe rất bất bình và ai oán. Tiểu Hôi kéo thanh búa sắt “leng keng” đi tới, nhìn Đại Hoàng, miệng kêu “chi chi”, chẳng biết tại sao nghe có vẻ như đang cười cợt, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái trên đầu Đại Hoàng như đang an ủi, rồi lại chạy “leng keng” đến chỗ Tiểu Đỉnh ở bên kia. Đại Hoàng vẫy vẫy đuôi, miệng không ngừng rên “ư ử”, giống như lực bất tòng tâm, sau đó nó đặt mông ngồi xuống đất, duỗi chân trước gãi mình vài cái. Lúc này, Tiểu Đỉnh ở đằng trước bỗng quay đầu lại kêu lên một tiếng: “Đại Hoàng, ngươi sao còn chưa qua đây?” “Gâu gâu!” Đại Hoàng sủa lên mấy tiếng rồi đứng dậy đi về phía Tiểu Đỉnh. ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: