Tru Tiên 2

Chương 82 : Khô Lâu (Thượng)

Chương 36: Khô Lâu (Thượng) Dịch: Mộc Uyển Thanh Biên: no1devil Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Từ chỗ cửa động bị phá tiến vào trong vách đá, khi bước vào hành lang Vương Tông Cảnh mới thấy được hành lang này so với cảm nhận của mình lúc ở bên ngoài thì cao rộng hơn rất nhiều, ánh huỳnh quang lập loè như bó đuốc cháy sáng, chiếu khắp cả khu vực đã bị vùi lấp ngủ say dưới lòng đất này không biết bao nhiêu năm rồi. Cửa động mở ra ở chính giữa hành lang, hai bên kéo dài tít tắp về hai hướng, rõ ràng khu vực thần bí phía sau vách đá này có quy mô rất lớn. Tiểu Đỉnh ngoảnh đầu nhìn về cả hai phía, sau đó quay sang hỏi: "Vương đại ca, chúng ta đi bên nào đây?" Vương Tông Cảnh nhíu mày, hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này cả, thoạt nhìn hành lang hai bên đều giống nhau như đúc, tĩnh lặng trang nghiêm và toát lên một vẻ thần bí. Đúng lúc đó, Tô Văn Thanh đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Hay là chúng ta đi về hướng này đi." Vương Tông Cảnh nhìn về phía nàng, thấy Tô Văn Thanh chỉ về bên trái, sau đó liếc thoáng qua mặt đất. Vương Tông Cảnh thuận theo ánh mắt nàng nhìn kỹ, ánh nhìn ngưng lại, chỉ thấy dưới mặt đất phía bên trái hành lang cứ cách một khoảng lại có một vũng nước đọng nho nhỏ mờ mờ. Hắn im lặng một lát, sau đó nhìn Tô Văn Thanh gật đầu nói: "Được, chúng ta qua bên trái." Tiểu Đỉnh kêu "Ah" một tiếng rồi bước về phía trước, ai ngờ lại bị Vương Tông Cảnh kéo lại nói: "Tiểu Đỉnh, đệ chậm lại một chút, đi cùng Tô tỷ tỷ kìa." Nói đoạn hắn kéo cậu bé ra phía sau mình, sau đó liếc Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh nhẹ gật đầu, thò tay dắt Tiểu Đỉnh. Vương Tông Cảnh xoay người, nhìn về hành lang yên ắng phía trước, hít sâu một hơi rồi đi thẳng tới. Tiếng bước chân trầm thấp mà rõ ràng vang lên trong hành lang, ba người chậm rãi bước tới. Sắc mặt Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều có chút ngưng trọng, thoạt nhìn chỉ có Tiểu Đỉnh vẫn tương đối thong dong, thỉnh thoảng còn tò mò đưa mắt quan sát xung quanh. Về phần Đại Hoàng và Tiểu Hôi sau lưng bọn hắn, bộ dạng chẳng hề lo lắng gì, cứ thảnh thơi đi theo. Tiểu Hôi đang cưỡi trên lưng Đại Hoàng cứ lật tới lật lui lông con chó, còn Đại Hoàng thì thỉnh thoảng cứ hít hít ngửi ngửi trên mặt đất, thấy mình bị chậm lại liền nhanh chóng chạy mấy bước đến bên người Tiểu Đỉnh. Cứ đi như vậy ước chừng được hơn hai mươi trượng, Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh gần như đồng thời phát hiện ra những vũng nước đọng trên mặt đất kia đang từ từ nhạt dần, cuối cùng thì biến mất. Vương Tông Cảnh trầm mặc thu lại ánh mắt đang nhìn trên mặt đất, do dự một lát sau đó vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi như thế được một khoảng khá xa rốt cuộc cũng đã tới cuối hành lang, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc phía trước, con đường ở chỗ này vòng thành một khúc rẽ. Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhẹ giọng nói với Tô Văn Thanh, bảo họ đứng nguyên tại chỗ đợi một lát, còn bản thân thì nhẹ nhàng tiến lên phía trước. Bên trong hành lang tới giờ phút này vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ ba người bọn họ ra thì không nghe được âm thanh nào khác. Một nơi quá sức yên tĩnh không biết có làm người ta căng thẳng hơn không, ít nhất trong lòng Vương Tông Cảnh lúc này cũng có chút lo lắng bất an, chỉ là tâm tính hắn vốn cứng cỏi, năm đó trong cánh rừng rậm nguyên thủy kia đã nhiều lần vào sinh ra tử, nên bây giờ cũng không quá sợ hãi như nhiều người bình thường khác. Hắn chậm rãi tiến lên phía trước, cơ bắp trên thân thể âm thầm căng ra, khó khăn lắm mới đến được chỗ rẽ, liền thò đầu về phía trước thăm dò, vừa nhìn lập tức trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, hơi ngẩn ra một chút. Phía sau, Tô Văn Thanh giữ chặt Tiểu Đỉnh đang hết sức tò mò, không cho nó tùy tiện bước tới, đồng thời cũng chú ý đến tình hình Vương Tông Cảnh phía trước, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy phản ứng của hắn, không kiềm được bèn hỏi: "Sao thế? Bên kia là cái gì vậy?" Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay về phía họ, ý bảo bọn họ qua đây. Tiểu Đỉnh hoan hô một tiếng, thoát khỏi tay của Tô Văn Thanh chạy tới. Tô Văn Thanh cũng vội vàng tiến lên, đi qua ngã rẽ rồi nhìn về phía đó, vừa xem cũng lập tức giật mình. Phía trước không có vật gì cổ quái, cũng không hề có bất kỳ con yêu ma quỷ quái nào, chỉ là con đường khi đi đến chỗ này thì ở đằng trước đồng thời xuất hiện ngã tư, mỗi nhánh nhìn giống nhau như đúc, chỉ khác là thông về bốn hướng khác nhau mà thôi. Ngoài điểm đó ra, vẫn là một vùng yên tĩnh không tiếng động. Tô Văn Thanh chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn ngã tư kia cười khổ một tiếng, nói: "Đây không phải là một mê cung chứ?" Vương Tông Cảnh đi tới trước, chăm chú quan sát ngã tư kia, chỉ thấy hình dạng mỗi nhánh không khác hành lang vừa đi lúc nãy là mấy, cũng kéo dài về phía trước, chẳng rõ là thông tới đâu. Hắn nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng nếu cứ vậy mà lui lại thì cũng không phải là cách hay. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu nói với Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh: "Chúng ta chọn đại một con đường nào đó để đi nhé, cẩn thận một chút." Tô Văn Thanh hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu. Tiểu Đỉnh thì lại rất cao hứng, đảo mắt qua ngã tư kia một lượt. Sau đó không biết tên nhóc tuổi còn nhỏ này nghĩ gì, thoáng cái đã chỉ vào nhánh ngoài cùng phía bên phải kêu lên: "Đây, chúng ta đi đường này đi." Nói xong liền hào hứng chạy về phía nhánh đó. Vương Tông Cảnh ngẩn người một lát, sau đó cười cười bước đi theo, dù sao đối với hắn mà nói, trước mắt chọn con đường nào cũng đều giống nhau cả. Tô Văn Thanh sau khi đi theo bọn hắn mấy bước bỗng nhiên gọi cả đám lại, rồi quay người đến lối vào ngã rẽ, nhìn xung quanh một lát rồi xé rách một mảnh vải trên tay áo, đặt vào một vị trí dễ gây sự chú ý, cuối cùng trở về mỉm cười nói: "Để làm ký hiệu, phòng ngừa vạn nhất." Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, nói: "Vẫn là Tô cô nương cẩn thận." Tô Văn Thanh nhìn hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói khẽ: "Đi thôi." Vương Tông Cảnh đáp "Ừ" một tiếng, sau đó quay người đi tiếp về phía trước như cũ. Tô Văn Thanh lập tức dắt Tiểu Đỉnh đi sau hắn. Đường rẽ mới này ngoại trừ việc có vẻ nhỏ hẹp hơn hành lang lần trước thì còn lại đều giống nhau như đúc. Tất cả cứ dần dần bước tới, Vương Tông Cảnh đang đi bỗng thấy ánh sáng xung quanh có vẻ yếu dần, ngẩng đầu nhìn kỹ liền phát hiện đá huỳnh quang phát sáng vốn được khảm trên vách tường dường như đã ít hơn một chút, mà một số chỗ rõ ràng có khảm đá huỳnh quang bây giờ chỉ còn là mấy lỗ nhỏ, nhìn qua giống như đá huỳnh quang đã bị gỡ đi vậy. Là ai đã gỡ đá huỳnh quang ra nhỉ, những viên đá này thì có lợi ích gì? Vương Tông Cảnh nhất thời không hiểu rõ cho lắm. Tô Văn Thanh phía sau lúc này đã đi tới nơi, thấy hắn dừng bước bèn nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?" Vương Tông Cảnh nhìn lên phía trên tường, nói: "Cô xem, đá huỳnh quang ở chỗ này đã bị gỡ đi rồi." Tô Văn Thanh nhìn lên tường một lúc, chân mày hơi nhíu lại, trầm ngâm nói: "Có lẽ thế thật, nhưng mà trộm những viên đá huỳnh quang này để làm gì?" Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, đang lúc nghi hoặc thì ở phía đường rẽ xa xa đằng trước - một nơi vốn rất yên tĩnh bỗng vang lên mấy tiếng bước chân khe khẽ, nhưng trong không gian yên lặng này lại trở nên rất chói tai. Cả Vương Tông Cảnh lẫn Tô Văn Thanh đều biến sắc, liền lập tức tập trung tinh thần chú ý lắng nghe, nhưng ngoài tiếng chân lúc nãy ra thì một lúc lâu sau cũng không nghe thấy có tiếng động khác. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, tay hướng ra phía sau làm thủ hiệu, sau đó dựa vào vách tường chậm rãi đi thẳng về phía trước. Tô Văn Thanh có chút chần chừ, nhưng rất nhanh đã quyết định đi theo hắn. Tiểu Đỉnh đến giờ phút này cuối cùng mới có chút khẩn trương, mắt trợn thật to, nhưng trong ánh mắt vẫn không quá sợ hãi, ngược lại còn có vẻ rất hứng thú, khe khẽ theo sát phía sau hai người bọn họ. Đi được khoảng bốn năm trượng vẫn không thấy có âm thanh lạ khác truyền đến, khiến Vương Tông Cảnh thiếu chút nữa còn cho rằng có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm hay không. Đúng lúc đó đằng trước lại vọng đến mấy tiếng bước chân nữa, quả nhiên nghe gần hơn một chút, nhưng dường như không phải đi về hướng bọn họ. Vương Tông Cảnh ngưng mắt nhìn về xa xa phía trước, chỉ thấy ánh sáng ở ngã rẽ đằng kia lại ảm đạm hơn một chút, nhìn không rõ ở đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, bèn từ từ bước tới phía trước. Ba người cứ cẩn thận như vậy mà đi, chậm rãi bước qua ngã rẽ, nhờ ánh sáng của những viên đá huỳnh quang còn sót lại, bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra ở cuối ngã rẽ xuất hiện một cánh cửa gỗ đã mục nát xiêu vẹo, phía sau cửa có thể lờ mờ nhìn thấy một gian thạch thất không lớn lắm. Đi đến chỗ này đã có thể nghe rõ tiếng bước chân kỳ quái kia chính là vọng ra từ bên trong căn thạch thất. "Bịch, bịch, bịch. . ." Tiếng bước chân nghe có vẻ chậm chạp nặng nề, âm thanh vọng tới lúc xa lúc gần, không giống như có người đang thong thả đi đi lại lại trong thạch thất. Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn Tô Văn Thanh, Tô Văn Thanh sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cũng coi là bình tĩnh, mắt nhìn thật sâu vào căn thạch thất kia, chậm rãi gật đầu. Vương Tông Cảnh vừa định quay người, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua trên người Tô Văn Thanh, chỉ thấy bàn tay phải của nàng không biết từ lúc nào đã giơ hai ngón ra, ba ngón kia cong lại, chính là đang kết một cái pháp quyết của đạo thuật chính tông. Đồng tử Vương Tông Cảnh co lại, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ hơi chần chừ một lát, sau đó tiếp tục cất bước đi thẳng đến cửa thạch thất. Cánh cửa gỗ mục nát đã sớm rời khỏi khung cửa, nằm nghiêng bất động dưới đất. Vương Tông Cảnh cẩn thận từng li từng tí đến gần cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân liên tục vang lên chỉ cách đó có một bức tường. Hắn cố kìm nén sự căng thẳng trong lòng, lén thò đầu ra nhìn vào trong thạch thất. Một lúc sau, thân thể hắn bỗng chấn động, trên mặt lộ ra một vẻ khiếp sợ không sao tưởng tượng nổi. Thạch thất cũng không lớn lắm, phía đối diện còn có thêm một cánh cửa nữa, đằng sau hình như thông đến một hướng khác. Trong phòng cũng không bày biện gì nhiều, chỉ có một cái giá đỡ nghiêng nghiêng dựa vào tường, phía trên đặt rải rác mấy món vũ khí, đương nhiên phần lớn đều bị hư hỏng cả rồi, chỉ còn vài thanh đao thanh kiếm làm bằng sắt xem như vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên cũng rỉ sét loang lổ. Liếc mắt nhìn qua, có lẽ cách đây không biết bao nhiêu năm căn phòng nhỏ này chính là nơi chủ nhân của nó cất giấu vũ khí. Mà trong phòng lúc này quả nhiên có một thân ảnh cao lớn đang đi đi lại lại trong phòng một cách cứng nhắc. Tô Văn Thanh lúc này cũng đã đến bên cạnh Vương Tông Cảnh, thấy hắn giật mình như vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được bèn thò đầu nhìn vào bên trong căn thạch thất. Đến khi nhìn rõ tình hình trong căn phòng đó nàng cũng lập tức giật cả mình. Trong thạch thất không có vật gì che tầm mắt, cho nên bóng người kia nhanh chóng hiện ra hoàn toàn trước mắt bọn họ, thoạt nhìn đã thấy ngay bóng người đó chính là một Khô Lâu mặc bộ giáp trụ đã rách nát, chỉ là không biết tại sao trong hốc mắt trống hoác đó lại nổi lên hai ngọn lửa nhỏ màu xanh biếc đang từ từ bùng cháy, giống như đang chống cho bộ xương khô này đứng lên thêm một lần nữa. Giờ phút này, bất luận là sắc mặt của Vương Tông Cảnh hay Tô Văn Thanh đều trở nên trắng bệch, mặc dù Vương Tông Cảnh đã từng trải qua nhiều trận đánh giết sinh tử với yêu thú, nhưng vẫn nảy sinh một cảm giác kinh tởm đối với loại tử vật này. Nhưng suy cho cùng bản thân hắn có thể coi là cứng cỏi, nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn giục mấy người bên cạnh mình lui về phía sau, mặc kệ cái thứ chết chóc kia là vật gì, chắc chắc chỗ này không phải là nơi tốt lành, nên rời đi là tốt nhất. Có điều khi hắn vừa định ra hiệu cho những người khác, thân hình Khô Lâu kia bỗng nhiên dừng lại, cái đầu lúc lắc trong không trung, giống như đang làm một động tác hít ngửi. Sau đó hai ngọn lửa xanh biếc trong hốc mắt đột nhiên sáng rực lên, Khô Lâu liền xoay người nhìn về phía cánh cửa. Vương Tông Cảnh trong lòng nặng trĩu, không biết vì sao mấy người bên mình lại bị cái bộ xương chết đáng sợ kia phát hiện tung tích. Mắt thấy Khô Lâu tỏ vẻ hung tợn, há mồm gào thét rồi lao vọt đến phía bên này, phảng phất có một luồng không khí chết chóc phả ngay trước mặt. Vào thời khắc quan trọng đó, sinh tử bỗng bị ném qua một bên, trong đầu hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, giống như năm đó trong khu rừng rậm, vô số lần phải liều chết chém giết đã mài luyện hắn được như thế, quên hết mọi sợ hãi, chỉ còn lại sự liều lĩnh sôi máu để giành giật mạng sống. CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: