Tru Tiên 2

Chương 113 : Sát ý (Thượng)

Trong cơn mưa, cái cửa gỗ cũ nát khẽ phát ra tiếng động rồi từ từ mở rộng ra. Vương Tông Cảnh vừa tiến vào thì nhận ra đây là một tiểu viện khá bẩn thỉu, trên mặt đất la liệt những thanh củi đã được chặt. Mưa gió làm bùn lầy văng lên tung tóe khắp nơi. Ở trong góc tiểu viện có một cái chuồng nhỏ được dựng lên từ những mảnh trúc, có lẽ là nơi bình thường chủ nhà nhốt gia cầm, nhưng kỳ lạ là bây giờ lại không hề có một con vật nào, hoàn toàn trống rỗng. Ở một phía khác của tiểu viện có một bức tường làm bằng đất. Màu vàng vốn có của bức tường cũng đã dần biến thành nâu đen sau khi không ngừng bị thấm nước mưa. Bên vách tường còn có không ít củi được chất đống, dao bổ củi thì bị vứt một bên, có lẽ cũng là nơi mà mọi khi Tôn lão hán vứt khi chặt củi xong. Vương Tông Cảnh lại nhìn sang một góc khác, hắn bỗng khẽ giật mình. Nơi hắn nhìn tới có hai bó củi lớn đã được buộc chặt đang chất đống lên nhau. Nó khác hẳn với những bó củi mà Tôn lão hán chặt hàng ngày mà phần nào đó lại giống đống củi hắn đã giúp Tôn lão hán chặt một tháng trước. “Đùng!” Đột nhiên có một tiêng sấm sét vang lên từ sâu trong tầng mây trên bầu trời. Từng hồi từng hồi sấm liên tục vang lên. Mưa mỗi lúc một nhanh! Vương Tông Cảnh đứng trong tiểu viện, cả người ướt đẫm nước mưa. Lúc này, tiểu viện vô cùng an tĩnh. Sắc mặt hắn cũng đã hòa hoãn trở lại nhưng sâu trong ánh mắt vẫn có chút chờ mong nào đó. Hắn nhìn xung quanh một lúc rồi đột nhiên bước nhanh tới căn phòng rách nát ở góc trong tiểu viện. Cánh cửa khép chặt, nhưng vì nóc nhà chỉ được lợp bằng cỏ tranh nên tấm ván cửa thủng mấy lỗ này cũng bị nước mưa thấm ướt hơn nửa. Vương Tông Cảnh đi tới trước cửa, đẩy mạnh một cái. “Kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy vào, làm lộ ra căn phòng phủ đầy bụi bên trong. Nơi này cũng không hề có ai. Khung cảnh bên trong căn phòng nhỏ này cũng không hề khác phần lớn những gia đình nghèo khác, chật chội và có phần bẩn thiu. Bếp lò được đặt ở góc tường, khói bụi cũng đã hun bức tường bên cạnh thành màu đen. Bây giờ trên mặt đất ngoài chiếc bàn gỗ cũ nát, cái ghế gỗ nhỏ đổ sấp, còn có mấy bộ nồi niêu chén bát không biết đã bị ai đạp vỡ. Thậm chí trên tường còn có cả vết máu hình đầu người vô cùng kinh tâm đã sớm khô lại, máu bắn tung tóe trong phòng. Vương Tông Cảnh bước từng bước một, thân thể cũng không kìm được mà run lên. Mái cỏ tranh trên đỉnh đầu cũng đã sớm bị thấm, nước mưa tí tách rơi trên mặt đất. Gió lạnh của cơn mưa bên ngoài thổi tới làm xua tan đi bầu không khí u ám nơi đây, nhưng không hiểu sao Vương Tông Cảnh lại cảm thấy bản thân mình như bị một làn khí tràn đầy máu tanh bao phủ, gần như không thể hô hấp được nữa. Một người liệu có thể đổ bao nhiêu máu? Giây phút này, những vết máu kia đã ngập tràn trong ánh mắt hắn. Dưới chân, bên cạnh người, trên bếp lò, trên tường, thậm chí ngay cả ở những mảnh vỡ của đống nồi niêu xoong chảo kia cũng có thể dễ dàng thấy được vết máu khô màu nâu đậm. “Đùng!” Sấm sét đinh tai nhức óc lại vang lên trên bầu trời ờ ngoài phòng khiến cơ thể Vương Tông Cảnh run lên bần bật. Đôi thỏ rừng, gà rừng trong tay hắn rơi bịch xuống đất. “Tôn đại gia…” Không hiểu vì sao giọng hắn bỗng trở nên khàn đặc. Hắn xoay người đi ra cửa. Hắn bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn trời. Mây đen phủ kín trời đất, khiến người ta cảm thấy như đang đứng trong đêm tối. “Ồ! Ngươi là ai, tại sao lại ở trong nhà Tôn lão hán?” Đột nhiên có một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên từ ngoài cửa. Thân thể Vương Tông Cảnh hơi run lên, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một phu nhân mặc quần áo lam lũ, vóc dáng to khỏe, dung mạo bình thường, gương mặt có phần kinh ngạc. Bà ta đang cầm một cái dù màu đen làm từ vải dầu, có lẽ là do khi đi qua đây vô tình thấy hắn nên mới không nhịn được tò mò cất lời hỏi thăm. Vương Tông Cảnh chỉ thấy tim mình như đang bị ai đó bóp chặt, hắn đột nhiên lao vọt tới, chỉ mấy bước đã tới sân của tiểu viện. Sự vội vàng ấy khiến cho người đàn bà kia vô cùng hoảng sợ. Bà ta không nhịn được mà lui lại một bước, che ngực kinh hãi nói:”Ngươi muốn gì?” Vương Tông Cảnh làm gì còn lòng dạ nào quan tâm nhiều thứ như vậy. Lúc này trong lòng hắn chỉ còn sự lo lắng, sắc mặt cũng đã trở nên vô cùng khó coi. Hắn cũng chẳng để ý tới cơn mưa gió đang phủ kín trời đất, cũng mặc kệ toàn thân đã ướt nhẹp, mặc kệ nước mưa liên tục chảy xuống từ khuôn mặt mình. Hắn chỉ hít sâu một hơi rồi hỏi:”Đại nương, làm ơn nói cho ta biết trong nhà Tôn lão gia đã xảy ra chuyện gì?” Người đàn bà kia nhìn hai mắt Vương Tông Cảnh đến khi chắc chắn hắn không có ác ý thì mới bình tĩnh lại. Chỉ là khi nghe hắn vừa mở miệng là đã hỏi chuyện nhà Tôn lão hán thì sắc mặt lập tức biến đổi, bà ta hỏi lại hắn:”Ngươi là ai? Ngươi là người thân của Tôn lão hán sao?” Vương Tông Cảnh cũng trở nên vội vàng, hắn vừa lấy tay lau nước trên mặt vừa đáp:”Đại nương, ta là đứa cháu trai có họ xa với Tôn đại gia, hôm nay cố ý đến thăm hắn, ai ngờ vừa vào nhà lại thấy cảnh kia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Vẻ hồ nghi trên mặt người đàn bà này cũng không hề giảm bớt, bà ta lại nhìn Vương Tông Cảnh một lần nữa, có vẻ không quá tin tưởng với thứ hắn vừa nói. Nhưng cuối cùng không hiểu vì sao khi bà đưa mắt qua nhìn tiểu viện đổ nát ở sau lưng Vương Tông Cảnh thì thần sắc trở nên buồn bã, bà ta cúi thấp đầu, sau đó thở dài một tiếng nói:”Hắn đã chết!” “Đùng.. Đoàng..” Tiếng sấm liên tục vang lên từ sâu trong tầng mây đen trên bầu trời như thể báo hiệu trận mưa này đang ngày một lớn. Mưa to như trút nước. Cả trời đất dường như đã chìm trong màn mưa mịt mù, cũng không còn thấy rõ được hình dáng ngọn núi ở phía xa, như thể cả không gian này chỉ còn những giọt nước mưa vô cùng lạnh lẽo. Mặt Vương Tông Cảnh bỗng trở nên trắng bệch, mãi một lúc sau hắn mới thấp giọng hỏi lại:”Sao lại chết?” Người đàn bà kia nhìn sắc trời một chút, dường như có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn Vương Tông Cảnh cứ đứng trong mưa gió như vậy, sắc mặt đờ đẫn, mặc cho nước mưa tầng tầng lớp lớp đập vào cơ thể thì bà ta có chút buồn bã, lại thêm phần không đành lòng. Sau một lúc do dự, cuối cùng bà ta vẫn đứng trong cơn mưa gió, kể lại từng phần từng phần của câu chuyện thê lương ngày đó cho Vương Tông Cảnh. Tôn lão hán vốn là một người rất thành thật, lão dùng nghề đốn củi để sống qua ngày, tính tình cũng rất tốt. Sau khi người bạn già mất đi, đứa con trai duy nhất lại vào Hà Dương thành kiếm ăn thì lão luôn sống một mình ở căn phòng đổ nát ở rìa Tôn gia trang. Tuy rất cô đơn nhưng ngày nào hắn cũng đều nhắc tới con trai của mình, dù rằng không phải ai cũng tin điều hắn nói. Nghe nói con trai hắn đang làm hầu bàn cho một cửa tiệm trong thành Hà Dương, hơn nữa nó lại rất chịu khó nên cũng tiết kiệm được một chút của cải, thậm chí còn cưới được một cô vợ. Mỗi khi nhắc tới điều này thì lão Tôn đều cười không khép miệng, hắn vô cùng mong chờ tới ngày con trai hắn đón hắn vào trong thành hưởng phước. Trời chiều lòng người, ngày đó thật sự đã đến. Tầm một tháng trước, đứa con trai đã rời thôn từ rất lâu trước đây đã trở về trong sự vui vẻ, đi cùng nó còn có một người vợ vô cùng xinh đẹp. Hắn dự định sẽ ở lại thôn thêm hai ngày để thu xếp đồ đạc, sau đó sẽ rước Tôn lão hán tới Hà Dương thành hưởng phước. Hai ngày này quả thật là hai ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời Tôn lão hán. Cả ngày lão đều đi lại trong thôn, vẻ mặt thì lúc nào cũng tươi cười, khiến cho bà con quanh đây cũng cảm thấy vui mừng thay cho lão. Mỗi khi nói chuyện phiếm mà có ai nhắc tới đứa con của lão, khen vợ hắn vài câu thì Tôn lão hán lập tức cười lớn, khiến cả thôn đều có thể nghe rõ. Thế nhưng, ngay khi con lão trở về được một ngày, cũng là lúc cả nhà lão đang thu dọn hành lý chuẩn bị đi, thì có lẽ do oan nghiệt từ kiếp trước, nên khi đứa con lão đưa con dâu đi ngang qua thôn lại gặp thôn trưởng của Tôn gia trang là Tôn Tích Thiện. Hắn bị cô dâu xinh đẹp nhà Tôn lão hấp dẫn nên đã động sắc tâm. Sau khi nghe ngóng được tin tức biết được căn cơ nhà lão thì ngay chiều hôm đó hắn đã dẫn một đám gia đinh tới nhà lão. Hắn hung hăng đòi dùng năm mươi lượng bạc để mua đi cô dâu nhà lão về làm người thiếp thứ sáu. Tôn lão hán làm sao có thể đáp ứng, ông nhất quyết không đồng ý. Tôn Tích Thiện vốn đã quen hoành hoành ngang ngược trong thôn, lại ỷ vào nhà Tôn lão không có ai để dưa dẫm nên đã lệnh cho gia đinh thẳng tay bắt về ngay giữa ban ngày ban mặt. Đám gia đinh như lang như hổ nhất nhất nghe lời, cha con Tôn lão thì liều chết chống lại nhưng cơ bản là không phải đối thủ của bọn chúng. Mắt thấy vợ mình đã sắp bị cướp đi, đứa con của lão trở cũng trở nên điên cuồng. Hắn cầm dao chặt củi bổ về phía Tôn Tích Thiện, trúng giữa bả vai tên ác bá này, thiếu chút nữa chặt đứt cánh tay trái của gã. Tôn Tích Thiện vô cùng giận dữ, hắn cũng không còn cố kỵ gì nữa nên ra lệnh cho lũ gia đinh đánh thẳng tay, cuối cùng đánh chết hai cha con Tôn lão ngay trong tiểu viện cũ nát này. Ngày đó, tiếng la hét thảm thiết vang dội trong toàn bộ Tôn gia trang, trong tiểu viện này, máu tươi tung tóe khắp nơi, vô cùng thê thảm. Vết máu loang lổ dường như vẫn không bị cơn mưa phủ kín trời đất này xóa đi. Gương mặt Vương Tông Cảnh đã không còn chút máu. Theo từng lời kể về thảm trạng ngày đó của người đàn bà thì hắn cũng từ từ xoay người lại nhìn căn tiểu viện thê lương này, nhìn tới nỗi những vết máu kia cũng in sâu vào trong mắt, thân thể hắn cũng khẽ run lên. Mà lúc này, ngay cả dòng máu tươi đang chảy trong cơ thể hắn cũng dường như sôi trào lên, từng luồng khí nóng liên tục ập lên đầu hắn. "Đùng, đùng!" Sấm sét trên trời dường như cũng đang đánh ngay trên đỉnh đầu hắn. Người đàn bà kia sau khi nói một lúc dường như cũng có chút mệt mỏi, gương mặt cũng có đôi phần phẫn uất, lại càng nhiều hơn nét bất đắc dĩ và vẻ đồng tình tha thiết. Sau khi dừng lại một lúc, bà ta lại nhẹ giọng nói:”Kỳ thực người đáng thương nhất chính là cô con dâu của Tôn lão, sau khi Tôn Tích Thiện đánh chết hai cha con Tôn lão thì bèn bắt nàng về rồi tìm mọi cách để lăng nhục. Đứa con dâu của Tôn lão cũng là một người cương liệt, sau khi bị bắt về ba hôm, nàng đã tìm được một cơ hội để treo cổ tự vẫn.” Thân thể Vương Tông Cảnh lại run lên, sau đó trong mưa gió, tiếng của người đàn bà lại tiếp tục vang lên:”Sau khi con dâu nhà Tôn lão chết, Tôn Tích Thiện lại có hành động vô cùng nhẫn tâm. Hắn vứt thi thể của nàng ở một ngọn núi ngoài thôn, còn cố tình quăng xác cha con Tôn lão hán ở một nơi cách đó khá xa, có ý để họ chết cũng không được gần nhau.” Người trong thôn quả thực đã không nhịn được nữa nên lén lút chạy tới nơi vứt xác con dâu lão nhằm mang thây về chôn bên cạnh hai cha con. Ai ngờ khi đến nhặt xác thì phát hiện ra nàng đã mang thai ba tháng. Đúng là trời muốn hại người, chỉ tiếc cho nàng một thây hai mạng. “Phụt!” Một tiếng kêu đau đớn vang lên khiến người đàn bà kia giật mình sợ hãi. Bà vừa đưa mắt lên nhìn thì thấy người thanh niên đứng trong tiểu viện như đã mất đi hồn phách kia đột nhiên ngã xuống như thể cây cung bị đứt đoạn. Thân thể hắn run rẩy, máu nóng xông lên đầu làm hắn phải nhổ ra một ngụm máu giữa cơn mưa gió. Ngụm máu ấy rơi vào trong tiểu viện đã ngập tràn huyết tích này rồi lại nhanh chóng bị nước mưa kín trời xóa đi. Người đàn bà này lắp bắp kinh hãi. Khi thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh trở nên dữ tợn, cơ mặt vặn vẹo, không còn giống con người nữa thì cũng hoảng sợ, không dám tiếp tục đứng lại mà vội vã xoay người rời đi, đảo mắt một cái đã biến mất. Mưa gió vần vũ, sấm sét từng cơn, cả trời đất chìm trong sự tiêu điều. Nước mưa vô tận như dao cắt rơi xuống người Vương Tông Cảnh, hắn buồn bã đứng giữa tiểu viện bẩn thỉu vắng vẻ này. Hắn dường như không còn có thể trụ vững nên quỳ sụp xuống, hai tay chống trước mặt, trong đầu lại có hang ngàn hang vạn tiếng gào thét không ngừng kể lại cảnh tượng thê lương trong tiểu viện ngày đó. Mọi thứ xung quanh dường như đều đã biến mất, dù là tiếng mưa gió, hay là tiếng sấm sét vang động, tất cả đều trở nên xa vời. Nước mưa ướt đẫm trên mặt che đi tầm mắt của hắn, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Trong lúc hoảng hốt, hắn lại đột nhiên nhớ lại lời nói của Tiêu Dật Tài ngày đó:”Đã từng giết người chưa? Chưa bao giờ phải không?” “Ngươi dám giết người không?” ….. “Ta muốn ngươi tới một thôn trang, giúp ta giết một người…” “Ta không giết!” “Tại sao ngươi không giết hắn?” “Tại sao ngươi không giết hắn?” “Tại sao ngươi không giết hắn?” “Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao ngươi không giết hắn?” “Đùng đùng!!” Một tiếng sấm rung chuyển trời đất bỗng nhiên vang lên trên bầu trời, mặt đất dường như cũng run rẩy. ----------oOo----------