Tru Tiên 2

Chương 112 : Dò hỏi (Hạ)

Đến sáng hôm sau thì Tiểu Đỉnh trở về Thanh Vân biệt viện, sự trở về này cũng rất được mọi người chào đón. Dù sao đi nữa thì ai cũng yêu quý tên nhóc con đáng yêu này, vì vậy ngay cả kẻ gần đây suốt ngày chỉ ở trong phòng tu luyện, thậm chí còn ít nói hơn cả trước khi đi xuống cung điện dưới mặt đất ở thành Hà Dương như Cừu Điêu Tứ cũng phải tới để hỏi thăm tiểu quỷ vô tội đã phải chịu oan ức ngày hôm qua này. Nhưng biểu hiện của Tiểu Đỉnh lại nằm ngoài dự đoán của phần lớn người ở đây. Cứ nhìn cái vẻ mặt tràn đầy hưng phấn không ngừng cười cợt vô cùng vui vẻ kia thì làm gì còn chút nào bộ dáng bị oan ức như ngày hôm qua nữa. Điều này làm cho Tô Văn Thanh và Ba Hùng vô cùng khó hiểu. Trong đám người cũng chỉ có Vương Tông Cảnh là hiểu được phần nào, nhưng hắn cũng không hề nói ra mà chỉ im lặng đứng bên cạnh mỉm cười. Cứ như vậy, tiểu viện số hai mươi ba vốn liên tục trải qua những chuyện ngoài ý muốn trong thời gian gần đây này cũng khôi phục được sự yên bình trước đây. Năm phòng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều trở về với tiết tấu sinh hoạt quen thuộc, tu luyện rồi tu luyện, chơi đùa rồi lại chơi đùa. Trong lúc bất tri bất giác, Vương Tông Cảnh đã ở Thanh Vân biệt viện thêm một tháng nữa. Trong một tháng này, kể từ lúc chạy từ Hà Dương thành về trong đêm, hắn đã không còn chút nghi ngờ nào mà bắt đầu toàn tâm toàn ý tu luyện bản Thanh Phong quyết đã bị phụ thân của Tiểu Đỉnh sửa đổi kia. Cho dù mỗi lần tu luyện đều cực kì khổ sở, cho dù mỗi lần kinh mạch trong cơ thể đều bị linh khí làm căng phồng lên, tạo cho hắn nỗi khổ như bị lăng trì thì hắn đều cố gắng chống đỡ bằng nghị lực kiên cường đã có từ khi chật vật cầu sinh trong khu rừng rậm nguyên thủy ngày trước. Hơn nữa sau khi cố nén đau đớn để tu luyện mỗi ngày ba lần, cũng tương đương với việc mỗi ngày lại bị tra tấn ba lần, thì hắn cũng thu được không ít thành quả, cảnh giới tu hành của hắn cũng nhanh chóng tăng lên. Chỉ trong một tháng này, hắn đã vượt qua được hai tầng Thanh Phong Quyết đầu tiên, thậm chí trong lúc vô thanh vô tức cũng đã hoàn thành tầng thứ ba Thanh Phong quyết. Sự tiến bộ vô cùng thần tốc này khiến chính hắn cũng không thể không hài lòng, nội tâm cũng vô cùng hưng phấn. Dù cho sự tăng tiến của cảnh giới Thanh Phong quyết này cũng không giúp hắn có thể bắt đầu tu luyện những đạo thuật khác của Thanh Vân môn nhưng cũng mang lại lợi ích rất lớn cho cơ thể của hắn. Đơn cử mà nói thì sức mạnh của hắn đã lớn hơn, động tác ngày càng nhanh nhẹn hơn, tốc độ cũng cao hơn hẳn trước kia. Bây giờ thì mỗi khi ngẫu nhiên hoặc có thời gian nhàn rỗi tới thạch bích ở hậu hoa viên hắn còn không cần phải nhún người lấy đà, chỉ cần đạp lên mấy tảng đá lởm chởm là có thể lên tới đỉnh thạch bích rồi. Tương lai cũng ngày một tươi sáng hơn. Điều này làm cho Vương Tông Cảnh vô cùng vui sướng, thậm chí gương mặt hắn ngày nào cũng có vẻ tươi cười. Đôi lúc người trong tiểu viện này thấy thế, ví như Tô Văn Thanh, sẽ đều cười hỏi tại sao tâm tình hắn tốt như vậy. Vương Tông Cảnh cũng chỉ cười to đáp lại chứ không hề nói gì. Nhưng không hiểu sao sang sớm ngày mười hai tháng chín Vương Tông Cảnh lại bỗng nhớ tới vị lão hán ở Tôn gia trang kia, không biết giờ ông ấy ra sao, đứa con ở Hà Dương thành của lão không biết đã trở về hay còn đang ở đó hưởng phúc? Trong đầu vừa có suy nghĩ này thì hắn cũng không nén được tò mò, dù rằng ngày đó chỉ là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), quen biết cũng chỉ ba ngày. Dưới rừng tùng, bóng dáng gầy gò già nua của ông lão thiện lương dù đã có tuổi ấy vẫn tràn ngập hi vọng vào tương lai. Mấy ngày nhận được sự chiếu cố ân cần của lão lại làm hắn cảm thấy vô cùng cảm động. Chỉ ngồi trong phòng nghĩ một lát hắn đã thật sự không chịu nổi, sau đó hắn lập tức đi ra cửa, đến thằng chỗ ra vào của Thanh Vân biệt viện, khách khí hỏi thăm một Thanh Vân đệ tử đang trực, cuối cùng nhanh chóng tìm thấy người quản lí biệt viện, Mục Hoài Chính. Mục Hoài Chính là đệ tử duy nhất của trưởng lão Thanh Vân môn Tống Đại Nhân, hắn nhập môn sớm, đạo hạnh cũng rất cao, con người lại ngay thằng, nghiêm túc, rất có danh vọng trong đám đệ tử Thanh Vân, cũng rất được các vị trưởng bối trong môn phái cọi trọng, vì thế chuyện trong Thanh Vân biệt viện này hắn cũng có thể làm chủ. Sau khi tìm thấy vị Mục sư huynh ngay thẳng này thì Vương Tông Cảnh dè dặt thỉnh cầu được đi ra ngoài nửa ngày để thăm một ông lão, đồng thời hứa sẽ trở về trước khi hoàng hôn. Mục Hoài Chính nghe xong thì nhíu mày hỏi hắn vài điều, rốt cuộc là lão hán ấy có quan hệ thế nào với hắn, tại sao lại quen ông ta. Nhất thời Vương Tông Cảnh cũng không biết nên trả lời thế nào cho tốt, trong long hắn vẫn rất phản cảm với những điều Tiêu Dật Tài đã làm ngày đó. Thấy hắn cứ chần chừ không trả lời, sắc mặt Mục Hoài Chính cũng dần lạnh, cũng không rõ là có phải do trong lòng gã đang nghi ngờ Vương Tông Cảnh muốn chạy ra ngoài chơi hay không mà cuối cùng gã vẫn lạnh lùng cự tuyệt Vương Tông cảnh, điều này khiến Vương Tông Cảnh buồn rầu không thôi. Buồn bã trở lại viện hai mươi ba, trong lòng Vương Tông Cảnh có chút thất vọng. Bây giờ hắn thật sự muốn đi thăm Tôn lão hán một chút, nếu đợi đến khi trời tối lén trèo cây leo ra ngoài cũng không phải là không thể, nhưng làm thế thì quá nguy hiểm, chẳng may bị phát hiện thì khó có thể nói trước được hậu quả. Ngày đó không hiểu vì sao hắn lại để máu nóng lấn át lý trí, cứ hồ đồ như vậy trốn ra ngoài, bây giờ nghĩ lại thì cả người cũng đổ mồ hôi lạnh. Vì thế nếu không gặp phải tình huống cực kì nguy cấp thì hắn quyết định sẽ không làm lại chuyện nguy hiểm như thế, vì nếu chẳng may bị mấy người thủ vệ xuất quỷ nhập thần của Thanh Vân môn phát hiện được thì chịu đau khổ chỉ là chuyện nhỏ, giả như họ nghiêm minh đến nỗi trục xuất hắn khỏi Thanh Vân thì chẳng phải Vương Tông Cảnh sẽ phải khó chịu đến hộc máu hay sao? Chỉ là gần đây vận khí của Vương Tông Cảnh rất tốt, ngay khi hắn đang mặt ủ mày chau trở về trong tiểu viện thì lại đúng dịp tỷ tỷ Vương Tế Vũ của hắn sang thăm. Sau khi hàn huyên cùng tỷ tỷ vài câu thì linh cơ của Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn lập tức năn nỉ tỷ tỷ sau khi về chỗ ở sẽ đi tìm Minh Dương đạo nhân rồi mời hắn tới đây. Ngày đó Minh Dương đạo nhân cũng từng xuất hiện ở Tôn gia trang, thậm chí cả Tiêu Dật Tài cũng từng đi qua đó, nhưng dù sao Vương Tông Cảnh cũng không gan đi tìm Tiêu Dật Tài, hơn nữa bình thường Minh Dương đạo nhân cũng rất tốt với hắn, tính tính lại khá là dễ chịu, nên có lẽ cứ khẩn cầu một phen sẽ có tác dụng. Vương Tế Vũ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng khi bị Vương Tông Cảnh không ngừng khẩn cầu thì cũng chỉ đành đáp ứng. Sau khi nàng trở về Thông Thiên phong cũng thực sự đi tìm Minh Dương đạo nhân. Minh Dương đạo nhân vốn cũng không muốn quản chuyện của một đệ tử tham dự Thanh Vân thí nhưng khi biết đấy là Vương Tông Cảnh thì sắc mặt lập tức biến đổi, sau một lát trầm tư suy nghĩ thì lập tức gật đầu đáp ứng. Ngày hôm sau, cũng là ngày mười ba tháng chin, bầu trời sáng sớm cũng có chút âm u, mây đen giăng kín, không còn thấy được ánh mặt trời. Minh Dương đạo nhân đã đích thân xuống núi thông báo với mấy đệ tử Thanh Vân bảo vệ Thanh Vân biệt viện, sau đó lại đi đến tiểu viện hai mươi ba gặp Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh vô cùng mừng rỡ, liên tục cất lời cảm ơn. Minh Dương đạo nhân nhìn hắn, gương mặt cũng mang theo nét cười, gật đầu nói:”Tôn gia trang cách nơi này cả trăm dặm, đạo hạnh của ngươi chưa đủ để ngự kiếm phi hành, phải cố hết sức mới có thể đi về trong một ngày đấy.” Vương Tông Cảnh cười nói:”Không đáng ngại, đệ tử sẽ cố gắng đi nhanh hơn một chút là được.” Minh Dương đạo nhân cũng đã biết thân thể Vương Tông Cảnh tráng kiện hơn hẳn người thường nên cũng chỉ gật đầu đáp ứng, trong lúc nói chuyện còn liếc nhìn Vương Tông Cảnh đầy thâm ý, sau đó cũng lập tức xoay ngươi rời đi. Minh Dương đạo nhân cũng là bậc trưởng bối nên khi hắn đến nơi này cũng lập tức gây ra không ít chú ý. Vì thế sau khi hắn rời đi, Vương Tông Cảnh vừa mới sắp xếp đồ đạc để khởi hành thì đã thấy Tô Văn Thanh đang ngồi ở cửa sổ phòng chữ Thủy phía đối điện mỉm cười chào hắn. Trước nay quan hệ của Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng không tệ nên hắn lập tức mỉm cười nói:”Tô cô nương lại đọc sách à?” Tô Văn Thanh chỉ cười mà không nói, nhưng sau khi quan sát hắn một chút thì mỉm cười hỏi:”Vương công tử lại chuẩn bị đi ra ngoài phải không?” Vương Tông Cảnh gật đầu đáp:”Khó khăn lắm mới có một hôm rảnh rỗi, ta muốn ra ngoài thăm một vị bằng hữu.” Tô Văn Thanh khẽ kêu lên một tiếng, nhìn nàng có vẻ đang rất ngạc nhiên. Nhưng dù sao nàng cũng là con nhà thế gia nên cũng hiểu lễ nghĩa, vì thế không hỏi thêm điều gì. Sau khi quan sát Vương Tông Cảnh thêm một lúc, nàng hơi hé miệng cười hỏi:”Vương công tử định đi thăm bằng hữu thì chắc cũng không định đi với hai tay không như vậy chứ?” Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, rồi lập tức kêu lên một tiếng, có vẻ đã hiểu ra. Hắn cười khan một tiếng đáp:”Đúng rồi, nếu không có cô nhắc nhở thì có lẽ ta vẫn sẽ với hai tay không, quả thật là không thể như thế được.” Nói tới đây thì hắn bỗng nhíu mày lại, hắn tự nhủ:”Nhưng mà nên mang theo vật gì mới tốt đây?” Tô Văn Thanh ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm quyển sách, sóng mắt như nước, khẽ cười nói:”Vương công tử, quanh đây cũng không có cửa hàng nào cả, nếu công tử không chê thì ở đây ta cũng có một quyển sách mới, công tử cứ mang đi dùng trước vậy.” Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng, ban đầu thì có rất vui vẻ, nhưng không lâu sau đó lại lắc đầu, dường như nghĩ tới điều gì nên đáp:”Không được, ta có tặng sách cho hắn thì hắn cũng đọc không hiểu, à, ta biết nên mang theo cái gì rồi, cái gì cũng không được, tốt nhất là nên mang thứ gì đó hắn có thể ăn được, tốt nhất là thịt, hắn chắc chắn sẽ rất mừng.” “Hả?” Tô Văn Thanh vô cùng kinh ngạc, trên mặt lại có thêm đôi chút khó hiểu, trong lòng lại nghĩ thầm không biết đây là loại bằng hữu gì. Vương Tông Cảnh thì lại vô cùng cao hứng cười to, hắn nói:”Gần đây không bán thịt thì cũng không sao, tự mình đi vào rừng bắt vài con thú hoang mang qua là được, như vậy mới thực sự là tươi mới, cứ thế đi.” Hắn lập tức vẫy tay chào Tô Văn Thanh rồi bước đi đầy vui vẻ, để lại Tô Văn Thanh đang chưa hết kinh ngạc tập trung suy nghĩ ở sau cửa sổ. Tôn gia trang cách Thanh Vân hơn trăm dặm, không có thuật Ngự kiếm phi hành, thì người thường cũng sẽ phải mất một thời gian khá dài. Tuy nhiên Vương Tông Cảnh lại có thân thể cường tráng, lại thêm gần đây tu luyện Thanh Phong quyết đã có chút thành tựu nên cũng nhanh chóng đi hết đoạn đường này, thậm chí giữa đường, hắn còn đi vào một cánh rừng rậm rạp, nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ như yêu thú để bắt được một con gà rừng, một con thỏ rừng. Cuối cùng hắn xách hai con thú trên tay, coi như lễ vật mang tặng. Ước chừng đến buổi trưa, hắn đã thấy Tôn gia trang ở phía xa. Chỉ có điều dù bây giờ là ban ngày, nhưng thời tiết cũng không tốt lắm, từ sang sớm trời đã âm u, mây đen phủ kín, nhìn qua thì chẳng khác nào một cái chén lớn màu đen đang úp ngược. Ở sâu trong mây đen dường như còn có tiếng nổ mạnh xen kẽ với những tia chớp lập lòe. Rất nhanh sau đó, từng hạt, từng hạt mưa lất phất rơi xuống, gió cũng nổi lên, mưa bụi đầy trời. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong long cũng có chút bất đắc dĩ. Khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, không ngờ thời tiết lại xấu như thế này, cũng may là đã gần tới nơi. Hắn nắm chặt đôi thỏ rừng và gà rừng trên tay rồi cũng bước nhanh hơn về hướng Tôn gia trang. Ngày đó Tôn lão hán cũng từng mời hắn vào nghỉ trong nhà nhiều lần nhưng đều bị Vương Tông Cảnh từ chối, nhưng dù sao lão cũng đã từng chỉ cho Vương Tông Cảnh thấy căn phòng nhỏ cũ nát ở rìa thôn của mình nên Vương Tông Cảnh cũng nhớ được vị trí của nó. Lúc này hắn đã vào trong thôn, thẳng tiến đến trước cửa căn phòng cũ nát kia. “Tôn đại gia, tiểu Vương tới thăm ngươi đây.” Hắn mang theo vẻ mừng rỡ cười to một tiếng, mặc kệ những hạt mưa lạnh giá trên đỉnh đầu đang rơi ngày một mau. Trong mưa gió, hắn đẩy cửa gỗ, mỉm cười bước vào. ----------oOo----------