Trót Yêu Em!
Chương 5
-Xin mời tất cả các em học sinh cùng toàn thể giáo viên ổn định để chúng ta bắt đầu lễ khai giảng.
Xin mời cô hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời._ Tiếng nói vang lên từ mic của cô tổng phụ trách khiến cho tất cả học sinh đều chú ý và răm rắp làm theo đơn giản vì học sinh trong trường không ai là không biết quyển học bạ của mình sẽ thế nào khi chống đối lại cô Hà tổng phụ trách -Các em học sinh thân mến, hôm nay là ngày 5/9/2014 là ngày mà cả nước chúng ta đang vui mừng chào đón lễ khai giảng.
Trong năm học vừa qua thầy và trò trường ta đã vô cùng nỗ lực trong việc dạy và học và đã giành được nhiều thành tích cao.
Như các em đã biết năm nay, trường ta đã tuyển sinh thêm cả những học sinh nữ, những cô gái giỏi giang, xinh đẹp vào học.
Cô muốn các em nam phải bớt nóng tính đi, phải dịu dàng khi nói chuyện với các bạn nữ, và quan trọng hơn là nếu có lỡ trao trái tim mình cho bạn nữ nào thì hãy giúp bạn học tốt hơn và hãy giữ quan hệ ở mức trong sáng nhất.
Năm nay cô cảm thấy rất vui mừng khi vừa mới mở rộng việc tuyển sinh nữ đã có ngay 1 bạn nữ có số điểm đỗ đầu vào cao nhất trường chúng ta đó là bạn Kiều Ngọc Linh.
Xin mời em Linh lên chia sẻ với mọi người 1 chút về việc học cũng như cuộc sống của mình. Nghe thấy tên mình được xướng lên, Linh nhẹ nhàng đứng dậy, đi từ tốn lên khán đài.
Đứng trước micro, bằng giọng lạnh nhạt, lạnh nhất có thể, nó bắt đầu nói:-Kính thưa các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh thân mến, tôi tên là Kiều Ngọc Linh, 15 tuổi học lớp 10A1.
Trong đợt thi vào 10 lần này tôi đã rất may mắn khi đạt được kết quả cao hơn cả mong đợi.
Để làm được điều này thực sự tôi đã nỗ lực rất nhiều.
Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên trong kì thi kia đã không nghe được lời động viên của ba mẹ, tôi có 1 người anh trai nhưng do phải làm việc nuôi tôi nên cũng không thể quan tâm xem tôi cần gì, muốn gì và sẽ làm gì.
Do mồ côi nên từ khi nhỏ tôi đã bị chế diễu rất nhiều nhưng tôi đã tự nhủ với bản thân là “nước mắt chính là sự yếu đuối, yếu đuối không thể mang ta tới thành công” nên đã cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Giờ đây, tôi đã đủ mạnh mẽ để đương đầu với tất cả, tôi ghét những kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu vì thế nếu như có điều đó xảy ra trong trường này tôi sẽ không để yên.
Tôi xin hết.
Dứt lời, Linh đi về chỗ ngồi với tràng vỗ tay tán thưởng vô cùng nồng nhiệt.
Những cô bạn xung quanh đều nhìn Linh với ánh mắt khâm phục còn những cậu bạn thì đều nhìn với ánh mặt ngạc nhiên không thể tin.
Tiếng vỗ tay dứt, cô Hà lại nói tiếp: -Tiếp theo đây là hội trưởng hội học sinh lên triển khai các câu lạc bộ và đọc lời hứa quyết tâm năm học mới. mời em.Hội trưởng từ trong cánh gà bước ra, tiếng hò hét của nữ sinh bên dưới đầy phấn khích.
Cậu ấy chỉnh lại micro rồi lên tiếng: -Kính thưa các thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh có mặt trong buổi lễ ngày hôm nay.
Tôi tên là Khương Hàn Băng học sinh lớp 12A1, sau đây tôi xin triển khai các câu lạc bộ của trường.
Theo mọi năm, trường ta vẫn có các câu lạc bộ bóng đá, bóng bàn, bóng rổ nam, bơi, điền kinh, karate, teakwondo, toán, văn, anh, sinh, sử, địa, lý, hội họa và âm nhạc nhưng năm nay do trường mổ rộng tuyển nữ sinh nên các câu lạc bộ có chút thay đổi: chúng ta sẽ có thêm CLB thiên văn, bóng bàn nữ, bóng rổ nữ và bơi nữ.
Quy định của nhà trường là mỗi bạn phải chọn cho mình 1 CLB nên chính vì vậy các bạn hãy suy nghĩ thật kỹ trong việc chọn lựa.
Và hôm nay là ngày khai giảng là ngày khởi đầu của 1 năm học mới, em thay mặt tất cả các bạn trong trường hứa với các thầy cô giáo là sẽ cố gắng đạt kết quả thật cao trong năm học này.
Em xin hết!
1 tràng pháo tay nữa lại vang lên, Hàn Băng quay trở lại cánh gà.
Rồi lễ khai giảng tiếp tục được 20 phút nữa rồi kết thúc.
Linh đứng dậy, rời khỏi hàng ghế với cái chân tập tễnh, đi tìm Nhật Minh.
Sân trường lúc này thật nhốn nháo, không biết Nhật Minh đang ở chỗ quái quỷ nào.
Và thế là dáng người cao cao ấy hiện ra nổi bật trong đám đông, vẫn với chiếc chân đau lúc sáng, nó tiến lại gần sau Nhật Minh rồi nhảy phóc lên lưng anh.
Anh giật mình, người hơi mất thăng bằng, lấy tay cốc đầu Linh.-Em thoắt ẩn thoắt hiện làm anh sợ đấy.
Thôi xuống khỏi lưng anh đi để anh bỏ cái áo vet với caravat ra đã.
Linh nghe lời anh, nhảy xuống, chu môi tỏ vẻ giận anh.
Nhật Minh nhìn thấy hành động này của nó thì cảm thấy dễ thương vô cùng, chỉ muốn cắn đôi môi hoa anh đào đậm kia 1 cái.
Nhật Minh cởi áo vet và caravat ra đưa cho nó cầm rồi dỗ nó: -Này, cầm hộ anh đi nhanh lên.
Xong còn đi ra vườn trường nữa chứ.
-Sao em phải cầm? Anh cũng có tay mà? -Thế giờ anh cầm thì sao cõng em, hay giờ anh cầm rồi em cõng anh nhá._ Nhật Minh nở nụ cười gian tà -Cầm thì cầm, lắm chuyện._ Linh phồng má đáp lại -Rồi,giờ thì lên đi!_ Vừa nói Minh vừa khịu chân xuống để Linh dễ trèo lên -Anh xuống thấy nữa đi, em mặc váy đấy.
Minh nghe nó nói, cũng xuống thấp hơn, Linh trèo lên, yên vị trên lưng anh rồi đưa tay cốc anh 1 cái để trả thù lúc nãy.
Cốc xong nó choàng 2 tay ôm cổ Minh để khỏi ngã.
Anh cõng nó đi đến khu vườn trường, nơi đây rất đẹp và khá yên tĩnh.
Vừa đi nó vừa hỏi chuyện anh: -Anh, có phải anh học lớp 12A1 không thế? Minh hơi chột dạ, sợ rằng nó đã biết việc anh nói dối nên đã hơi lúng túng:-Tất… tất… tất nhiên rồi.
-Thế à? Vậy mà mấy lần em đi qua chẳng thấy anh đâu cả.-Ah, chắc … chắc lúc đó anh đang đi chạy việc cho giáo viên hoặc … hoặc đi WC thôi. -Thế tại sao hôm nay anh phải mặc vét, học sinh phải mặc đồng phục chứ? -Tại anh thích chơi trội thôi.
Em có biết những người chơi trội thường được gái theo không hả.
Anh đang cố gắng kiếm bạn gái để thoát khỏi kiếp FA đây-Ơ thế em không phải bạn gái anh à?-Em ngốc quá.
Bạn gái là người yêu ý chứ không phải bạn là con gái.
Em hiểu chưa ngốc -Thế em không làm bạn gái anh được sao? Em cũng yêu anh lắm mà. Nghe Linh nói yêu mình, Nhật Minh hơi sững lại.-Em nói em yêu anh đấy à nhóc? -Đúng thế.
Anh dẫn em đến KTX hôm mới vào trường này, anh đã làm bạn tâm sự của em này, còn giúp em giặt đồ, quan tâm em nữa, anh giống như một người mẹ quan tâm con gái ý nên em yêu anh là chuyện bình thường mà.“ Trời ạ! Cái con bé này, cứ nói yêu mình làm mình tưởng nó yêu mình thật, nếu nhóc này mà không nói cái câu cuối kia chắc mình đã lỡ miệng tỏ tình rồi mất!”-Ừ, Linh ơi, mình đi 1 vòng rưỡi rồi đấy, anh mỏi quá, em xuống đi bộ đi.
-Không chịu đâu, anh bảo cõng em hai vòng rồi cõng về tận phòng ký túc luôn cơ mà.
Không đi bộ đâu, không đi bộ đâu._ Vừa nói Linh vừa nhõng nhẽo trên lưng Nhật Minh làm anh suýt ngã.
Bỗng nó nghe thấy tiếng khóc ở sau vườn hoa, nó liền ra lệnh cho Minh:-Anh Nhật Minh, đi ra sau vườn hoa đi nhanh lên, em thấy có ai khóc ấy._ Nó đánh thụp vào vai anh 1 cái như chủ vỗ mông ngựa vậy rồi hô” Cha, Cha, Cha” Nhật Minh dừng lại ở sau vườn hoa, có 1 cô gái đang đứng 1 chàng trai khóc lóc rất thảm thương vậy mà chàng trai chẳng làm gì, chỉ đứng đấy nhìn.
Linh thấy bất bình liền, nhảy xuống khỏi lưng anh, đi một mạch đến chỗ đôi trai gái kia, quay sang bạn nữ nói: -ê, bạn sao thế? -Hức Hức mình… hức.. bị người ta… hức hức từ chối rồi.
Đã thế hức,anh ấy còn… hức… nói mình đừng giả vờ nai tơ nữa... hức… anh ý nói mình thực chất là bạch cốt tinh độc ác, lừa tình người ta rồi bỏ rơi họ.
Oa oa oa oa oa oa oa.Linh tức giận, liền quay sang phía người con trai kia.
Mắt Linh bắt đầu phân tích hình ảnh, trước mắt Linh bây giờ chính là một mỹ nam thực thụ, anh ta sở hữu 1 vóc dáng phải gọi là siêu chuẩn, làn da trắng như da con gái, mái tóc đen bồng bềnh lãng tử, đôi mắt nâu ánh lên sự lạnh lùng đầy uy quyền, chiếc mũi cao cao, đôi môi mỏng hồng hồng quyến rũ.
Linh trầm trồ tự nhẩm khen anh ta trong suy nghĩ.
-này anh kia.
Anh cũng đẹp trai đấy, uy quyền đấy nhưng sao lời nói của anh như 1 tên đầu đường xó chợ vậy.
Anh biết được bao nhiêu về người ta mà nói là bạch cốt tinh, giả nai tơ, lừa tình người khác hả? -tôi biết đủ về cô ta để nhận định cô ta là bạch cốt tinh, giả nai tơ, lừa tình người khác.
Còn cô, có biết được bao nhiêu về cô ta mà bảo cô ta không phải bạch cốt tinh, không phải giả nai tơ đi lừa tình người khác.
Cô nói tôi ăn nói như đầu đường só chợ sao, đối với loại người như cái cô gái bạch cốt tinh này thì tôi nói vậy là tốt cho cô ta lắm rồi đấy.-Tuy tôi chưa biết gì về cô bạn này nhưng tôi tin cô ấy không phải người như anh nói đâu.
Đồ thần kinh.
Dứt câu, Linh dắt cô bạn ý đi, dỗ cô ta 1 lúc rồi cùng Nhật Minh về kí túc xá.
Chàng trai vừa cái nhau với Linh không ai khác chính là hội trưởng hội học sinh – Khương Hàn Băng nổi tiếng với việc có thù ắt phải báo.
Vừa nãy bị Linh nói là đồ thần kinh nên giờ đang vô cùng tức tối, chỉ muốn gặp Linh cãi lý mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
142 chương
7 chương
20 chương
101 chương
817 chương
108 chương