Trong thôn có một cô nương
Chương 25 : Lục đại lang là món hàng đắt khách
Bầu không khí trong phòng rất là ngột ngạt. Bà mối ngồi ở chỗ đó bưng bát trà, nhìn sắc mặt có chút hắc trầm của Lục Nguyên Sướng mà không khỏi nhớ tới đồn đại người này có mệnh Thất Sát Cô Tinh.
Ở trong mắt bà mối, cố nhiên là Lục Nguyên Sướng thuộc dòng dõi giàu có, tướng mạo đường hoàng, nhưng sát khí trên người này vẫn cực kỳ bức người. Nếu không phải vì nàng đã thu nhận đứa trẻ Lưu gia mà cùng Đại nương của Lưu gia có chút thân quen, thì cho dù có lời đồn đại Cố Tiểu Phù đã ngăn chặn được sát khí của Lục Nguyên Sướng, nàng cũng không hề muốn đến.
Dương Đại nương cũng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Lục Nguyên Sướng lại không thích hợp như hôm nay. Thường ngày tính nết Lục Nguyên Sướng cực kỳ ôn hòa, rất ít khi thấy được nàng sừng sộ lên đối với người khác như vậy. Điều này không khỏi làm cho trong lòng Dương Đại nương bỗng trở nên bồn chồn.
Việc hôn nhân với Lưu gia này là do nàng dẫn dắt. Lúc trước Lục Nguyên Sướng không đồng ý mà cũng không phản đối, chỉ nói là muốn suy nghĩ một chút, một câu trả lời dứt khoát cũng chưa có. Sau đó thì Cố Tiểu Phù vào cửa, Lục Nguyên Sướng cũng không biểu hiện gì khác thường. Điều này đã khiến cho Dương Đại nương không dám chắc về suy tính của Lục Nguyên Sướng là gì. Vậy nên nàng cũng không cùng Lưu gia nói lời từ bỏ. Thế rồi sau này, lại vội vàng thu hoạch cho xong, tiếp đó lại là giúp đỡ Lục gia sửa nhà, mọi người đều bận bịu đến chân không chạm đất, ai còn có thể nhớ tới việc này nữa.
Mấy ngày nay, bởi vì Lục gia bận rộn sửa sang nhà cửa, nên Dương Đại nương được tiếp xúc với Cố Tiểu Phù nhiều hơn. Càng gần gũi, nàng càng phát hiện ra Cố Tiểu Phù là một người vợ tốt đến hiếm thấy.
Cái ăn cái mặc của Lục Nguyên Sướng, không lúc nào là Cố Tiểu Phù không để bụng. Nàng chỉ làm cho mình hai thân quần áo liền vội vàng vì Lục Nguyên Sướng làm thêm áo quần mùa đông. Lục gia tu sử lại nhà cửa thì người trong nhà nhiều lên, Cố Tiểu Phù bận bịu trước bận bịu sau, không chỉ có phải làm cơm cho đám người làm, nàng còn phải nghiêm túc tuân thủ gia quy. Hơn nửa tháng qua, nàng không làm lãng phí đến nửa cái miếng đồng của Lục gia.
Trông nom gia đình rất tốt, đối nhân xử thế cũng hiền hoà, đối với người khác thì Cố Tiểu Phù tận tâm giao du. Nhờ đó mà hiện nay thái độ của người trong thôn đối với Lục Nguyên Sướng đã tốt hơn rất nhiều. Chí ít mỗi lần thấy Lục Nguyên Sướng, các phu nhân cũng đã không tránh né nữa, thậm chí các hán tử lại còn cùng Lục Nguyên Sướng xưng huynh gọi đệ lên.
Cái này cũng chưa hết. Dù hết sức bận bịu nhưng đôi lúc có chút thanh nhàn, Cố Tiểu Phù lại tranh thủ làm cho Dương Minh cùng Dương Đại nương đôi giày!
Một người vợ tốt như vậy, dù có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không ra. Huống hồ, chỉ cần một cái liếc mắt Dương Đại nương cũng liền biết hiện nay giữa Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù quan hệ đã tốt đến mức chẳng khác gì sợi gai được bện lại vậy, có dứt cũng dứt không ra.
Dương Đại nương ngồi ở chỗ đó, thực sự là cảm thấy tự mình làm khó dễ cho chính mình. Bỗng dưng mình lại thành kẻ xấu. Lúc này đây, hẳn là trong lòng Lục Nguyên Sướng đã oán giận mình không biết bao nhiêu mà kể!
Không sai, Lục Nguyên Sướng xác thực đang hết sức oán giận Dương Đại nương, người đang để cho mình phải chịu ngột ngạt đây! Cưới cái quả phụ đến, trong nhà chính là có đến hai người phụ nữ, như vậy thì ngày tốt đâu còn. Nếu không phải do Dương Đại nương tự mình lĩnh bà mối đến thì ngay cả cửa viện Lục gia bà mối còn không đặt chân đến.
Mỗi người ngồi đây đều có tâm sự của riêng mình, không có ai mở miệng nói chuyện trước. Cố Tiểu Phù nhìn thấy hiện tại cũng không giống như đang nói chuyện, liền giải thích với Dương Đại nương: "Đại nương, gần đây Đại lang phải nhờ người sửa nhà nên thực tại có chút mệt mỏi, vậy nên ứng xử có chút không thích hợp, ngài cũng đừng tìm hắn tính toán. Hôm nay ngài dẫn người đến là vì chuyện gì?"
Dương Đại nương thật cảm kích mà liếc nhìn Cố Tiểu Phù. Trong phòng này có người nào lại không biết đang xảy ra chuyện gì, có điều là không ai chịu mở miệng trước mà thôi. Dương Đại nương cảm thấy Cố Tiểu Phù xác thực vô cùng hiểu chuyện. Việc này nếu như thành, địa vị của Cố Tiểu Phù sẽ trở nên cực kỳ lúng túng, nhưng dù là như vậy, nàng vẫn nguyện ý nói chuyện giúp, thực sự là hiếm thấy.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy Cố Tiểu Phù nói như vậy thì có chút không thể tin được mà nhìn Cố Tiểu Phù. Khi nàng phát hiện ra sắc mặt của Cố Tiểu Phù vẫn ôn hòa, không một tia gợn sóng nào thì trong lòng lại càng là không vui.
Ngươi không biết bà mối tới cửa là vì chuyện gì sao? Ngươi đây là muốn cho ta cưới cái quả phụ sau đó sẽ bỏ Lục gia mà đi hay sao?
Giữa lúc Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức muốn đuổi người đi để cùng Cố Tiểu Phù nói chuyện cho rõ ràng thì Dương Đại nương nhắm mắt mở miệng: "A Nguyên, Triệu bà mối tới đây là vì việc kết hôn của ngươi cùng nương tử Lưu gia."
"Lục đại quan nhân, trước tiên ta ở đây chúc mừng ngài, cái Lưu gia nương tử kia vậy nhưng là người hiền lương thục đức có tiếng ở trong thôn của chúng ta. Người xinh đẹp như hoa, ở nhà có thể lo liệu việc nhà, ra ngoài có thể xuống được ruộng, cũng là người có tính nết tốt đẹp hiếm thấy." Tuy rằng việc bà mối đến Lục gia là có chút miễn cưỡng, thế nhưng tố chất chuyên nghiệp của bà mối xác thực là rất vững vàng, thiên hoa loạn trụy* há mồm là tuôn chảy.
Lục Nguyên Sướng nghe xong mà trong lòng hừ lạnh, tất cả những thứ này chẳng phải là Phù nương nhà ta cũng đã có cả rồi hay sao? Cho dù Lưu quả phụ có tốt, cũng sao bằng Phù nương được?
* Thiên hoa loạn trụy: Giống như ba hoa chích chòe, khua môi múa mép...
Bà mối Triệu thấy Lục Nguyên Sướng làm mặt lạnh không đáp lời liền nói tiếp: "Nương tử Lưu gia năm nay mới mười tám tuổi, cùng tuổi với đại quan nhân, thân thể cũng khỏe mạnh. Đến Lục gia thì hẳn là có thể ba năm ôm hai! Đại quan nhân, ngài xem trước khi năm mới đến có thể đón nàng vào cửa được không?"
Lục Nguyên Sướng ngồi thật ngay ngắn, tay cầm nắp chén trà từ từ gạt lá trà đang bồng bềnh trên miệng chén sang một bên, nhưng khóe mắt lại quét về phía Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù phảng phất như không hề nghe thấy bà mối nói gì vậy, dáng vẻ vẫn nhẹ như mây gió. Chỉ là đôi tay nhỏ thì lại nắm cái khăn tay thật chặt, cực lực áp chế nội tâm chua xót của mình.
Nhưng thứ Lục Nguyên Sướng nhìn thấy lại chỉ là khuôn mặt thanh lệ xuất trần một mực bình tĩnh của Cố Tiểu Phù, còn lại cái gì cũng không thấy. Điều này làm cho nàng tức giận đến mức tay có chút run lên. Không ai so được với Lục Nguyên Sướng biết Cố Tiểu Phù tốt như thế nào. Gần đây Lục Nguyên Sướng vẫn đang suy nghĩ làm sao đem thân phận của mình nói cho Cố Tiểu Phù biết. Nàng muốn cùng Cố Tiểu Phù thẳng thắn đối mặt, bởi vì nàng đã từ từ phát hiện, đối với Cố Tiểu Phù cảm giác của mình đã không còn giống như trước đây nữa.
Đối với Lục Nguyên Sướng, sự giáo dục của Bao thị hiển nhiên là cực kỳ tốt. Lục Nguyên Sướng từ từ hít sâu vào một hơi, cực lực áp chế bất mãn trong lòng rồi mới trả lời: "Bà mối Triệu thật là có tâm. Chỉ là Lục gia đã có người phụ nữ tốt, sợ là phải phụ lòng một phen tâm ý của Lưu gia rồi."
Bà mối Triệu liếc nhìn dung mạo xuất trần của Cố Tiểu Phù, trong lòng không khỏi tán thưởng, nàng chuyển con ngươi rồi nói: "Cố thị xác thực là người ôn nhu, hẳn là người rất được lòng của đại quan. Có điều dù sao Cố thị cũng chỉ là người được đại quan nhân mua về mà thôi. Nếu làm vợ thì quả là không thích hợp, nếu không để ta cùng Lưu gia thương lượng một phen, để cho Cố thị làm thiếp. Hẳn là nương tử Lưu gia cũng không phải là cái người bụng dạ hẹp hòi."
Lục Nguyên Sướng thấy mình đã uyển chuyển từ chối như vậy rồi vẫn còn bị bà mối Triệu cản lại. Mà lời nói người này thì càng ngày lại càng khó nghe, thực sự là tức đến không nhịn nổi. Nàng bèn đem bát trà đặt đánh cạch lên mặt bàn rồi nói: "Nương tử Lưu gia lòng dạ thật rộng lớn, nhưng Lục Nguyên Sướng ta không xứng với nàng. Vậy nên vụ hôn nhân này không được!"
"Đại quan nhân, lời này của ngài sợ là không ổn đâu. Lúc trước là ngài cho Dương Đại nương đi cầu hôn, Lưu gia đại nghĩa nên mới không tức giận, lại còn đem nương tử hứa gả cho ngài, bây giờ ngài không thể nào hối hôn được! Đây là muốn phá huỷ danh tiếng trong sạch của nương tử Lưu gia a!" Bà mối Triệu thấy thái độ Lục Nguyên Sướng quá cứng rắn, vì thế nên trong khi nói chuyện cũng không khỏi lớn tiếng lên.
Lúc trước Lưu gia đồng ý đem Lưu quả phụ hứa gả cho Lục Nguyên Sướng, một là vì Lưu quả phụ còn trẻ, hai là tham nửa mẫu ruộng nước của Lục Nguyên Sướng. Có điều lúc đó còn có chút miễn cưỡng, dù sao vào cái ngày đó danh tiếng của Lục Nguyên Sướng thực sự không tốt. Nhưng rồi sau đó mọi chuyện lại phát sinh, vì vậy mà làm cho Lưu gia bắt đầu chờ mong vụ hôn nhân này.
Lục Nguyên Sướng hất tay một cái chính là hai mươi lượng bạc để mua Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù lại có mệnh cách áp chế được sát khí của Lục Nguyên Sướng. Cố Tiểu Phù đeo vàng đeo bạc làm nên tướng mạo của người phú quý. Lục gia vô cùng bạo tay xây dựng thêm phòng ốc. Cứ thế từng chuyện, từng chuyện đi theo lời đồn đại. Đây đều là những chuyện không phải nông hộ phổ thông nào cũng dám nghĩ tới. Đặc biệt lời đồn đại đã lên đến mức, sau khi không biết đã chuyền qua bao nhiêu miệng, ngôn từ càng ngày càng cực kỳ khuếch đại, đến hiện tại thì Lục Nguyên Sướng đã trở thành nhân vật huyền thoại.
Lưu gia bị những lời đồn đại như vậy làm cho chấn kinh, hôn sự này nếu có thể thành thì có thể không chỉ là có mỗi nửa mẫu ruộng nước lễ hỏi thôi a! Lưu quả phụ cũng là cực kỳ đồng ý. Đi theo Lục Nguyên Sướng sẽ được ăn sung ở sướng a, nếu cứ ở Lưu gia thủ tiết thì sao bằng được. Lại còn nghe nói Lục Nguyên Sướng còn là một nhân tài, nàng làm sao lại không muốn đây. Còn lời đồn đại mệnh cách hại chết mọi sự sống kia, hiện nay đã không còn là vấn đề trọng yếu nữa. Không phải đã có Cố Tiểu Phù ở đó hay sao!
Mưu đồ tính toán của Lưu gia là sẽ dùng đến áp lực thật lớn, để cho Lục Nguyên Sướng phải nạp Cố Tiểu Phù làm thiếp là được rồi, như vậy vừa có thể áp chế được sát khí, lại vừa ra vẻ Lưu gia rộng lượng. Một khi Lưu quả phụ được làm vợ cả, chẳng lẽ còn ép không được một thiếp hay sao?
Dự định của Lưu gia, trong lòng bà mối Triệu rõ như lòng bàn tay, mà Lục Nguyên Sướng cũng không phải người ngu, chỉ cần nàng động đầu óc một chút là có thể đoán ra đại khái.
"Hừ! Quả nhiên là cái miệng của một bà mối, bị chết rồi cũng có thể nói thành sống." Càng nghĩ Lục Nguyên Sướng lại càng tức giận đến mức không còn kiêng dè được nữa, vì thế mà nàng tức giận nói: "Ta cùng cái người nương tử Lưu gia kia đã có đổi thiếp xem tuổi, đã được bàn định dứt khoát, đã có giấy kết hôn, đã có vật đính hôn hay chưa? Lục Nguyên Sướng ta cùng nương tử Lưu gia dù có đến tám cây cột còn không đánh đến nơi, vậy làm sao lại phá huỷ được danh tiếng nương tử của Lưu gia? Lục gia đã có người phụ nữ tốt, Cố thị làm sao lại không được cưới làm vợ?"
"Đại quan nhân, như vậy thì không được a!" Bà mối Triệu bị sát khí của Lục Nguyên Sướng làm cho sợ hãi, lúc này đến ngồi cũng ngồi không yên, thân thể không ngừng lui về phía sau.
"Bà mối Triệu hãy trở lại nói cho Lưu gia, muốn vào được cửa Lục gia ta chỉ có mơ hão! Lão nương, xin ngài giúp ta đưa bà mối Triệu đi ra ngoài!"
Lục Nguyên Sướng thấy bà mối Triệu dường như bị doạ đến kinh sợ mà vội vã bỏ đi liền tàn nhẫn mà đóng sầm cửa viện.
Cố Tiểu Phù sợ hãi đi tới bên người Lục Nguyên Sướng, nàng cẩn thận khuyên nhủ: "Đại lang, đừng có tức giận như thế. Tức giận sẽ không tốt cho thân thể, không đáng."
Không khuyên còn đỡ, một khi đã khuyên Lục Nguyên Sướng lại càng tức giận. Nếu là nói về bà mối Triệu thì nàng vốn cũng không thèm để ý. Dù sao thì nàng cũng không có danh tiếng gì đáng để nói, điều làm cho Lục Nguyên Sướng để ý nhất chính là thái độ của Cố Tiểu Phù!
Lúc trước Lục Nguyên Sướng muốn cho Cố Tiểu Phù tự do thì Cố Tiểu Phù lại không rời đi. Hiện nay Lục Nguyên Sướng từ từ nảy sinh cảm tình cùng Cố Tiểu Phù, thế nhưng Cố Tiểu Phù lại cứ nhẹ nhàng như mây khói. Bây giờ bà mối tìm tới cửa rồi thì Cố Tiểu Phù ngươi lại thờ ơ không một chút động lòng. Lục Nguyên Sướng thật muốn hỏi Cố Tiểu Phù, đến cùng là có đem mình để ở trong lòng hay không?
Nhưng Lục Nguyên Sướng lại kéo không được cái mặt xuống mà mở miệng ra để hỏi. Vì thế nàng không để ý tới Cố Tiểu Phù, về thư phòng cầm kiếm ra sau hậu viện để phát tiết.
Liên tiếp hai ngày, Lục Nguyên Sướng đều không cho Cố Tiểu Phù một chút sắc mặt tốt. Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí một để hầu hạ, lời nói cũng không dám nói nhiều quá một câu. Vì thế mà không khí trong Lục gia ngưng lại, người sống chớ tiến vào.
Cố Tiểu Phù ngồi ở bên trong phòng khách, yên lặng mà vì Lục Nguyên Sướng làm y phục mùa đông, chọn màu sắc của lông chim diều hâu, tinh tế mở một đường ở trên cổ áo. Vẻ mặt thì như yên tĩnh, nhưng trong lòng nàng lúc này lại rất không bình tĩnh.
Nàng không nghĩ ra tại sao Lục Nguyên Sướng lại tức giận đến như vậy. Một ngày trước còn tưởng rằng là bởi vì bà mối, nhưng đến hôm nay nàng có ngốc cũng hiểu ra được là Lục Nguyên Sướng đang giận chính mình đây mà! Nàng đã phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói từng li từng tý, ăn nói khép nép lấy lòng, thế nhưng Lục Nguyên Sướng vẫn một mực không để ý tới mình. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt nàng bắt đầu đảo quanh ở bên trong vành mắt.
Bà mối làm cho Cố Tiểu Phù ý thức được chuyện mình muốn làm vợ Lục Nguyên Sướng chỉ là một loại hy vọng xa vời. Hạnh phúc trong những tháng ngày qua đã làm cho nàng đã quên đi thân phận của chính mình, chỉ cho rằng cứ như vậy cùng Lục Nguyên Sướng tiếp tục sống là được. Thế nhưng nàng chỉ là phụ nhân do Lục Nguyên Sướng mua về mà thôi. Thân phận đê tiện, chỉ xứng làm nô tỳ, nàng có được những ngày tháng thật tốt như hôm nay đều là nhờ Lục Nguyên Sướng thiện tâm mà thôi!
Nước mắt nhỏ xuống, ướt nhẹp quần áo trong tay, Cố Tiểu Phù vội vàng lau đi, nhưng là vệt nước mắt tròn tròn kia, chùi làm sao cũng không đi.
Đến buổi chiều, hai người không nói không rằng mà đi ngủ, Lục Nguyên Sướng vẫn tiếp tục quay lưng về phía Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù suy nghĩ một chút rồi tiến vào trong chăn của Lục Nguyên Sướng, thân thể mềm mại dán vào Lục Nguyên Sướng, nhẹ giọng nói: "Đại lang, đừng giận nữa có được không?"
Trong đêm tối, vẫn là hoàn toàn tĩnh mịch, Cố Tiểu Phù không nghe được Lục Nguyên Sướng đáp lại nên đành lùi ra.
Giường vẫn rất ấm, nhưng là tâm lại có chút lạnh, Cố Tiểu Phù hai tay ôm ấp chính mình, mở to cặp mắt vô thần sững sờ.
Không biết trải qua trong bao lâu, Cố Tiểu Phù cảm thấy dưới bụng càng ngày càng đau. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Lục Nguyên Sướng vẫn đang cúi đầu một mực im lặng từ nãy đến giờ. Xóa đi mồ hôi lạnh đang ứa ra trên trán, nàng yên lặng mà đứng dậy hướng về phòng riêng đi tới.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
10 chương
325 chương
17 chương
82 chương
11 chương
165 chương
72 chương