Đến ngày tụ họp, Trương Tử Minh rốt cuộc vẫn là đi một mình. Tiết mục thì vạn năm như một, đầu tiên cả đám kéo nhau đi ăn lẩu, sau đó đến phòng KTV đã đặt trước, cao giọng rống một hồi. Trương Tử Minh vốn dĩ ca hát không tốt lắm, cho nên vào những thời điểm như thế này, cậu đều núp trong góc sofa, tự mình chơi điện thoại. Lúc bưng trái cây lên, chợt có người nhắc tới tên Từ Hâm, vì vậy Trương Tử Minh lập tức vễnh tai cẩn thận lắng nghe …… “Nghe nói năm ngoái cậu ta bị tai nạn giao thông mà chết, thật đáng tiếc ……” Không thể nào! Trong nháy mắt, Trương Tử Minh cảm giác trái tim như thể đã ngừng đập. Nhất định là mình nghe lầm, nhất định là như vậy! Cậu cố nén dự cảm đáng sợ đang hình thành trong đầu, làm bộ như không biết chuyện gì vươn người qua hỏi: “Tai nạn giao thông? Các cậu đang nói ai vậy?” “Cậu vẫn chưa biết sao? Chính là hotboy trong lớp chúng ta, Từ Hâm đấy! Ể, tai nạn hình như xảy ra ở ngã tư đường ngay chỗ chung cư cậu sống……” Người bạn học cũ rành mạch trả lời. Trong đầu Trương Tử Minh ‘bùm’ một tiếng nổ tung, mọi âm thanh xung quanh cậu đã không thể nào nghe được nữa …… Từ Hâm ……Từ Hâm chết? Bị tai nạn giao thông mà chết?! Điều này sao có thể! Rõ ràng mỗi ngày mình đều vui vẻ ở cùng cậu ấy mà! …… Trương Tử Minh thất hồn lạc phách rời khỏi phòng KTV, dùng đôi tay run rẩy nhấn số điện thoại của Từ Hâm, nhưng thủy chung vẫn không gọi được. “Dạ dày em không tốt, đừng uống quá nhiều rượu, anh có làm canh giải rượu để trong tủ lạnh, trước khi đi ngủ nhớ phải uống đó, nếu không sáng hôm sau lại nhức đầu ……” Buổi tối lúc ra khỏi nhà, Từ Hâm rõ ràng còn hôn lên trán cậu căn dặn như vậy. Lúc ấy, Trương Tử Minh đã nghĩ rằng, dù sao cũng có Từ Hâm bên cạnh, nếu bản thân mình quên vẫn còn hắn nhắc nhở cho nên cũng không quá bận tâm, bây giờ nhớ tới mới phát hiện Từ Hâm chắc chắn là muốn chuẩn bị rời đi …… Bởi vì biết tối nay sẽ uống rượu, Trương Tử minh không có lái xe tới đây. Vội vàng ngoắc một chiếc Taxi gấp gáp quay về nhà, nhưng là cậu gõ cửa hồi lâu đều không có ai đáp lại. Cảm giác bất an mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới, lúc vừa nghe tin Từ Hâm đã chết, trong lòng Trương Tử Minh thật sự rất sợ hãi, cậu không phải sợ Từ Hâm biến thành quỷ, mà là lo lắng nhân quỷ không chung đường, cậu và hắn cuối cùng sẽ không cách nào ở cạnh nhau …… Trương Tử Minh cuống quýt móc chìa khóa ra mở cửa. “Từ Hâm! Từ Hâm ……” Lục tung cả gian phòng cũng không nhình thấy hắn. Đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Từ Hâm, hắn từng bảo mình sống trên lầu 24, Trương Tử Minh liền vội vàng đi đến thang máy. Nhấn chuông xong, ra mở cửa là một người phụ nữ. “Cậu tìm ai?” “Tôi tìm Từ Hâm, cậu ấy có ở nhà không?” Trương Tử Minh lòng nóng như lửa đốt, không ngừng nhìn vào bên trong phòng. “Từ Hâm? Không quen, cậu tìm nhầm nhà rồi.” Nói xong liền đóng cửa lại. “……” Khó trách trước kia mình nói muốn đi nhà Từ Hâm xem một chút, cậu ấy luôn lấy đủ loại lí do để khỏa lấp, thì ra nhà cậu ấy căn bản không ở nơi này, vậy …… Trương Tử Minh đầu choáng mắt hoa quay lại gian phòng chung cư của mình, đột nhiên nhớ tới lời nhắn nhủ của Từ Hâm tối nay, cậu vội vàng vọt tới phòng bếp mở tủ lạnh ra, ánh vào mắt là một tờ giấy bị đè dưới chén canh cá…… Tử Minh: Thật xin lỗi …… Em đã biết rồi đúng không? Đêm đó, anh vốn dĩ chỉ muốn lặng lẽ đến thăm em một chút, nhưng…… Thật lòng không bỏ xuống được, tình cảm nhiều năm dành cho em anh vẫn một mực chôn trong đáy lòng, anh biết bây giờ có nói gì cũng đã là quá trễ. Trong khoảng thời gian được ở bên cạnh em, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, rất hạnh phúc, anh thật hy vọng bản thân vẫn còn sống …… Dọa em rồi sao? Tử Minh, đừng sợ anh được hay không? Anh cũng sắp đi đầu thai rồi…… Còn nhớ những năm học Phổ thông, em luôn xa xa đi theo sau lưng anh, lúc anh làm bộ như lơ đãng xoay người chạm phải ánh mắt em, em rất nhanh liền xoay đầu sang hướng khác …… Tha thứ cho sự ngốc nghếch lúc đó của anh nhé, mãi đến khi chúng ta xa cách anh mới bắt đầu thấu hiểu và cũng từ lúc ấy vẫn một mực nhớ đến em…… Em xem, anh chính là người nhát gan ích kỷ như vậy, chỉ đến khi chết rồi mới dám thổ lộ hết lòng mình…… Tử Minh, anh yêu em. “Từ Hâm! Đồ khốn kiếp! Anh trở về ngay cho tôi!” Hai mắt Trương Tử Minh đỏ bừng, tay siết thật chặt mảnh giấy, vốn tưởng rằng đã chạm được vào hạnh phúc ai ngờ cuối cùng chỉ là phút mơ mộng thoáng qua rồi biến mất, trên thế giới có điều gì so với điều này càng tàn nhẫn hơn không?!