Rửa mặt xong, Trương Tử Minh đi vào phòng ngủ nằm trên giường lớn, trong đầu tràn ngập những hình ảnh về Từ Hâm, ngay cả một cái nhăn mày một nụ cười nhạt của hắn khi nói chuyện cũng làm cho cậu mê muội …… Càng nghĩ càng hưng phấn, nhất thời cũng ngủ không được, liền lật người ngồi dậy, lấy quyển nhật kí trong ngăn tủ đầu giường ra, suy nghĩ một chút liền ngồi vào bàn, mở khóa mật khẩu, bắt đầu cầm bút. Tất cả mọi chuyện trong quyển nhật ký này đều liên quan đến Từ Hâm, bất quá sau khi lên đại học, hai người không có cơ hội gặp mặt, vì vậy Trương Tử Minh cũng bỏ luôn thói quen viết nhật ký, tính tới hôm nay chắc cũng đã gần sáu năm. Sáu năm a …… Trương Tử Minh không khỏi có chút cảm khái, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh. …… Sáng ngày thứ hai, lúc Trương Tử Minh tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ngay ngắn trên giường, trên người còn đắp một chiếc chăn dày ấm áp. Cậu dụi dụi mắt, không tài nào nhớ nổi tối hôm qua mình đã bò lên giường ngủ lúc nào, nhưng lại nhớ rất rõ tình cảnh trong giấc mơ tối qua …… Trong mộng, Trương Tử Minh trở lại khoảng thời gian đang học năm hai trung học ( lớp 11), cậu giống như một vị khán giả tàng hình, lẳng lặng nhìn cậu trai vụng về, nhát gan năm ấy …… …… Cảnh tượng trong mộng không ngừng biến hóa, không có chút tính liên kết nào…… Có lúc là buổi sáng, cậu ghé tiệm ăn nhỏ Từ Hâm hay đến, làm bộ bày ra dáng vẻ vô tình gặp được hắn, mặc dù giữa bọn họ ngay cả một câu chào hỏi đều không nói, có lúc là khi giáo viên cho chọn chỗ ngồi, cậu luôn chọn vị trí bên phải phía sau Từ Hâm, bởi vì cậu cảm thấy, nơi đó là chỗ nhìn lén tốt nhất mà không sợ bị đối phương phát hiện, có lúc lại là khi giờ học kết thúc, cậu vừa chầm chậm thu dọn đồ đạc, vừa chờ Từ Hâm đi trước, mình lặng lặng xa xa đi theo phía sau hắn, mãi cho đến ngã ba đường mới lưu luyến tách ra…… Vóc người Từ Hâm rất đẹp, gương mặt lại góc cạnh, soái khí, tính tình cũng rất tốt, bên người luôn có đám anh em tốt vây quanh, không hướng nội giống như cậu, mặc dù hai người ngày ngày đều gặp, khoảng cách cũng rất gần, nhưng rốt cục vẫn chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nhiều lúc cậu thường nghĩ, nếu như ban đầu quan hệ của bọn họ thân mật hơn một chút, có lẽ cũng sẽ không giống như bây giờ, không cách nào dung nhập vào cuộc sống của đối phương đi …… Trương Tử Minh có lúc cũng sẽ cảm thấy không cam lòng khi cứ yên lặng thầm mến một người như vậy, nhưng là cậu không có dũng khí thổ lộ với Từ Hâm. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đem tất cả tình cảm của mình giấu vào trong nhật ký, ít nhất, lưu lại cho mình một chút bằng chứng chứng tỏ mình đã từng thích qua Từ Hâm đi. Rất lâu không mơ thấy Từ Hâm rồi, cứ ngỡ đã quên đi, ai ngờ thì ra bản thân chỉ là đang cố giấu người kia vào một góc sâu thẳm trong đáy lòng mà thôi, một khi vô ý chạm phải, tất cả tình cảm sẽ như sóng tràn, mạnh mẽ dâng lên. Trương Tử Minh xuống giường, nhìn thấy quyển nhật ký vẫn để mở trên bàn, những dòng chữ trên ấy đang diễn tả cảnh tượng cuối cùng trong mơ, đáy lòng chợt toát ra một loại cảm giác vui buồn lẫn lộn……