Trọng sinh xuyên thời không

Chương 2 : Nguồn gốc của mọi chuyện.

Chương 2: Nguồn gốc của sự việc. Giọt nước ấm nóng lăn dài trên gò má ửng hồng có phần nhem nhúa, người con gái đó khẽ trở mình, đôi hàng mi mấp mấy đầy mê hoặc, người con gái đó không ai khác là Lăng Y Điểm. Nhận ra điều kỳ lạ y vội vàng ngồi dậy, “Mình vẫn chưa chết?” Lăng Y Điểm tự hỏi khẽ, chắc hẳn là bọn lính phát hiện nàng ngất trên kiệu sợ tội nên đã bỏ nàng ở nơi này, thật may nàng không chết (Tác giả đổi thành “cô” cho hợp ngữ cảnh nhé !),không biết bây giờ cô nên vui mừng hay không. Sống thì đã sao chứ, cũng không thể về lại nhà, vị Hoàng tử đó chắc hẳn đang truy lùng cô khắp nơi, về đó cô không còn đường lui, thiên hạ rộng lớn, chắc hẳn sẽ có nơi cho cô dung thân. Suy nghĩ một lúc, Lăng Y Điểm phát hiện xung quanh rất nhiều vật lạ, Lăng Y Điểm bước đên một chiếc xích đu, Lăng phủ cũng có một chiếc nhưng nó không đẹp như chiếc xích đu này, không ngờ so vơi Lăng phủ, thế giới bên ngoài còn tuyệt hơn gấp nhiều lần. Thật ra, Lăng Y Điểm ngây thơ cứ nghĩ rằng nàng chỉ lạc ở một nơi nào đó vì cô không biết gì về thế giới ngoài Lăng phủ, nhưng thật ra lọ thuốc độc đã lấy đi sinh mạng của cô và bây giờ nơi LĂng Y Điểm đang đứng chính là thế kỉ 21, Lăng Y Điểm đã trong sinh như mong muốn, điều mà y đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến. Lăng Y Điểm tiếp tục đi về phía trước, cô thấy mọi người đều tập trung nhìn cô, phát giác ra mình vẫn còn khoác trên người bộ lễ phục hoành tráng, Lăng Y Điểm không khỏi than thầm. Nhưng nhắc đến y phục Lăng Y Điểm mới cảm thấy thật kỳ lạ, mọi người đều ăn mặc rất lạ lẫm, có người lại mặc rất “thiếu vải”, y nghĩ thầm có lẻ đây là một vùng nghèo khỗ nào đó. Nàng không biết nhiều về thế giời bên ngoài, nàng chỉ biết rằng không ai nhận ra Lăng Y Điểm này càng tốt. Và rồi nàng bước ra khỏi nơi đó, mắt mở to hết cỡ, không kiềm được bình tĩnh lùi lại mấy bước nhìn lên những toà cao ốc trọc trời. “Đây…là đâu…” Lăng Y Điểm đứng trân về phía bên đường, nét kinh ngac hiện rõ trên khuôn mặt, y không thể tin được trên đời này lại có những thứ kì là đến như vậy. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác rốt cuộc đây là nơi nào. Lăng Y Điểm cảm thấy từ lúc đi ra khỏi nơi đó có rất nhiều người đã nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau. Lăng Y Điểm không lạ vì cô vẫn thường thấy người khác nhìn trộm nàng khi ở Lăng Phủ. Nhưng có điều gì đó rất lạ, người ở đây chẳng những y phục la lẫm mà còn có những cử chỉ hành động cũng rất khác thường. Lăng Y Điểm phát giác cơ thể cô đã không còn chút sức lực nào nữa,chân vẫn tiếp tục đi cho đến khi ngất lịm giữa ven đường. Trong lúc mơ màng cô thấy mọi người vây quanh mình rất đông rồi tiếp đó cô không còn cảm giác được gì nữa. *** Lăng Y Điểm đâu biết rằng sau khi nàng bị đưa vào cung Lăng Phùng đã rất sầu não, vì nhớ thương con gái ông đã lén đưa một cung nữ thân cận của nàng cùng vào cung sắp xếp hầu hạ bên nàng, cùng lắm sau này nàng bị người trong hoàng cung hắt hủi ức hiếp cũng có một tiểu hầu gửi tin về cho ông, nếu chuỵên đó xảy ra dù có đánh đổi cả chức quan hiện tại ông cũng sẽ đưa đứa con gái độc nhất của mình rời khỏi đó. Vị hoàng tử đã nghe thuộc hạ báo rằng Lăng Y Điểm đã tự vẫn trong kiệu hoa, đó là độc dược bị cấm chỉ có ở Lăng phủ, vị hoàng tử đó không ngờ nàng lại tự vẫn, tiếc thay cho một bóng hồng tuyệt đẹp hắn vẫn chưa được nếm thử. Lăng Phùng cũng là một quan lớn trong triều đình, nếu chuyện đứa con gái độc nhất của y đã bỏ mạng trên đường tiến cung e rằng Lăng Phùng sẽ tạo phản, nên cả triều đình điều không tiết lộ nữa lời cho người ngoài biết chuyện Lăng Y Điểm tự vẫn chỉ âm thầm mai tán nàng trong lăng mộ dành cho quý tộc… Dù có giấu giếm kĩ như thế nào đi nữa thì vị cung nữ được đưa vào cung đã lén báo tin về Lăng phủ. Lăng Phùng sau khi nghe qua đã hết sức tức giận và suy sụp, người ép nàng tới con đường chết là ông sao. Đau đớn chồng chất, đứa con gái bất hạnh này của ông đã thua thiệt nhiều người, Lăng Phùng biết nàng đã chịu nhiều uất ức, nhưng ông đã nhiều lần đưa thái y trong cung về để khám cho cô kết quả vẫn không được như mong muốn. Nhìn thấy Lăng Y Điểm ngày một xinh đẹp Lăng Phùng càng đau buồn, nam nhân đến gạ hỏi ngày càng nhiều nhưng bọn họ đều là vì nhan sắc của nàng, họ chỉ biết rằng Lăng Phùng ông có một đứa con gái chỉ ở trong phủ vì ông thương yêu, nhưng họ đâu biết rằng nàng yếu ớt có bệnh trong người. Ngộ nhỡ họ biết rồi họ có còn yêu thương nàng như vậy không, hay hắt hủi nàng. Còn nữa, Lăng Y Điểm thân sinh vốn không chịu được cực khỗ hay uất ức, ai biết được rằng khi xuất giá bên nhà chồng đối sử với nàng như thế nào. Lăng Phùng bất đắt dĩ cho nàng tiến cung, một phần bị vị hoàng tử đó ép buộc, một phần vì sinh thời nhũ mẫu nàng rất thân với thái hâu, nàng cũng không lo bị người ức hiếp, cuối cùng Lăng Y Điểm cũng tự vẫn đi… Thời gian sao đó thì Lăng Phùng từ chức quan và sống ẩn thân ở Lăng phủ, ngày ông chu du khắp nơi giúp bá tánh nghèo khỗ, tuổi tác đã cao, trong một chuyến đi xa Lăng Phùng đã lâm bệnh nặng và qua đời không lâu sau đó. Lăng phủ không ai nối nghiệp đã rơi vào tay tên quan thừa lúc Lăng Phùng từ chức quan đã gã con gái của mình cho vị hoàng tử đó và lên thay. Người quản gia mà lúc còn sống ông tin tưởng nhất dùng số ngân lượng còn lại của ông trả công cho kẻ hầu người hạ dùng số còn lại tự nuôi lấy bản thân theo lời Lăng Phùng dặn. Không ngờ nhà họ Lăng không có con nối dõi, kết cục thật sự quá bi thảm. Và người con gái họ Lăng cũng không còn được thiên hạ biết đến với vẻ đẹp tuyệt trần, thay vào đó là câu chuyện bất hạnh của gia đình nàng… ***