Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 42 : Suy nghĩ
Edit: Dĩm Dĩm
◇♥◇
Yên lặng nhìn chằm chằm tiểu Kỳ Lân vẫn ngủ hết sức thơm ngọt, Magar không biết nên nói vương hậu người ta thật sự bị người của bọn họ đá bị thương, hay nên nói đối phương một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, bị người mang đi lâu như vậy, còn không có một chút cảm giác nào.
Duỗi tay chọc chọc bạch mao của Kỳ Lân, rất mềm, lại xoã tung, Magar dứt khoát trực tiếp đè xuống một dúm bạch mao. Bạch mao bị đè Dung An rốt cuộc tỉnh lại, vừa mở to mắt liền nhìn thấy Magar, người này còn không phải là vương tử ngu xuẩn trên mạng sao.
Cái tên ngu xuẩn này thế nhưng đè bạch mao của mình, dùng ánh mắt tự cho là sắc bén liếc nhìn Magar, Dung An nhẹ nhàng xả trường mao của bản thân ra, duỗi duỗi chân trước, đá đá chân sau, nhảy xuống sàn nhà. Dung An lúc này mới phát hiện mình cũng không ở trong hoàng cung, đây là chỗ nào? Trước khi ngủ rõ ràng còn ở hoàng cung.
“Khụ,” Magar ho nhẹ, ánh mắt đối phương nhìn qua thực đáng thương, vương hậu của đại đế Mặc Sĩ Phong lại nhỏ như vậy, “Biến thành hình người?”
Dung An bình tĩnh vươn móng vuốt để bên miệng, nhìn móng vuốt trong chốc lát, lại đem móng vuốt đặt xuống mặt đất.
“Làm chút thương lượng,” Magar vốn định để người giả trang hải tặc tinh tế bắt cóc tiểu Kỳ Lân, chính mình lại đi giải cứu tiểu Kỳ Lân, nhưng hải tặc tinh tế rõ ràng không có lá gan lớn như vậy dám chạy đến hoàng cung mang vương hậu đi. Mặc Sĩ Phong sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến là mình động tay chân, đến lúc đó không còn là vấn đề mình có thương tổn đến Kỳ Lân hay không, “Y Tháp Tinh hệ chúng ta muốn mua chút linh quả từ tinh hệ các cậu. Nhưng trước đó có người không biết cậu là Kỳ Lân, đạp cậu, hiện tại đại đế tựa hồ không muốn phản ứng chúng ta nữa, thân là vương hậu, cậu hẳn là có biện pháp đi.”
Vị này thật là vương tử sao, Dung An thập phần hoài nghi điểm này, bằng không đối phương sao lại mang mình qua bên này, thương lượng cũng không phải thương lượng như vậy. Đối phương vẫn ngu xuẩn giống như khi ở trên mạng.
Magar nhận thấy được mình vậy mà bị một con Kỳ Lân khinh bỉ, duỗi tay muốn xách Kỳ Lân lên. Nhưng ngay sau đó lại đình chỉ động tác, vị này cũng không phải là người da dày thịt béo mình mang đến, nghe nói Kỳ Lân ở Già Mã Tinh hệ đặc biệt yếu ớt. Phủi tay, Magar nhẹ giọng cười, dụ dỗ nói, “Có hứng thú đến Y Tháp Tinh hệ chơi một chút hay không? Bên kia có rất nhiều đồ vật mà tinh hệ các câu không có, nếu cậu thích, còn có thể mang về.”
Không biến về hình người, Dung An yên lặng ngồi xổm ngồi ở một bên, thủ đoạn dụ dỗ cấp thấp như vậy mà muốn lừa mình? Nằm mơ đi thôi!
Magar thấy Kỳ Lân không dao động, lại nói, “Nghe nói không gian của Kỳ Lân các cậu có linh quả, có lẽ ta không cần mua linh quả, trực tiếp mang cậu về nghiên cứu cũng được.”
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Magar một cái, Dung An đổi một phương hướng tiếp tục ngồi xổm. Nếu Magar có cái tâm tư này đã sớm mang mình bay về Y Tháp Tinh hệ, mà không phải còn ở trên đất bằng.
Kỳ Lân này thế nhưng một lời cũng không nói, Magar sầu lo, Kỳ Lân không phải luôn luôn rất thiện lương, trách trời thương dân sao, mà Kỳ Lân trước mắt nhìn qua có chút cao ngạo. Vì thế Magar lại nói, “Y Tháp Tinh hệ phát sinh dịch bệnh, cần một chút linh quả, cấp thấp là được.”
Dung An vẫn không dao động như cũ, muốn linh quả thì đi tìm Mặc Sĩ Phong, đến trước mặt mình nói cũng không có tác dụng gì, cậu lại không hiểu giao tế giữa hai tinh tế, đại đế tự nhiên có suy tính của hắn.
Lén lút từ hoàng cung mang vương hậu người ta đi, nhận được lại là sự trầm mặc của tiểu Kỳ Lân, Magar ưu thương, sao lại thế này?
Lúc này, trong hoàng cung đại đế đã phát hiện không thấy tiểu Kỳ Lân đâu, vội vàng gọi điện thoại cho Dung An, lại phát hiện gọi không thông, chỉ phải lệnh người đi tìm. Magar mở che chắn tín hiệu, nên Mặc Sĩ Phong mới không gọi được quang não Dung An, việc này cực kỳ bình thường.
Magar tự hỏi làm thế nào để tiểu Kỳ Lân đứng bên bọn họ, vị vương hậu này giống như cái gì cũng không thiếu a. Thật nhức đầu, Magar cũng không nghĩ cứ vây tiểu Kỳ Lân mãi, chỉ là sau khi mở che chắn tín hiệu ra, trong lúc nhất thời lại quên đóng cửa.
Đợi khi Mặc Sĩ Phong trải qua việc phân tích đến cuối cùng ra được kết quả có khả năng là Magar mang tiểu Kỳ Lân của mình đi, thì lập tức gọi người nhìn chằm chằm đại sứ quán, rồi tức khắc nhích người đi đến đại sứ quán.
Bị đại đế cho sáng một hồi lâu Magar lại một lần nữa nhìn thấy đại đế, đồng thời cũng đem tiểu Kỳ Lân trả cho đối phương, không trả, chẳng lẽ chờ đối phương đánh bại bọn họ, khấu lưu bọn họ sao.
Huống chi Đế Tinh thú nhân ở vị trí trung tâm của Già Mã Tinh, bọn họ muốn ngồi tàu bay chạy trốn, cũng chạy không đến đâu, rất nhanh sẽ bị bao vây.
“Y Tháp Tinh hệ chúng ta cần linh quả cấp thấp cũng không phải rất nhiều, chuyện này cũng không ảnh hưởng nhu cầu bình thường của các ngài, đồng thời còn có thể giải quyết linh quả bậc 1 thừa thải của các ngài,” Magar ngăn Mặc Sĩ Phong muốn ôm Kỳ Lân đi, “Thỉnh ngài hảo hảo suy xét suy xét lại.”
“Ngày mai buổi sáng 9 giờ.” Mặc Sĩ Phong dừng bước, nói một câu, lúc này mới ôm Kỳ Lân rời đi.
Nếu dám lặng lẽ ôm tiểu vương hậu của mình đi, vậy phải làm tốt giác ngộ, giá cả đám linh quả kia tuyệt đối không thể hạ thấp. Mặc Sĩ Phong âm thầm cười lạnh, xúc phạm đến điểm mấu chốt của mình, chẳng cần biết đối phương có thương tổn Kỳ Lân không.
Sau khi đi tới cửa, Dung An lúc này mới biến thành hình người ngồi trên xe huyền phù, cậu vừa nãy chính là không muốn nói chuyện vô nghĩa với Magar, mới không biến về hình người.
Dung An không thể lý giải được Magar, mang mình đi, chỉ là làm điều thừa, đối phương nói những lời đó, cũng chưa chắc mình sẽ đáp ứng. Như vậy Magar mang mình lại đây làm cái gì, chẳng lẽ cũng chỉ vì gặp Mặc Sĩ Phong? Nhưng lấy thân phận Magar sớm hay muộn cũng có thể nhìn thấy Mặc Sĩ Phong.
“Vương tử, vì sao lại dễ dàng trả Kỳ Lân lại cho hắn vậy?” Y Liên đi đến đứng bên người Magar đang đứng trước cửa sổ.
Y Liên rõ ràng còn không có bị Magar dọa sợ, trong chốc lát này, còn dám xuất hiện trước mặt Magar.
“Ngươi cho rằng chúng ta thật sự có thể mang theo vương hậu của Già Mã Tinh hệ trở lại Y Tháp Tinh hệ?” Đừng ngây thơ, không chừng bọn họ đến Đế Tinh này còn ra không được. Magar sở dĩ lại đưa Kỳ Lân trả về, có một chút ý chính là muốn nói cho đối phương, bọn họ nếu muốn mang Kỳ Lân đi, như vậy bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay đem Kỳ Lân ôm đi, “Người ngu xuẩn giống ngươi như vậy quả nhiên vẫn là tai họa không được tinh hệ khác xem trọng.”
Y Liên cắn răng, mình rõ ràng không có nói sai, mà vương tử lại nói mình như thế. Chỉ đổ thừa vị đại đế kia không biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, bằng không mình hiện tại cũng sẽ không biến thành như vậy.
Khi ngồi trên xe, Dung An nhịn không được lén nhìn Mặc Sĩ Phong vài lần, người này nhanh như vậy đã tìm đến, giống như thả một cái máy định vị lên người mình. Đương nhiên Dung An không có không cao hứng, ở thế giới thú nhân, cái này cũng không phải bí mật, đại đế nếu đến một người ở nơi nào cũng không biết, kia còn trị cái gì.
“Quả nhiên vẫn nên để người nhìn chằm chằm,” Mặc Sĩ Phong rất không yên tâm, trước một ngày còn tìm người bảo hộ tiểu Kỳ Lân, dù ở hoàng cung cũng không thể buông lỏng. Ngày hôm sau liền có người lén lút ở dưới mí mắt của mình ôm Kỳ Lân đi, không khỏi quá không đem mình đặt ở trong mắt, đồng thời việc này cũng cho thấy cần phải để người che chở tiểu vương hậu, “Bọn họ sẽ không quấy rầy sinh hoạt hằng ngày của em.”
Một đoạn thời gian này cho tới nay, Dung An cực ít nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Mặc Sĩ Phong, nhưng hai ngày này luôn nhìn thấy Mặc Sĩ Phong một khuôn mặt lạnh, không phải bởi vì mình bị thương thì bởi vì mình mất tích.
“Có thể,” Dung An không có cự tuyệt ý tốt của Mặc Sĩ Phong, “Hiện tại về hoàng cung?”
“Ân, hoặc là em muốn đến Dung gia ngồi ngồi?” Mặc Sĩ Phong quay đầu nhìn về phía Dung An.
“Không cần,” Lúc này đi Dung gia cái gì, không nhìn thấy đại đế không vui sao, Dung An tỏ vẻ vẫn là chậm rãi, hống hống đại đế, “Về sau đều phải sinh hoạt ở hoàng cung, hiện tại nên tập quen, không thể cứ phát sinh một chút chuyện lại về…… Về Dung gia khóc nhè.”
Về nhà mẹ đẻ gì đó, Dung An nói không được lời như vậy, cho dù cậu xem như đã gả đến hoàng cung.
Nghe thấy Dung An nói, Mặc Sĩ Phong không khỏi cười khẽ, duỗi tay xoa xoa đầu đối phương, “Muốn về thì về.”
Mình cũng không phải là một đại đế thích ăn giấm, Mặc Sĩ Phong cân nhắc chỉ cần tiểu Kỳ Lân không có thường xuyên muốn về Dung gia là được, mình ngẫu nhiên cũng sẽ bồi tiểu Kỳ Lân đi Dung gia một chuyến.
Cuối cùng Dung An cùng Mặc Sĩ Phong vẫn đến Dung gia ngồi nửa giờ, Dung lão phu nhân vừa thấy Dung An đến liền đem người kéo đến bên người mình, trên dưới đánh giá Dung An, luôn cảm thấy cháu trai nhỏ gầy.
Dung lão gia tử đơn giản chính là dặn dò Mặc Sĩ Phong nhất định phải chiếu cố Dung An thật tốt, cũng đừng mọi chuyện đều theo Dung An, nên cường thế một chút thì phải cường thế một chút, tỷ như nhất định phải an bài nhiều thêm vài người bảo hộ Dung An, mà không phải Dung An nói không cần liền không cần. Ngày hôm qua bị người ngoại tinh của Y Tháp Tinh hệ đá thương, ngày mai sẽ có khả năng bị một người tinh hệ khác lăn lộn trọng thương. Những tên người ngoại tinh kia luôn không biết đúng mực, cũng không biết Kỳ Lân, Dung lão gia tử lo lắng a, Dung gia này mấy thế hệ rồi mới ra một con Kỳ Lân như vậy.
Sau khi bị Dung lão gia tử dặn dò, Mặc Sĩ Phong lại bị một thế hệ trẻ tuổi người Dung gia dặn dò thêm mấy lần. Người Dung gia đều rất quan tâm Dung An, sợ có việc nào đó không suy xét chu toàn.
Dù cho những người này nói lời đều nghìn bài một điệu, Mặc Sĩ Phong cũng không biểu hiện ra không kiên nhẫn, có nhiều người quan tâm tiểu vương hậu của mình như vậy, hắn cao hứng không kịp, phiền chán gì đâu.
Đợi nửa giờ sau, Dung An mới chân chính theo Mặc Sĩ Phong về hoàng cung. Sau khi trở lại hoàng cung, Dung An phát hiện phòng ngự chung quanh nghiêm mật hơn rất nhiều, số lần thị vệ tuần tra cũng dày đặc hơn. Ở trong mắt Dung An, có lẽ chỉ bị người ôm đi trong chốc lát, nhưng trong lòng đám người Mặc Sĩ Phong, đây là chuyện lớn, không thể để Dung An xuất hiện một chút sơ xuất nào.
Các trưởng lão của hội Trưởng lão sau khi biết tiểu vương hậu bị thương, bọn họ đã phi thường oán giận, còn nghiên cứu cách làm thế nào trả thù người thương tổn tiểu Kỳ Lân, tuyệt đối không thể để Y Tháp Tinh hệ nhẹ nhàng mang linh quả đi như vậy. Đại trưởng lão làm đại biểu đi vào hoàng cung, minh xác báo cho đại đế nhất định phải thận trọng xử lý việc này.
Dung An nhìn thấy đại trưởng lão, cười chào hỏi đối phương, một đám lão nhân ở thế giới thú nhân đều là lão yêu tinh, không phải bảy tám trăm tuổi thì là hơn một ngàn tuổi, hiểu biết so với mình còn nhiều hơn.
“Tiểu vương hậu lại cao hơn.” Đại trưởng lão hiền lành nhìn Dung An.
Dung An cúi đầu nhìn nhìn mũi chân, lại quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Phong, mình lớn lên vẫn không có cao hơn Mặc Sĩ Phong, độ cao kém cạnh cũng không có biến hóa gì. Đại trưởng lão nhất định là lừa dối mình, Dung An trầm mặc.
Đại trưởng lão nhìn Dung An không có chút vui vẻ nào, ngược lại có điểm cô đơn, nghi hoặc, “Có phải miệng vết thương lại đau hay không?”
Hình như tất cả mọi người đều biết mình bị thương, Dung An mi mắt buông xuống, một chút cũng không vui vẻ được chứ, cảm giác người toàn thế giới đều biết mình mất mặt.
“Không đau.” Dung An nhỏ giọng nỉ non.
Mặc Sĩ Phong còn không rõ Dung An sao, biết đối phương không muốn quá nhiều người biết cậu bị đá bị thương, việc này đối với Dung An bị xem như thú nhân dưỡng gần hai mươi năm là một chuyện mất mặt.
“Trước đưa em về nghỉ ngơi,” Mặc Sĩ Phong mở miệng, “Đại trưởng lão bên này cũng không có chuyện gì.”
“Chỉ vài bước đường, tôi tự mình trở về,” Dung An cự tuyệt, “Các ngài trò chuyện đi.”
Sau đó, Dung An liền xoay người rời đi, Mặc Sĩ Phong cũng không có đuổi theo.
Quả nhiên không thể xem Kỳ Lân như thú nhân mà dưỡng, Mặc Sĩ Phong không phải không thích tính cách Dung An, chỉ là cảm thấy đối phương quá mức kiên cường, hoàn toàn không cần thiết phải rối rắm những việc này, Kỳ Lân nên được bảo hộ.
Đại trưởng lão nhìn Dung An rời đi, rất nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
“Không thích nhìn thấy ngươi mà thôi,” Mặc Sĩ Phong nói giỡn, “Một lão nhân nghiêm túc.”
“Cậu ấy không phải không thích tôi, là cho rằng mình bại bởi người ngoại tinh,” Đại trưởng lão còn không biết người trẻ tuổi để ý gì sao, “Kỳ Lân sao, bình thường, đừng để cho cậu ấy cho rằng mình yếu kém. Cậu ấy thiên phú đã rất cao, cấp bậc Kỳ Lân quả trong không gian cũng khá cao, căn bản không phải một Kỳ Lân vị thành niên có được.”
“Đó là không gian của An,” Mặc Sĩ Phong cường điệu, “Các ngươi không cần quá để ý.”
Tiểu Kỳ Lân chính là vương hậu của mình, mình tất nhiên phải trợ giúp tiểu vương hậu hiểu ra, đại đế giúp mình tìm được một cái cớ cực kỳ tốt.
Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo kia của đại đế, giống như không gian của tiểu vương hậu chính là không gian của hắn, đại trưởng lão cảm thán, đại đế như vậy mới là đại đế của bọn họ, đừng có lên chiến trường đánh bại những cái tên địch nhân yếu đến bạo kia nữa, chút việc nhỏ này căn bản không cần đại đế tự thân xuất mã.
“Chúng ta tới hoàng cung cũng không phải vì gặp ngài, là vì tiểu vương hậu, đại đế ngài cũng không cần quá để ý.” Đại trưởng lão nói, cho rằng mình thích tới hoàng cung nhìn cái gương mặt lạnh này sao, vẫn là vì tương lai tinh hệ thôi.
Lão gia hỏa, Mặc Sĩ Phong nói thầm, những người này nguyên bản đều thúc giục mình nhanh nhanh tìm được bạn lữ mệnh định, thành thân sớm một chút. Hiện giờ, một đám đều nghĩ đến tiểu vương hậu, không ai quản tiểu vương hậu có bao nhiêu nhỏ, bọn họ còn chưa có chân chính kết hôn đâu.
Trở lại phòng ngủ, Dung An liền bò đến giường nhắm mắt nằm trong chốc lát, hôm nay thật đúng là có điểm mất mặt. Dung An lại nghĩ sau khi đi vào Đế Tinh, khi ngủ, tỉnh lại liền có khả năng phát hiện mình không còn ngốc ở chỗ cũ, mà là chạy đến một cái địa phương khác. Những người này quá hung tàn, mỗi lần đều thừa dịp mình ngủ say mà động thủ.
Nằm trong chốc lát, Dung An lại mở to mắt, chạy vào kho giả thuyết nằm, tiến vào thế giới Internet. Thời điểm tâm tình không tốt, nên lên mạng chơi chơi, phát tiết phát tiết cảm xúc, vì thế Dung An lại chạy đến trong tiệm bán linh quả, học tập tri thức, dựa theo lời Bạch Lão Đầu nói, cậu rất nhanh là phải tham gia thi đấu, nếu khi đấu vòng loại mà thua trận, việc đó thật sự rất mất mặt.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
14 chương
77 chương
16 chương
34 chương