"Con làm sao vậy? Tại sao mặt lại đỏ? Lại còn nóng nữa chứ?" Trần mẫu kỳ quái nhìn con gái của mình. "Không có... Không có, trong phòng quá nóng!" Trần Vi Nhi cuống quít giải thích. Nhanh chóng bình tĩnh lại, đừng để cho mẹ phát hiện được cái gì. "Vậy sao ? Mẹ còn cảm thấy lạnh đây này, hay là để mẹ rút bớt lửa trong lò sưởi đi?" Trần mẫu hỏi. "Không cần, con không sao mà! Đừng làm cho cha lạnh." Trần Vi Nhi khoát tôiy áo nói. Thật ra thì nàng chỉ nóng một chút thôi. Dưới sự trợ giúp của tôi, một mâm cơm thịnh soạn đã được hoàn tất. Trần mẫu đối với trù nghệ của tôi khen không dứt miệng, ý bảo Trần Dũng sau này đi theo tôi mà học tập. Trần Dũng chỉ cười khổ, nhưng không nói gì cả. Tôi đoán, nếu như tôi không phải ân nhân cứu mạng của nhà mình, thì hắn đã sớm nổi khùng lên rồi. Trong bữa cơm, mặc dù tôi được khoản đãi như một người khách, nhưng không khí bữa cơm có chút nặng nề. Tất cả mọi người đều không có chuyện gì để nói, tôi cũng không thể làm trò trước mặt Trần mẫu và Chú trần được, cho nên trong suốt bữa cơm, cũng chỉ có Trần mẫu nói chuyện với tôi, liên miệng cám ơn tôi, bảo tôi học tập cho tốt. Sau khi ăn xong, tôi thấy thời gian cũng không sớm. Tôi đứng dậy cáo biệt với mọi người, vì để cho Chú Trần có thời gian nghỉ ngơi, cho nên không ai giữ lại cả. Lúc ra cửa, tôi đưa mắt nhìn Trần Dũng, tiểu tử này phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Vi Nhi, đường ở chỗ chúng tôi nhỏ quá, lại khó đi, em tiễn Lưu Lỗi về, không thì dễ bị lạc đường lắm!" "A, được." Trần Vi Nhi khoác thêm cái áo bông, rồi theo tôi đi ra cửa. Ánh trăng sáng đan chiếu 2 bóng người trên đường lại với nhau, Vi Nhi đi bên trái của tôi. Buổi tối đường rất ít người, cho nên Trần Vi Nhi cũng không kiêng kỵ gì cả. "Những cuốn sách lần trước cậu chọn giúp tớ rất hiệu quả, lần thi này lại con hơn lần trước tới 10 điểm." Trần Vi Nhi tìm một đề tài nói. "Cao hơn 10 điểm? Thế tên đứng thứ 2 làm sao có thể sống được!" Tôi kinh ngạc nói. "Ha hả, đúng là hơn hắn tới tận hai mươi mấy điểm, hắn đừng nghĩ có thể vượt qua được tớ." Trần Vi Nhi có chút kiêu ngạo đồng thời có chút bướng bỉnh nói. Hơn tận hai mươi mấy điểm? Tứ Trung nhưng là nơi ngọa hổ tàng long, sự bám đuổi nhau trên bảng xếp hạng rất quyết liệt, vậy mà Trần Vi Nhi còn cao hơn người khác tận hai mươi mấy điểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "Có người còn cao hơn người đứng thứ 2 tận 33 điểm!" Trần Vi Nhi bỗng nhiên quay đầu ranh mãnh nói với tôi. "Tớ... . Làm sao cậu biết?" Tôi đã sống lại, đương nhiên là ngoại lệ. Nhưng mà Trần Vi Nhi dường như rất chú ý tới tôi. "Hừ, tớ làm sao không biết, tớ còn biết người đứng thứ 2 là bạn gái của cậu!" Trần Vi Nhi nói. "Cậu không phải vì đối địch với nàng mà điều tra tớ đấy chứ?" Tôi ra vẻ buồn bực nói. "Đi chết đi, làm gì có ai điều tra cậu!" Trần Vi Nhi nói. "Vi Nhi... !" Bống nhiên tôi dừng bước gọi nàng. "Ừ? Sao vậy?" Trần Vi Nhi thấy tôi ngừng lại, cũng xoay người lại. "Tặng cho cậu." Tôi đưa túi quà trong tay cho Trần Vi Nhi. "Đúng là tặng cho tớ chứ?" Trần Vi Nhi nghe thấy vậy, khuôn mặt rất vui sướng. "Cậu biết đó là thứ gì à?" Tôi thấy Vi Nhi rất vui vẻ, dường như đã biết bên trong là thứ gì rồi. "Tớ... Tớ thừa dịp cậu ở trong bếp, nhìn lén một chút." Trần Vi Nhi đỏ mặt nói. "Vậy, cậu đã nhìn rồi tại sao không nói với tớ?" Tôi chợt nhớ tới vẻ mặt kỳ quái của Trần Vi Nhi ở trong phòng bếp, hóa ra nàng đã nhìn rồi. "Tớ nghĩ, cậu mua cho bạn gái của cậu." Trần Vi Nhi giải thích. "Vậy cậu có nghĩ là tớ mua cho cậu không?" Tôi cười xấu xa nhìn Trần Vi Nhi. "Tớ..." Trần Vi Nhi quẫn bách không biết nên nói cái gì. "Tại sao lại đối với tớ tốt như vậy?" Trần Vi Nhi ngẩng đầu, ôn nhu nói. "Tớ... Cậu muốn biết thật sao?" Tôi nói. "Thôi, chúng ta đừng nói có lẽ tốt hơn?" Trần Vi Nhi dùng sức lắc đầu. "Được." Thế là hai chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước, Trần Vi Nhi cầm cái túi ôm vào trong ngực, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Lưu Lỗi." Trần Vi Nhi bỗng nhiên xoay người lại nói với tôi: "Ôm tớ một chút được không?" "Cậu vừa nói gì?" Tôi nghe xong sửng sốt. nàng lúc nãy bảo tôi ôm nàng,? Tai tôi không bị hỏng rồi đấy chứ? Trần Vi Nhi cười khổ một cái lắc đầu nói: "Không có gì, tớ nói đùa thôi." "Vi Nhi." Tôi bước nhanh đến phía trước, ôm nàng vào trong lồng ngực. Ngoài tôi dự liệu chính là, Trần Vi Nhi cũng không có giãy dụa, mà lại mềm nhũn nằm trong lồng ngực của tôi. Tôi thấy rõ ràng, Trần Vi Nhi đang thở hổn hển. "Vi Nhi, tớ..." Tôi không nhịn được nữa, tôi muốn nói cho nàng biết những suy nghĩ trong lòng của mình. "Đừng nói, Lưu Lỗi! Xin cậu đừng nói gì cả, cậu đã đáp ứng mình rồi mà!" Trần Vi Nhi ôm chặt tôi nói. "Ừ." Tôi gật đầu, chỉ im lặng hưởng thụ sự ôn nhu của đối phương. Một lát sau, Trần Vi Nhi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã vương đầy nước mắt. "Lưu Lỗi, Cậu không thích tớ, đúng không?" Trần Vi Nhi hỏi. "Tớ..." Tôi không biết nói gì. "Mau nói với tớ, nói cậu không thích tớ!" Trần Vi Nhi vội vàng nói. "Ừ." Tôi gật đầu. Trần Vi Nhi khổ sở cười một chút, dùng sức đẩy ra tôi, chạy về phía nhà của nàng. Nàng sao vậy? Tại sao lại đột nhiên trở nên khác thường như vậy? Rõ ràng nàng rất thích tôi, tại sao nàng lại bắt tôi nói tôi không thích nàng? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Tâm tư con gái thật khó hiểu, tôi nhìn theo bóng lưng của nàng cho tới khi khuất hẳn, sau đó bắt 1 chiếc taxi đi về. Đôi mắt của Trần Vi Nhi đỏ hồng, về nhà là lao vào căn phòng nhỏ của nàng. Trần mẫu hỏi nàng sao vậy, nàng chỉ nói là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật sớm. Sau khi trở về, Trần Vi Nhi nhớ tơi cái ôm lúc nãy, sao nó ấm áp, thưu thái tới vậy. Chẳng lẽ đây chính là cảm giác được yêu thương hay sao? Nhưng mà cảm giác như thế này sẽ không bao giờ thuộc về mình. Mình đã bị bán cho người khác, không có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng tư. Nằm trong lồng ngực người yêu, đối với mình chỉ là một giấc mộng xa vời. Trần Vi Nhi tự an ủi mình, việc vừa rồi nàng đã thỏa mãn, cả đời này không còn gì phải tiếc nuối. Nghĩ tới chuyện này, nước mắt của Trần Vi Nhi lại rơi xuống. Trần Vi Nhi vội vàng nói, hắn không thích ngươi, ngươi còn muốn những thứ này làm gì! Bây giờ việc ngươi phải làm, là cố sức học tập, sau này kiếm tiền chữa bệnh cho cha. Trần Vi Nhi mở ngăn tủ ra, bỏ bộ quần áo vào đó. Đây có lẽ là một hồi ức tốt đẹp nhất của mình.