Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 83
Nhà của Trần Vi Nhi cũng ở gần khu chợ bán thức ăn, là một gian nhà theo kiểu tứ hợp viện (1), ỏ giữa chính có một cái cống thoát nước, còn bốn phía là nhà ở.
Bên trong không có hệ thống lò sưởi, không có phòng WC, đơn sơ vô cùng.
(1): Tứ Hợp Viện: nhà hình vuông, ở giữa có 1 cái sân, bốn phía là nhà ở.
Năm 1995, ở thành phố Tân Giang còn chưa có tiến hành quy hoạch, loại nhà Tứ Hợp viện như thế này thì chỗ nào cũng có.
Đến mùa đông, cái cống thoát nước ở giữa sân đóng băng, chất chồng lại một chỗ, nhìn từ xa giống như một ngọn băng sơn(2).
(2): Băng sơn: núi băng.
"Thật ngại quá, nhà tớ nghèo, không có cách nào xây được nhà tầng."
Trần Vi Nhi xin lỗi cười.
"Không sao, nhà bà ngoại của tớ cũng giống kiểu này, tớ lại thấy nó còn thoải mái hơn nhà tầng!" Tôi nói.
"Ha hả!"
Trần Vi Nhi cảm kích cười một tiếng.
"Cha! Lưu Lỗi đến!"
Trần Vi Nhi mở cửa phòng, nói với người ở bên trong.
"A, Vi Nhi, con mau dẫn bạn ấy đến phòng ngồi, ở bên ngoài lạnh lắm!"
Thanh âm của một nam tử vang lên, đó là cha của Trần Vi Nhi.
Tôi đang muốn cởi giày, Trần Vi Nhi khoát tay áo với tôi, tôi mới nhớ kiểu nhà trệt như thế này, bình thường không cần phải cởi giày đổi dép.
Nhà của Trần Vi Nhi cũng không lớn, có hai phòng, phòng khách sinh hoạt chung tầm 40 thước vuông, trong phòng có đặt 1 cái lò sưởi, cha của Trần Vi Nhi đang nằm đó nghỉ ngơi.
Những chiếc gỗ dán trong phòng đã bong ra, hai phòng còn lại, chắc là phòng của Trần Dũng và Trần Vi Nhi.
"Mau ngồi đi! Vi Nhi, mau lấy hoa quả cho khách!"
Cha của Trần Vi Nhi vừa nói vừa ngồi dậy.
"Chú Trần, chú cứ nghỉ ngơi, đừng để ý tới cháu!"
Tôi vội vàng đi tới, không để cho cha của Trần Vi Nhi phải ngồi dậy. Rồi quay đầu lại nói:
"Vi Nhi, cậu cũng không cần phải đi đâu, tớ không ăn trái cây."
Tôi biết hoàn cảnh của nhà Trần Vi Nhi, mua được một ít trái cây cũng không dễ dàng gì, có thể đây là để cho cha của Trần Vi Nhi tẩm bổ, tôi tại sao có thể tranh ăn được cơ chứ.
Trần Vi Nhi thấy tôi không muốn cho nàng đi, nên cũng không kiên trì, cùng với tôi ngồi bên giường của cha mình, hàn huyên về bệnh tình của cha nàng.
Kể từ khi ghép thận, cũng không thấy hiện tượng bài xích gì, quá trình hồi phục vô cùng tốt, có lẽ năm sau sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Trần Vi Nhi, tôi thấy mình bỏ ra 25 vạn cũng đáng giá!
Nói chuyện khoảng thời gian 1 chén trà, mẹ của Trần Vi Nhi và Trần Dũng cũng về tới nhà.
"Lưu Lỗi đến rồi à!"
Trần mẫu nhìn thấy tôi thì nhiệt tình hỏi.
"Đúng vậy, cháu tới cùng với Vi Nhi."
Tôi đứng dậy nhận lấy mớ rau cỏ, thịt cá trong tay Trần mẫu nói.
"Hoàn cảnh nhà của tôi, cháu cũng biết, chỉ sợ cháu chê cười thôi, tiền phải để chữa bệnh cho cha của Vi Nhi, không thể mời cơm tiệm cháu được, chỉ có thể tự mình nấu cơm vậy..."
Trần mẫu xin lỗi nói.
"Không sao, cháu lại thích ăn cơm ở trong nhà!"
Lời của Trần mẫu, làm cho tôi toát mồ hôi, ngày hôm qua ăn một bữa cơm với Ngô mập mạp, mất tới tận 4000 đồng, cũng đủ cho gia đình của Trần Vi Nhi ăn một năm.
Trần Dũng đem số kẹo hồ lô còn thừa đem ướp lạnh, rồi bắt đầu giúp Trần mẫu nấu cơm.
"A di, để cháu giúp người."
Tôi đứng dậy nói.
"Không cần, không cần! Cháu cứ ngồi trong phòng nói chuyện với Vi Nhi đi, có Đại Dũng giúp cô là được rồi!"
Trần mẫu vội vàng khoát tay.
"Không sao đâu, để cho Vi Nhi nói chuyện với chú, cháu giúp a di nấu cơm!"
Tôi vừa nói vừa đi vào phòng bếp, thật ra cả ngày nay tôi chưa ăn cơm, sớm đã đói meo rồi.
Tôi giúp đỡ họ, cũng là thúc đẩy quá trình nhanh hơn một chút mà thôi.
"Cái này để cháu làm cho!"
Tôi đoạt lấy con cá trong tay Trần mẫu, thuần thục làm vảy cá.
Trần Dũng trợn mắt há mồm nhìn tôi, trong bụng hắn nghi hoặc, một ông chủ lớn vung tiền như rác mà biết làm cá hay sao? Việc này đúng là vô cùng kỳ quái.
Tôi biết trong lòng hắn suy nghĩ, khẽ mỉm cười giải thích:
"Bình thường tôi vẫn nấu cơm."
Lời này của tôi đúng là nói thật, kiếp trước ở Bắc Kinh, ngày nào chẳng phải nấu cơm.
Trần Dũng gật đầu không nói gì, chăm chú nhặt rau. Trần mẫu lấy nồi cơm điện, bắt đầu làm cơm.
"Lưu Lỗi, em gái của tôi dường như rất thích cậu!"
Khi Trần mẫu đứng dậy làm thức ăn, Trần Dũng nhân cơ hội nói với tôi.
"Vậy sao ?" Tôi hỏi.
"Ừ, lúc nào nói chuyện nàng cũng nhắc tới cậu, tôi chắc chắn trong lòng nó đã có cậu rồi."
Trần dũng nói.
Tôi nghe xong trong bụng mừng thầm, xem ra ở trần gia có tên mật thám Trần Dũng, thì việc cua Trần Vi Nhi không khó rồi!
"Đại Dũng! Con nói nhăng nói cuội gì đó, đã quên chuyện kia rồi hay sao!" Mặc dù thanh âm của Trần Dũng rất nhỏ, nhưng vẫn bị cái tôii thính của
Trần mẫu nghe được, vội vàng khiển trách.
"A!" Trần dũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Nghe ý tứ của Trần mẫu dường như không tán thành chuyện Vi Nhi thích tôi.
Chẳng lẽ Trần Dũng còn có chuyện gạt mình? Nhưng mình đã đặt trước Trần Vi Nhi rồi, còn chuyện gì nữa đây.
Trong phòng, bố Trần Vi Nhi đang nằm nghỉ ngơi, Trần Vi Nhi tò mò cầm cái túi mà tôi đặt ở trên ghế. Cái túi này đựng cái gì?
Lúc tan học có thấy hắn cầm đồ đâu, sau khi đi dạo trong tay hắn lại xuất hiện một cái túi là thế nào?
Trần Vi Nhi cẩn thận mở ra nhìn, nhất thời sửng sốt.
Đây không phải bộ quần áo màu trắng mình thử lúc nãy ở cửa hàng trang phục hay sao?
"Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là hắn mua ? Nhưng hắn mua thứ này làm gì"?
Đúng rồi, nhất định là nhìn thấy mình mặc rất đẹp, cho nên hắn mua cho bạn gái hắn".
"Hay là hắn đặc biệt mua cho mình?"
Trong lòng Trần Vi Nhi vang lên một âm thanh khác.
"Chắc chắn là không! Người ta tại sao phải mua quần áo cho mình, hắn không phải bạn trai của mình".
Trần Vi Nhi nghĩ.
"Tại sao ngươi biết hắn không phải mua cho ngươi? Bộ trang phục này ngươi mặc đẹp nhất"!
Một thanh âm khác lại vang lên.
"Sai rồi, sai rồi, tại sao mình lại có thể nghĩ vậy chứ! Tốt nhất là nên cất cẩn thận lại, đừng để cho hắn phát hiện"!
Lý trí của Trần Vi Nhi một lần nữa lại chiếm lĩnh bản thân.
"Không tin ngươi mở ra xem một chút, có phải bộ quần áo mà ngươi vừa mặc hay không?"!
Một âm thanh khác lại vang lên.
"Ừ, vậy thì xem một chút cũng không sao, chỉ nhìn một chút thôi thì chẳng vấn đề gì cả".
Lý trí của Trần Vi Nhi lại bắt đầu hướng về cái suy nghĩ mới này.
Trần Vi Nhi nhẹ nhàng cầm y phục, rõ ràng bộ quần áo này chính là bộ mình vừa mặc, có số đo hợp với mình!
Không thể nào, chẳng lẽ hắn thực sự mua cho mình?
Trần Vi Nhi hạnh phúc vuốt ve bộ quần áo trước mặt, nó đáng giá bao nhiều tiền đây! Tận 700 đồng, mình không phải bạn gái của hắn, tại sao hắn lại mua cho mình?
Lẽ nào hắn gặp mình đã thích mình luôn?
Nghĩ tới đây, Trần Vi Nhi đỏ mặt hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
"Vi Nhi, mau tới giúp mẹ rửa chén đi!"
Trần mẫu ở phòng bếp gọi.
Trần Vi Nhi đang trong tâm trạng xấu hổ thì bị giật mình, vội vàng cất quần áo lại, rồi chạy tới phòng bếp.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương