Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 437
Tôi không rõ Ngô Huỳnh Huỳnh tại sao lại mua một chiếc Volkswagen, sau đó tôi mới biết được, trong lúc nàng định chọn xe, thì nghe nói Triệu Nhan Nghiên mua một chiếc Volkswagen, không biết từ tâm lý nào, nàng cũng mua một chiếc. Nhưng mà như vậy lại tiện nghi cho tôi, vốn tôi còn tưởng phải mất mấy trăm vạn, nhưng không ngờ chỉ mất có hơn 10 vạn.
Thế nhưng hiện tại vấn đề trọng yếu nhất là, xe của tôi không hiểu tại sao lại biến mất, mà chiếc Volkswagen của Ngô Huỳnh Huỳnh, chỉ có thể ngồi được thêm một người nữa, như vậy thì giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên, chỉ có một người được ngồi!
Đang lúc tôi do dự, thì có một chiếc xe đỗ ngay cạnh xe của Ngô Huỳnh Huỳnh, từ trên xe nhảy xuống mấy người mặc đồng phục của nhân viên quản lý thành phố, hướng về Ngô Huỳnh Huỳnh dẹp đường quát:
"Ai bảo cô đỗ xe ở chỗ này!"
Ngô Huỳnh Huỳnh ngoại trừ đối với tôi tương đối ôn nhu, còn những người khác thì chẳng gì phải sợ. Nghe thấy có người dám quát nàng, nàng tức giận quát lại:
"Cô nãi nãi tôi muốn đỗ ở chỗ này thì đỗ, các người là ai!"
Mấy người này chính là nhân viên phân đội hai của Vương Đại Niên, bọn họ vừa mới kéo mấy chiếc xe đi, lại vòng trở lại, chuẩn bị kiếm thêm chút tiền. Vừa mới đỗ xe, đã thấy có người dám quát mình, thì lập tức nổi giận, một cước đá vào chiếc Volkswagen của Ngô Huỳnh Huỳnh, mắng:
"Cô có tin tôi đập nát xe của cô bây giờ không?!"
"Tùy ý!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Các anh có giỏi thì cứ làm đi!"
Mấy người này đang muốn phát tác, thì một người đeo kính vội vàng kéo hắn lại, xe của Ngô Huỳnh Huỳnh mới mua không có biển số, nhưng người này tinh mắt nhìn thấy bên trong xe có giấy thông hành của Quân khu.
Xe này không phải là chuyện hắn có thể dây được, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
"Cô gái này không đơn giản, coi như bỏ qua đi."
Những thành viên khác mới kịp phản ứng, nhưng vẫn nói:
"Vậy lần này coi như xong, cô mà đỗ ở chỗ này, chúng tôi có quyền đem xe của cô kéo đi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh phất phất tay, lười phản ứng với bọn họ, thế nhưng những lời này được tôi nghe thấy, thì sửng sốt, lập tức gọi mấy người này lại, nói:
"Hai người chờ một chút!"
"Có chuyện gì gì không?"
Nhân viên đeo kính hỏi.
"Các người mới tha đi một nhóm xe đúng không?"
Tôi hỏi.
"Ách... Đúng vậy, làm sao vậy?"
Nhân viên đeo kính đáp.
"Vậy anh có nhìn thấy một chiếc xe Mercedes đeo biển A88888 không?"
Tôi nghĩ xe của tôi tám chín phần mười là bị đám người này lôi đi.
" Mercedes năm số 8? !"
Người đeo kính này lại càng hoảng sợ! Vì hắn biết chủ nhân của chiếc xe này là nhân vật cao cấp của Tam Thạch Bang? !
"Đại ca, xe của ngài đúng là bị chúng tôi mang đi..."
Người đeo kính nói xong câu này, nhìn sắc mặt của tôi một cái, thấy tôi không giận, mới tiếp tục nói:
"Nhưng đó là do phân đội một, chúng tôi là đội hai..."
"Được rồi, tôi biết rồi, các người đi đi!"
Tôi chỉ muốn biết xe ở đâu, còn đã biết được rồi, thì sao phải lo lắng, chuyện còn lại đương nhiên rõ ràng.
Người đeo kính không ngờ tôi lại cho hắn đi, vội vàng nhảy lên xe, khi đi khỏi con đường này mới than thở:
"Lão đại đúng là lão đại rất có phong độ, nếu không chúng ta tiêu rồi!"
Sau khi biết nơi hạ lạc của chiếc xe, tôi gọi điện thoại cho Đinh Bảo Tam, bảo hắn mang xe về.
Trương Dũng đang muốn tìm người bạn của mình, liên hệ với người của Tam Thạch Bang, đúng lúc này, cửa ban công bị đẩy ra, đại đội trưởng Lý Mại, dẫn một thanh niên mặc âu phục đi tới.
Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Đinh Bảo Tam. Đương nhiên, thân phận phía sau của hắn chính là đại ca của Tam Thạch Bang.
"Lão Trương, giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là Đinh tổng của Tập đoàn giải trí Tam Thạch..."
Lý Mại nói.
Trương Dũng nhìn thủ trưởng của mình gật đầu, kinh sợ bắt tay Đinh Bảo Tam nói:
"Xin chào Đinh tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu..."
"Trương đội trưởng đúng không? Tôi có chút muốn làm phiền ông, ông chủ của tôi nói xe của ông ấy bị các người bắt đi, nên tôi tới đây nộp phạt, đương nhiên, tiền phạt bao nhiêu cũng được."
Đinh Bảo Tam vốn không phải tự mình tới, nhưng làm việc cho tôi để người khác tới lại không yên tâm.
Sở dĩ Đinh Bảo Tam có cuộc sống như bây giờ, đều là do lão đại cấp cho, mà mình làm việc cho lão đại, thì đương nhiên phải là chuyện vinh quang rồi. So sánh với 3 năm trước đây, thì mình đã oai phong hơn nhiều!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương