Đại khái là ngồi trong quán café một vài tiếng, thì Triệu Nhan Nghiên mới gọi điện thoại tới. "Lão công, chúng em mua xe rồi, anh ở chỗ nào? Sao em không thấy xe của anh!" Triệu Nhan Nghiên hỏi. "Anh ở quán café Danh Điển, xe đỗ ở cửa, các em đi lên một chút sẽ thấy!" Tôi nói. " Quán cà phê Danh Điển? Em thấy rồi…thế nhưng ở cửa không có xe của anh!" Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nói. "Không có xe? Sao lại như vậy, xe của anh đỗ ngay cạnh mấy cái xe taxi đấy!" Tôi nói. "Chúng em tới cửa rồi, anh ra mà xem..." Triệu Nhan Nghiên nói. Tôi không hiểu cúp điện thoại, tìm phục vụ sinh trả tiền, sau đó đi ra ngoài. Ở ngoài cửa quán café tôi thấy một chiếc Volkswagen màu vàng còn mới tinh, ngoại trừ chiếc xe này, thì không còn chiếc xe nào cả. Xe của tôi và mấy chiếc taxi đều biến mất vô tung vô ảnh! Trời ạ, ban ngày ban mặt, không lẽ lại gặp phải kẻ trộm rồi? Hơn nữa tên trộm này lá gan quả thực quá lớn, ngay cả xe của tôi cũng dám trộm? ! Tôi nghĩ như vậy kỳ thực không phải không có lý, những bọn trộm vặt như thế này, thường có liên hệ với người trong Hắc bang! Xe của tôi thì không nói làm gì, nhưng mà cái biển số này đã nổi tiếng toàn tỉnh Tùng Giang rồi, nay mấy người này lấy đi, đúng là không muốn sống rồi! Lúc này, chiếc Volkswagen mở cửa, Triệu Nhan Nghiên nhô đầu ra, nói: "Lão công, anh làm sao vậy!" "A? Các em sao lại mua Volkswagen?" Tôi chỉ vào chiếc xe trước mặt hỏi, Triệu Nhan Nghiên ở Bắc Kinh đã có một chiếc Volkswagen rồi, sao lại mua thêm một chiếc nữa. Nhưng mà tôi cũng không hỏi thêm nói: "Xe của anh bị trộm rồi?" "A? Xe bị trộm?" Triệu Nhan Nghiên sửng sốt. Ngô Huỳnh Huỳnh từ trên xe bước xuống, kỳ quái nói: " Không thể nào, ban ngày ban mặt, có người dám trộm xe ư?" Tôi đối với chuyện lần này không hiểu gì, dù sao cũng rời khỏi Tân Giang lâu rồi, đối với thế cục không nắm chắc nắm. Có đúng là lại xuất hiện một đội trộm xe rồi hay không, tôi không quan tâm tới chiếc Mercedes, nhưng mà dù sao đó cũng là tấm lòng của Lưu Duyệt, dù thế nào cũng phải mang xe trở về! Tôi cũng không sốt ruột, thì đã ở trong tỉnh Tùng Giang, thì kiểu gì chẳng tìm ra! Vì vậy tôi gọi điện thoại cho Đinh Bảo Tâm, nói chuyện với hắn, Đinh Bảo Tam biết xe của tôi bị trộm, lập tức phái thủ hạ đi tìm. Mấy trăm người mặc đồng phục của Tam Thạch Bang, tìm tòi khắp các ngõ ngách ở Tân Giang. Cảnh sát của Tân Giang được một phen náo động, họ không biết Tam Thạch Bang hôm nay có đại sự gì, nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là,... bọn tiểu đệ này chỉ cầm Camera lần theo biển số xe, chứ không có hành động gì khác. Sau khi xác định đám người này không có gì nguy hại cho xã hội, cảnh sát mới giải trừ cảnh giới. Trong lúc này, ở một phân đội xe tải, có một nam nhân bụng phệ đứng cạnh chiếc Mercedes phát sầu, quản lý phân đội là một thanh niên tóc húi cua đứng một bên. "Mẹ nó, các người tự coi mình là hiển hách đúng hay không?" Nam nhân bụng phệ mắng. " Trương đội trưởng, trong phiên trực sáng nay, thì các taxi đỗ ở nơi đấy đều chạy trốn như thỏ, ở ven đường chỉ còn lại có mấy chiếc xe riêng. Đi cùng chúng tôi là phân đội hai, thấy đông người, nên chúng tôi tha chiếc xe này đi..." Tiểu tức tóc húi cua giải thích. " Mẹ nó, đây là bọn họ cố ý, sao bọn họ không tự mình tha đi, mà lại đẩy cho chúng ta! Để sót lại chiếc xe này làm gì? Vương Đại Niên có lòng tốt như vậy hay sao!" Trương đội trưởng trừng mắt nói: " Các cậu đúng là đầu đất, dám kéo cả xe của Bí thư tỉnh ủy đi!" "Vì sao ạ? Tôi thấy biển số xe này là biển xịn, nhất định là nhiều tiền, chúng ta có thể tha hồ phạt!" Tiểu tử húi cua không hiểu nói. " Vì sao? Cậu đắc tội với lãnh đạo tối đa chỉ bị mất chức, nhưng đắc tội với người này, thì cậu sẽ biến mất khỏi trái đất!" Trương đội trưởng tức giận nói, phân đội mình phái ra hôm nay toàn người mới, mà đội hai lại toàn lão làng, đáng nhẽ thì nên nhắc nhở một chút. Xem ra Vương Đại Niên định chơi mình một vố đây! Phân đội một và phân đội hai từ trước tới nay bất hòa, toàn cạnh tranh với nhau, hắn vốn cũng muốn có cơ hội lập công, nhưng giờ thì không cần rồi. ! Nghĩ tới đây, Trương đội trưởng cắn răng! Nhưng mà cắn răng thìcắn răng, phải mau dóng dàn xếp vụ này cho ổn thỏa, nếu không thì không xong rồi. "Mẹ nó, các cậu tha xe này đi, sao lại để lại nhiều vết xước ở đằng sau như vậy!" Trương đội trưởng chợt phát hiện đuôi xe có một vết xước sơn, trái tim nhất thời đập như máy, nếu như người ta có trách phạt gì, thì mình khỏi lăn lộn ở Tùng Giang nữa! " Chuyện này …hình như không phải chúng tôi làm!"Tiểu tóc húi cua nhìn đuôi xe nói: " Chúng tôi nghĩ đây là xe tốt, chắc phạt được nhiều tiền, nên mang chiếc xe này đi vô cùng cẩn thận!" " Được rồi, cậu mau đi tìm thợ sửa chữa tới, sơn lại vết xước đi, sau đó tỉ mỉ kiểm tra một chút, tôi phải nghĩ biện pháp đem chuyện này dàn xếp, rồi sẽ tính sổ với cậu!" Trương đội trưởng quát. Tiểu tóc húi cua uất ức nhưng không dám nói gì, vội vàng làm theo lời của đội trưởng nói. Mà Trương Dũng đội trưởng hiện giờ thì nhíu mày nhăn mặt, dựa vào cái biển số này thì biết, đây là người của Tam Thạch Bang. Tuy rằng Trương Dũng không hiểu nhiều về bang phái này, nhưng cũng biết nó vô cùng có thực lực.