Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 429
Bởi vì nghe nói Triệu Quân Sinh thuê phòng, nên Đinh Bảo Tam đã biết người thuê là tôi. Vì vậy buông bỏ công việc, chạy tới Khách sạn, cùng Triệu Quân Sinh lo việc tiếp đãi.
Đinh Bảo Tam lúc này và trước kia khác nhau một trời một vực. Trước kia chỉ là một tên du côn, đầu tóc húi cua, đi giày tây. Nhưng trải qua một thời gian dài làm tổng giám đốc, bộ dáng đã trông như một nhân sĩ thành công
Triệu Quân Sinh và Đinh Bảo Tam trước đây có quen mặt, không nói hết sức quen thuộc, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm. Triệu Quân Sinh là tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhất thế giới, Đinh Bảo Tam là nhân sĩ quyền uy, hai người ít nhiều cũng chung đụng ở một số hội nghị nào đó.
Mà làm cho Triệu Quân Sinh kỳ quái là, mỗi khi Đinh Bảo Tam nhìn thấy mình thì vô cùng khách khí! Đinh Bảo Tam có thân phận gì, hắn rất rõ ràng, tại sao phải cung kính với một tổng giám đốc như mình? Lẽ nào là bởi vì nguyên nhân là cha của mình? Nhưng mà cha mình cuối năm nay cũng về hưu rồi mà!
Triệu Quân Sinh không biết, Đinh Bảo Tam tôn kính như vậy thì hắn là cha vợ của tôi.
"Đinh tổng, ngài sao lại tự mình ra nghênh tiếp như vậy?"
Triệu Quân Sinh cũng không biết quan hệ giữa tôi và Đinh Bảo Tam đương nhiên rất kỳ quái. Đinh Bảo Tam ở Tùng Giang còn lợi hại hơn so với hắn, điểm ấy Triệu Quân Sinh rất rõ ràng.
"Cái gì mà Đinh tổng, chú Triệu, chú cứ gọi cháu là Tiểu Đinh, hoặc là Tam Hầu Tử là được rồi!"
Đinh Bảo Tam lắc đầu cung kính nói.
"Tam Hầu Tử?"
Triệu Quân Sinh buồn bực, làm một lão đại như Đinh Bảo Tam, thì rất kiêng kỵ người khác gọi tên thực hoặc là biệt hiệu, mà tên này lại nói như vậy, hơn nữa còn gọi mình là chú Triệu!
Triệu Quân Sinh còn chưa kịp suy nghĩ, thì xe của chúng tôi đã tới. Đinh Bảo Tam nhìn thấy xe của tôi, cười tủm tỉm, đẩy các nhân viên khác ra một bên, tự mình bước ra đón.
Đám nhân viên kia thấy vậy thì trợn mắt há mồm, Đinh tổng là ai còn phải đi mở cửa xe cho người khác! Phải biết rằng, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng đừng mong có đãi ngộ như vậy!
Đinh Bảo Tam tự mình mở cửa xe cho tôi, cười nói:
"Lưu ca. Anh về sao không điện thoại cho em, em mở tiệc tẩy trần cho anh!"
"Lần này trở về là muốn gặp mấy người thân, nên không tới tìm cậu."
Tôi xuống xe nói.
Đinh Bảo Tam lại mở cửa xe cho cha mẹ của tôi xuống.
Triệu Quân Sinh lúc này lại càng kỳ quái, Đinh Bảo Tam sao lại trở thành lái xe cho tôi rồi?
"chú Triệu!"
Tôi nhìn chú Triệu nói.
"Cha!"
Triệu Nhan Nghiên sớm đã chạy tới chỗ Triệu Quân Sinh.
"Đứa con gái này, thành ra nuôi không rồi, về Tân Giang cũng không về thăm cha và mẹ, hai nhà cách nhau gần như vậy, đi xe cũng đâu có tới 10 phút!"
Triệu Quân Sinh u oán nói.
"Lưu ca, phòng đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể trực tiếp nhập tiệc được rồi!"
Đinh Bảo Tam thủ thế mời.
"Lưu ca?"
Triệu Quân Sinh sửng sốt, sau đó hỏi tôi nói: "Lưu Lỗi, sao hắn gọi cháu là Lưu ca?"
Những ... cách xưng hô này đều do Đinh Bảo Tam ước định cho thủ hạ, trước mặt anh em trong bang thì gọi tôi là thủ lĩnh, trước mặt nhân viên thì gọi tôi là Lưu tổng, trước mặt người thân thì gọi tôi là Lưu ca.
"Nga, Tam Hầu Tử là một tiểu đệ cháu thu nhận hồi cấp 3!"
Tôi thuận miệng giải thích.
Tiểu đệ? Triệu Quân Sinh đờ đẫn, tùy tiện thu một tiểu đệ mà giờ đã trở thành lão đại! Đã sớm nhìn con rể là một mỏ vàng, xem ra thật đúng là có chuyện như vậy! Trách không được hắn tôn kính với mình như vậy!
"Đây là anh họ cháu Trương Chí Tùng!"
Lúc này Trương Chí Tùng và Alice Dương đã đi tới, Dương Hoành Hải và cậu hai tôi còn chưa xuống xe.
"Xin chào Trương tiên sinh!"
Đinh Bảo Tam nhìn hắn gật đầu.
Trương Chí Tùng nghe xong khẽ nhíu mày. Gọi tôi là Lưu ca, lại gọi hắn Trương tiên sinh, rõ ràng là không để hắn vào trong mắt! Trương Chí Tùng tức giận hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng trong lòng bất mãn nói, mày ngạo mạn cái gì, chỉ là một tiểu đệ của em họ mà thôi, trông cái thái độ kia không phải là vỗ mông ngựa thì là gì!
Trương Chí Tùng nhìn thoáng qua Triệu Quân Sinh, sau đó nói:
"Vị này chính là cha vợ của em họ hay sao? Cũng là giám đốc nhỏ của một công ty vi tính?"
Triệu Quân Sinh bởi vì nể mặt tôi, nên chỉ cười khổ gật đầu nói:
"Bỉ nhân Triệu Quân Sinh, không đáng gọi là một giám đốc, chỉ là một người làm công mà thôi!"
Nói xong còn tự cười cười nhìn tôi liếc mắt.
"Làm công? A, có phải là người có chức nghiệp quản lý."
Alice Dương cười nhạo nói.
"Có thể nói như thế."
Triệu Quân Sinh gật đầu. Nàng nói cuungx không sai, mình đúng là một người quản lý.
Trong chiếc Phantom, cậu hai của tôi sống chết kéo Dương Hoành Hải không cho hắn xuống xe, ở trên xe ân cần hỏi thăm những chuyện nhà của hắn.
Ở trước mặt thân gia, Dương Hoành Hải không thể không nể tình, trong lòng tuy rằng nghĩ vậy là không lễ phép, nhưng không biets làm thế nào ứng phó với cậu hai tôi.
Kỳ thực cũng là bởi vì Dương Hoành Hải ở nước Mỹ có địa vị tương đối siêu nhiên, tuy rằng bản thân của hắn không là cái gì, thế nhưng vẫn được mọi người tôn trọng.
Mà Trương Chí Tùng và Alice Dương lại còn ngạo mạn hơn, cố ý xuống xe trước, tỏ vẻ dẹp đường.
Triệu Quân Sinh trước đó cũng không biết hai người kia là nhân viên của Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Trong lòng không hờn giận, cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Thế nhưng Triệu Nhan Nghiên nhịn không nổi nữa, nàng là người tốt nhưng không có nghĩa là để cho người khác có thể ý khi dễ nàng. Từ nhỏ tới lớn nàng vẫn ôn hòa nhưng nghe thấy Trương Chí Tùng và Alice Dương nói như vậy, thì nhịn không được mà phản bác.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương