"Được." Triệu Nhan Nghiên nghiêm trang gật đầu nói. Trương Chí Tùng và Alice Dương nhìn hai người chúng tôi, lúc này không nói cái gì nữa, chỉ là nhếch miệng cười cười. Đại khách sạn Tân Giang hóa ra lại là sản nghiệp của Trương Quốc Bình, sau đó vì con trai hắn muốn cưỡng gian minh tinh lão bà của tôi, bị tôi bảo Quách Khánh đập cho một trận, cái khách sạn này cũng thuộc về Tập đoàn giải trí Tam Thạch. Trải qua cải tạo, giờ phút này nó đã biến thành một đại khách sạn 5 sao, số 1, số 2 ở Trung quốc. Bữa tiệc ngày mai được sắp xếp ở Đại Khách sạn này, tôi đã bảo chú Triệu an bài phòng. Khách sạn này lúc nào cũng chật ních, muốn có phòng phải đặt trước. Sáng sớm hôm sau, gia đình cậu hai tới sân bay đón cha của Alice Dương. Tưởng nơi này không có xe, lên cố ý điều một chiếc Phantom, tôi thì không nói thêm gì cả. "Lỗi Lỗi, con bảo Tiểu Triệu tới thì không tốt lắm đâu?" Cha tôi có chút bận tâm nhìn tôi nói. Cha tôi chính là như vậy, luôn là một người hiền lành, sợ làm người khác mất thể diện, nhưng cha tôi lại không nghĩ tới, cả nhà của cậu hai quở trách vừa rồi. "Làm sao mà không tốt!" Mẹ tôi tuy rằng là em gái của cậu hai, nhưng tính cách lại khác với cha tôi, đã nhẫn nhịn rồi, hôm nay mới có cơ hội xả giận thì sao có thể bỏ qua được chứ: "Hừ, một cái phó tổng giám đốc của một chi nhánh, vậy mà dám ở trước mặt Tiểu Triệu nói ư? Nếu như Tiểu Lỗi không bảo là nói chuyện của nó ra, thì tôi đã nói thẳng với Trương Chí Tùng và Alice Dương kia là đi làm công cho nhà chúng ta rồi!" "Ai. Đều là người một nhà, đến lúc đó bà cũng nói ít đi một chút, nếu không có Lưu Lỗi, thì chúng ta chỉ là một công nhân thất nghiệp thôi, sao có thể so sánh với nhà cậu hai. Hiện tại chúng ta đã phong quang, nhưng không được khinh thường người khác!" Cha tôi nói. "Khinh thường hắn? Tôi còn không thèm khinh thường hắn! Tự cho rằng đặt chân lên nước Mỹ là có quyền ngạo mạn ư? Con của tôi là người giàu nhất thế giới còn chưa nói gì đây này!" Mẹ tôi phản bác. "Được rồi, được rồi, vẫn là bà lợi hại! Bà tới lúc đó cũng đừng nói loạn, nếu không công bố ra chuyện của con chúng ta, bà mới vui vẻ có phải không?" Cha tôi không cao hứng nói. Mẹ tôi lúc này không nói gì nữa, cũng chỉ xuất phát từ lòng háo thắng, nên mẹ tôi muốn đem chuyện này công bố ra ngoài, càng làm to càng tốt. Tôi thấy vậy, vội vàng hoà giải nói: "Được rồi, ba, mẹ! Đến lúc đó chúng ta không nói gì cả, thể diện của gia đình cậu hai do họ tự định doạt đi, lúc này lại còn tưởng là họa vô đơn chí nữa đấy!" "Ừ, nói cũng phải!" Mẹ tôi kể từ khi biết thân phận của tôi, thì bắt đầu tôn trọng những ý kiến của tôi, rất ít khi phản đối. Bởi trong mắt mẹ tôi, tôi đã trưởng thành, không cần phải quản giáo nữa. Triệu Nhan Nghiên ở một bên chỉ cười, tình cảnh này nàng không biết nói cái gì cả. Thời gian cũng nhanh tới buổi trưa, trong sân có tiếng xe vang lên, gia đình cậu hai đã trở về. Gia đình chúng tôi cũng ra phòng khách, chỉ chốc lát sau, tiếng chuông cửa đã vang lên. Mẹ tôi tiến ra mở cửa, Trương Chí Tùng đầu tàu gương mẫu vọt vào, sau đó làm một tư thế mời, nói: "Dương tổng, mời vào!" Trời ạ, tiểu tử này coi nhà tôi như nhà hắn rồi đấy. Trương Chí Tùng đi theo phía sau, tiếp đến là một người mặc âu phục, khuôn mặt phúc hậu, có chút hói đầu, nhưng mà trên mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, đeo một cặp kính màu vàng, trông rất có dáng dấp học giả. Nếu như không phải ở nơi này nhìn thấy hắn, tôi còn tưởng rằng hắn là giáo sư ở trường đại học! Trung niên nhân hướng về Trương Chí Tùng khoát tay áo, đi vào phòng khách, nhìn thấy chúng tôi đưa tay phải ra, nói: "Xin chào, bỉ nhân là Dương Hoành Hải, thật ngại quá, lần này tới đây công tác, làm phiền mọi người rồi, vốn tôi muốn ở khách sạn, nhưng mà hài tử Chí Tùng này nói là có nhà người thân, nên mới tới đây. Thật sự là xin lỗi, nếu như có cái gì bất tiện, mong được lượng thứ." Vốn gia đình chúng tôi đã thương lượng là tìm cách nào khinh thường vị cha vợ của Trương Chí Tùng này một phen, không nghĩ tới người này lại nho nhã lễ độ như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng là làm chúng tôi không biết làm sao. "Khụ!" Tôi giả ý ho khan một tiếng, nhắc nhở cha tôi một chút. Cha tôi lúc này mới tỉnh táo lại, vươn tay ra cùng Dương Hoành Hải nắm chặt nói: "Lưu Nhân Sơn. Ha hả, không quấy rầy, không quấy rầy, mau mau mời vào!" "Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Dương Hoành Hải mỉm cười nói. Tôi thấy Dương Hoành Hải này cũng không như Alice Dương và Trương Chí Tùng? Vốn có tôi còn muốn bảo chú Triệu tìm cơ hội cho hắn từ chức, nhưng mà tình hình này chắc không cần. "Dượng, đây là lãnh đạo, cũng chính là cha vợ của cháu." Trương Chí Tùng ở một bên khiêm tốn giới thiệu. Tôi lắc đầu, Trương Chí Tùng và Alice Dương thái độ đã biến chuyển sang mức không tệ lắm. Xem ra bữa cơm hôm nay sẽ thoải mái hơn không ít. Mà giờ khắc này, tôi có chút hối hận, lát nữa chú Triệu tới ăn cơm, có nên làm khó Dương Hoành Hải hay không... Nhưng mà vừa nghĩ tới ngày hôm qua gia đình Trương Chí Tùng tỏ thái độ như vậy, tôi vẫn muốn để người này biết, làm người thì không nên quá kiêu ngạo. Tôi nhìn Trương Chí Tùng trong lòng cười lạnh nói, để xem cha vợ ai hoành tráng hơn! "Cha, người có đói bụng không, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, được rồi, chơ vợ của em họ Tùng ca mời khách, có người nói cũng là giám đốc của công ty máy tính, cha nể mặt Tùng ca, tiếp kiến họ một lần!" Alice Dương nói. "Alice… mọi người phải đối xử chân thành với nhau, không được phân ai hơn ai kém!" Dương Hoành Hải có chút không vui khiển trách.