"Chuyện của hai người, mấy hôm trước nha đầu Nhược Vân đã nói toàn bộ cho thầy rồi! Vốn là thầy lkhông tán thành, nhưng mà nghe nó nói, em thời cấp 3 là đối tượng thầm yêu của nó, hơn nữa nó nói là ngoài em, thì nó không thích nam nhân nào khác, nên tôi mới miễn cưỡng không nói gì." Hứa Kim Đức tiếp tục nói: "Em cũng biết, đứa nhỏ Nhược Vân này tính cách rất quật cường, thầy nếu như can thiệp, thì sự việc lại càng khó kiểm soát. Lúc nãy khi em tới tìm thầy, thầy đã đoán được chuyện gì rồi, thầy cũng chỉ muốn chính miệng em nói thôi! Nếu như em nói dối, cho dù phải liều mạng già, thầy cũng không phó thác Nhược Vân cho em, nhưng mà em có thể dũng cảm thừa nhận, làm cho thầy rất kinh ngạc! " Thầy vốn tưởng rằng em sẽ thêu dệt các loại lý do đều chối mối quan hệ của hai người! Nhưng mà chuyện như thế này, thì thầy cũng rất vui, nhưng Nhược Vân không thể làm vợ bé em được, em chưa lập gia đình, nó cũng chưa gả cho ai. Chuyện của tụi trẻ, thầy lớn rồi không muốn can thiệp. Nhưng mà có một chuyện em phải đáp ứng thầy, đó là có chuyện gì cũng không được thương tổn Nhược Vân. Em cũng biết từ nhỏ nó thiếu tình thương của cha mẹ, nếu em thương tổn nó, thì nó sẽ rất đau khổ!" "Thầy Hứa... A, không, ông, người yên tâm đi, em đối với Nhược Vân đều là chân tình! Cho dù tương lai của em không thể cưới hỏi nàng đàng hoàng, nhưng có thể làm cho nàng vui vẻ suốt đời!" Tôi có chút kích động nói. "Tốt, có lời này của em, thì thầy yên tâm rồi, Nếu như Nhược Vân vui vẻ, thầy không nói làm gì, nhưng mà Nhược Vân thương tâm, thì thầy sẽ không tha cho em!" Hứa Kim Đức hài lòng gật đầu. Sau đó chao đảo đứng dậy nhìn tôi nói: "Tiểu Lưu, Thầy uống nhiều quá, già rồi, không chịu được, thầy về ngủ đây!" "Ông để cháu đưa người về!" Tôi nói. "Không cần, nhà của thầy ở trước mặt, qua các khúc cua kia là tới." Hứa Kim Đức khoát tay áo nói, sau đó nhanh chóng rời đi. Tôi lắc đầu, thở dài một cái. Mặc dù giờ phút này đã là mùa hè, nhưng trên người tôi toàn là mồ hôi lạnh. Đúng là có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, may mà lúc đó tôi bạo gan nói ra, nếu không thì hỏng rồi! Tôi ăn toàn bộ số cá còn lại trên bàn, sau đó sờ túi, chỉ toàn là chi phiếu, xem ra phải đi bộ về nhà rồi. Rời khỏi nhà hàng không lâu, thì thấy 4 đại hán đang đuổi theo mấy đứa trẻ? Hmm! Đây không phải là 3 đứa trẻ kia hay sao? Không biết lúc này bị người nào đuổi theo như vậy. Có một đứa nhỏ bị đánh chảy máu đầu, đang bị hai người đuổi theo, liều mạng chạy tới phía tôi. "Ba" một cái bình rượu bay tới, đập trúng gáy của đứa trẻ này, làm cho nó ngã lăn ra đất. "Vương Vĩ!" Hai đứa trẻ còn lại cả kinh kêu lên. Lập tức chạy ngược trở lại, ba đại hán còn lại lập tức đạp cho hai đứa này mấy đạp. "Dừng tay!" Tôi đi tới. Mặc dù tôi rất muốn ba đứa nhóc này bị giáo huấn một trận, nhưng không muốn họ bị đánh tới tàn tật. "A?" Mấy đại hán ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói: "Mày muốn làm gì? Tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!" Có thể là bởi vì tôi mặc âu phục, nên lời nói cũng có vẻ khách khí thêm mấy phần. "Bốn vị, chúng toàn là lũ trẻ, không cần thiết phải xuất thủ như vậy chứ?" Tôi chỉ vào ba đứa trẻ nằm trên mặt đất nói. "Bọn chúng sờ mông của tiểu thư nhà chúng tao!" Một người nói: "Mày nói có cần giáo huấn chúng một trận không?" Trời ạ, đúng là tự làm tự chịu, nhưng tôi cũng không thể mặc kệ như vậy được, cho nên nói: "Các người cũng giáo huấn rồi, tha cho chúng di!" Một người chỉ vào người của tôi mắng: "Mày phiền như vậy, có giỏi thì đánh nhau với tao!" Vốn thấy người thứ nhất mở miệng cũng hòa khí, tôi chỉ định nói chuyện với họ một chút. Không nghĩ tới người thứ hai lại như vậy, tôi cười lạnh nói: "Không cần mày đánh tao, nhưng tao sẽ giáo huấn mày trước!" Tôi tiện tay tát một cái, quai hàm của người này lập tức sưng phồng lên. "Các huynh đệ, đánh hắn!" Đại hán bị đánh hổn hển hét lớn. Nói xong vung tay đấm tới tôi, tôi lánh người qua, người này lập tức ngã lăn ra đất. Ba người kia thấy công phu của tôi như vậy, đều cầm chai rượu xông tới, nhưng tôi lách người qua, hai đại hán cầm chai rượu đập vào đầu nhau. Một người thì bị tôi đá lăn xuống đất, một người móc điện thoại, nhìn tôi nói: "Tiểu tử, có giỏi thì cứ ở lại đây." Tôi căn bản cũng không muốn đi, nếu tôi đi, thì ba đứa nhỏ này xui xẻo rồi. Một lát sau, Một chiếc Jinbei lao tới, từ trong xe có mấy đại hán cầm mã tấu xông ra, cũng mặc âu phục giống như tôi. "Ông chủ!" Đại hán kia vội vàng chạy tới, sau đó chỉ vào người của tôi nói: "Ông chủ, chính là hắn, chúng tôi đang ra mặt cho tiểu thư, thì bị tiểu tử này chặn ngang!" Người được gọi là ông chủ, nhìn đại hán kia gật đầu, sau đó bước tới chỗ tôi. "Vị huynh đệ này đang làm gì vậy?" Ông chủ kia hỏi. "Không việc làm." Tôi thuận miệng đáp. Ông chủ kia thấy tôi nói như vậy, thì sắc mặt biến đổi, nhìn tôi hồi lâu, nói: "Kẻ hèn là Trương Thiên Hải, thủ hạ đang giáo huấn người khi dễ con gái tôi, không biết vì sao huynh đệ lại xuất thủ đả thương chúng?"