Trong tủ kính của cung thiếu nhi, vẫn còn lưu lại mấy cái giấy khen trước kia của tôi, Triệu Nhan Nghiên và Hứa Nhược Vân, Nhưng mà lúc đó tôi giao cho Hứa lão đầu một tấm hình trông như con mọt sách, vì tôi không muốn nhiều người nhận ra tôi. "Vị tiên sinh này, mấy người chúng tôi đều là học sinh ban máy tính, xin hỏi người trong nhà của các vị muốn tới đây học tập phải không?" Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng mà nghe thanh âm, tôi có thể đoán được đây chính là thanh âm của Hứa Kim Đức. "Thầy Hứa." Tôi quay đầu lại mỉm cười nhìn lão. "Cậu là..." Hứa Kim Đức nhìn tôi hồi lâu, mới chợt nói: "Cậu là Lưu Lỗi!" "Đúng vậy, thầy Hứa, em tới thăm thầy." Tôi gật đầu nói. "Ha hả, cậu còn nhớ người thầy này, vậy thì quá tốt rồi!" Hứa Kim Đức nhìn thấy tôi cũng rất cao hứng, dù sao tôi năm đó cũng là học sinh đắc ý nhất của lão, mang lại vinh quang cho cung thiếu nhi. "Em làm sao có thể quên thầy Hứa được, đây chính là nơi em khởi đầu mơ ước mà." Tôi nói cũng không khoa trước, bởi nơi đây chính là nơi mà tôi viết ra phần mềm đầu tiên, khởi đầu kỷ nguyên máy tính của nước nhà! "Ha hả, thầy rất vui, em hiện giờ sao rồi, đang học đại học sao có thời gian về thăm thầy?" Hứa Kim Đức có chút kỳ quái hỏi. "Em ở nơi này có chút việc, nên trở về giải quyết, thuận tiện tới thăm lão nhân gia!" Tôi nói. "Hóa ra là như vậy!" Hứa Kim Đức gật đầu. "Đúng rồi, Thầy Hứa, thầy tan lớp chưa? Em vẫn chưa ăn cơm tối, em mời thầy đi ăn cơm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Tôi nói. "Em là học sinh của thầy, sao có thể để em mời được chứ?" Hứa Kim Đức lắc đầu nói: "Thầy mới tan lớp, Tiểu Vân lại không ở nhà. Đi thôi, thầy mời em!" "Ha hả, như vậy sao được! thầy đừng quên, em còn là học sinh nhưng đã giàu rồi!" Tôi cười nói. "A, đúng rồi, Thầy quên rồi, em viết phần mềm bán lấy tiền! Triệu tổng giám đốc có gặp thầy mấy lần, công ty của hắn càng lúc càng lớn!" Hứa Kim Đức cảm khái nói. "Đúng vậy, năm đó khi em bán phần mềm cho công ty của chú ấy, nó vẫn còn nhỏ lắm." Tôi gật đầu. "Ừ, Thầy cũng nghe nói, phương pháp kia bán được không ít tiền, Tiểu vân cũng nói rồi. Lúc ấy nha đầu này vô cùng thèm thuồng Suốt ngày ở trước mặt thầy nhắc tới em, thầy còn nghĩ, chắc là Tiểu Vân thích em." Hứa Kim Đức nói đùa nói. Nhưng mà tôi nghe chuyện này, thì lại không có chút buồn cười nào. Chuyện tình lúc đó như thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất, với lại tôi cũng chính là người làm Hứa Nhược Vân đau khổ một thời gian. Tôi cười cười nói: "Đúng vậy, Hứa Nhược Vân là tiểu mỹ nữ. Lúc ấy còn là hoa khôi của trường em, nếu như nàng thích, em cũng muốn có một bạn gái như nàng." Tôi cùng Hứa Kim Đức đi tới một nhà hàng gần cung thiếu nhi, Hứa Kim Đức cố ý chọn chỗ này, tôi cũng không phản đối. Thỉnh thoảng hưởng thụ một chút khung cảnh náo nhiệt cũng không phải là không tốt. "Ông chủ, một nồi lẩu cá, một đĩa lạc luộc, nửa cân gà, đậu, và hai cốc bia!" Tôi nhìn ông chủ nói. "Có ngay, tổng cộng là 28 đồng!" Ông chủ nói. Hứa Kim Đức giành trả tiền trước. Tôi cũng không có nhún nhường. Nếu như đến nhà hàng lớn thì tôi còn có thể trả bằng chi phiếu, nhưng số tiền lẻ lúc này đã cho mấy đứa trẻ con hết rồi. "Lẩu cá của nhà này rất ngon, lúc không có việc gì, thầy thường tới đây ăn!" Hứa Kim Đức chỉ vào nổi lẩu cá nói. "Được, vậy thì để em thử xem!" Tôi ăn một miếng cá, cũng không tệ lắm, nhưng tới miếng thứ 2 thì không muốn buông đũa xuống! "Mấy năm như thế nào? Vẫn ở chung với cô bạn gái nhỏ đó chứ?" Hứa Kim Đức mấy mấy ngụm bia lớn, nói đã nhiều hơn. "Mấy năm nay em cũng không tới nỗi nào, sáng chế ra mấy sản phẩm, bán được chút tiền." Tôi cười nói: "Em vẫn còn ở chung với nàng, thầy còn không biết, em với nàng còn có một số chuyện cũ!" "A? Chuyện cũ gì?" Hứa Kim Đức hứng thú hỏi. Bởi vậy tôi mới đem chuyện khi mang phần mềm tới bán cho Chú Triệu, bị chú Triệu quát hỏi kể lại cho lão đầu này nghe. "Em nói tiểu nha đầu kia là con gái của Triệu Quân Sinh?" Hứa Kim Đức cũng rất kinh ngạc: "Thật là trùng hợp! Thật là thật trùng hợp. Hai người các em đúng là có duyên phận!" "Ha hả, cám ơn Thầy Hứa." Tôi cũng cười nói. "Đúng rồi, Tiểu Lưu, em đang học ở Bắc Kinh phải không?" Hứa Kim Đức uống xong một cốc bia, còn gọi thêm một chén cốc nữa, khuôn mặt đỏ lên, có vẻ như đã say. "Đúng vậy, em đang học ở Đại học Thanh Hoa." Tôi gật đầu nói. "A, em có gặp nha đầu Nhược Vân kia không?" Hứa Kim Đức sắc mặt có chút cổ quái hỏi. Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ Hứa Kim Đức đã biết được chuyện gì đó? "Thầy Hứa, tại sao thầy hỏi như thế?" Tôi không trả lời thẳng. "Nhược Vân đã mấy năm không nhắc tới em, nhưng mấy hôm trước nó có gọi điện, không biết vô tình hay cố ý nhắc tới em. Tiểu Lưu, có phải hai người đã gặp nhau hay không?" Hứa Kim Đức vừa uống một hớp bia nói. "Em..." Tôi không biết nên mở miệng như thế nào. "Em cũng không cần gạt thầy, thầy là người từng trải, nghe giọng của nha đầu kia là biết, tám chính phần mười là nó đã thích em!" Hứa Kim Đức nói. "Chuyện này... Thầy Hứa, không dối thầy, đúng vậy! Em cũng đã gặp mặt Nhược Vân, hơn nữa còn xác định chuyện yêu đương rồi! Em lần này tới tìm thầy, cũng là muốn nói chuyện này!" Tôi cắn răng một cái, quyết định nói ra sự thật. Hứa Kim Đức ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn tôi, thấy vậy trong lòng tôi sợ hãi, cả người không thoải mái chút nào. Qua hồi lâu, Hứa Kim Đức đột nhiên ha ha cười một tiếng nói: "Quả là không tệ, nha đầu Nhược Vân này không tìm nhầm người, rất có can đảm!" Tôi đổ mồ hôi, hóa ra lão đầu này say rồi!