Thành phố Tân Giang, đã lâu rồi mới trở lại Tân Giang. Giờ phút này Tân Giang đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với 3 năm trước kia, nhìn cái thành thị nơi bắt đầu giấc mộng của tôi, trong lòng tôi cảm khái vô cùng. Trọng sinh, thành lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông, bắt đầu giấc mơ của tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Ở sân bay, Đinh Bảo Tam phái một chiếc xe tới đón tôi, vốn hắn muốn đích thân tới đón, hơn nữa còn chuẩn bị 35 chiếc xe, nhưng lại bị tôi từ chối thẳng thừng cự tuyệt. "Ngài có phải là Lưu tổng không, Đinh tổng phái tôi tới đón ngài." Một tiểu tử ước chừng 20 tuổi, đi chiếc Mercedes màu đen, vội vàng từ ghế lái nhảy ra giúp tôi mở cửa. Tôi gật đầu mỉm cười nói: "Đúng, làm phiền cậu rồi." Tiểu tử nghe tôi nói như vậy, có chút được yêu mà sợ, vội vàng nói: "Không phiền toái, không phiền toái!" Sau đó nhận lấy hành lý trong tay của tôi, bỏ vào khoang phía sau. Xe đang chạy trên đường cao tốc, nhìn tiểu tử này kỹ thuật lái xe cũng thuộc loại thành thạo. "Cậu tên là gì?" Tôi thuận miệng hỏi. "A! Lưu Tổng, tôi tên là Hứa Nhị... Người khác đều gọi tôi là Nhị tử." Tiểu tử đáp. "Hứa Nhị? !" Tôi có chút ít ngạc nhiên, sao lại có người có tên như vậy! "Ách... Là như vậy, nhà của tôi có 3 người con. Tôi đứng hàng thứ 2, lúc tôi sinh ra, do cha mẹ không có văn hóa, nên mới đặt tên như vậy, em gái của tôi tên thì dễ nghe hơn nhiều, đó là do anh trai tôi đặt cho." Hứa Nhị nói. "Ha hả, hóa ra là như vậy, vậy thì anh trai cậu chẳng phải là Hứa Đại hay sao?" Tôi cười hỏi. "Đúng, nhưng mà…đại ca đã..." Hứa Nhị có chút ít ảm đạm nói. "Thật xin lỗi, lại nhắc tới chuyện thương tâm của cậu." Tôi ngại ngùng nói. "Không sao đâu, tôi đã quen rồi!" Hứa Nhị thản nhiên nói. Tôi không muốn tiếp tục ở chủ đề này, cho nên nói: "Cậu đang đi làm ở Tập đoàn Tam Thạch à?" "Đúng vậy, cũng do Đinh tổng coi trọng tôi, nên mới cho tôi làm lái xe..." Hứa Nhị có chút ít cảm kích nói: "Nếu không phải có Đinh tổng thì tôi hiện giờ đã bị đánh cho tàn phế rồi!" "Chuyện gì xảy ra?" Tôi có chút tò mò hỏi. "Khụ! Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, nếu Lưu Tổng muốn nghe, tôi sẽ nói..." Hứa Nhị bắt đầu nói. Hóa ra, Hứa Nhị là quân nhân giải ngũ, làm lái xe trong quan đội, sau này lên chuyên nghiệp không tìm được việc. Mà mấy năm nay, lái xe cho lãnh đạo cũng toàn là người thân thích, Hứa Nhị không có quan hệ gì, nên mới tìm tới công trường xây dựng kiếm sống. Công nhân công trường phần lớn là trẻ tuổi, máu nóng trong người lúc nào cũng có, nếu như trong người có tiền, là đi tìm một số cô gái vui vẻ. Lúc đầu, Hứa Nhị không quen, nhưng bị bàn bè kích bẩy, lên cũng theo tới hộp đêm. Đừng có cho rằng công nhân nghèo, không đi nổi hộp đêm, đó chỉ là quan niệm cũ mà thôi! Công nhân cực khổ làm một tháng, cũng không ít hơn so với người ngồi làm việc trong văn phòng! Bởi vì Hứa Nhị là xử nam, nên ma ma trong hộp đêm phá lệ cho gọi người nổi tiếng nhất trong quán là Dương Hân! Không nghĩ tới Hứa Nhị lại là người si tình, sau đêm đó thì nhớ mãi không quên, thường xuyên đi tìm Dương Hân! Mà ly kỳ hơn chính là, Dương Hân bị Hứa Nhị cảm động, đã yêu Hứa Nhị! Nhưng mà Dương Hân vì chữa bện cho cha, nên thiếu hộp đêm một khoản nợ chừng 50 vạn! Mặc dù Dương Hân đã làm việc ở đây hơn nửa năm, nhưng vẫn còn thiếu hơn 20 vạn! Hai người tính kế, muốn bỏ trốn cũng nhau. Nhưng mà không đợi hai người lên được xe lửa, thì đã bị ông chủ phái người bắt lại. Ông chủ hộp đêm nhìn trừng trừng chỉ vào Dương Hân nói: "Mày là xú bà nương vong ân phụ nghĩa! Lão Tử năm đó đối với ngươi không tệ, cha ngươi có bệnh, tao không hai lời cho ngay 50 vạn, mày ở đây bán mình trả nợ, làm còn chưa đủ tiền, được nổi danh nhất quán thì kiêu ngạo có phải không? Giờ lại muốn trốn đi hay sao?" Dương Hân giờ phút này đã sợ đến run người, nàng hiểu những thủ đoạn của ông chủ! Mở hộp đêm, thì cũng không phải là người tốt lành gì ! Nhưng mà Hứa Nhị xuất thân là lính, nghé con mới đẻ không sợ cọp, rất quật cường nhìn ông chủ nói: "Tôi với Dương Hân thật tâm yêu nhau, sau này sẽ mang tiền tới trả nợ cho ông!" Ông chủ kia nghe vậy thì phát hỏa, chỉ vào Hứa Nhị mắng: "Mày là một công nhân, lấy cái gì mà trả tao! Hơn nữa, Lão Tử bảo nó ở chỗ này làm kỹ nữ, cũng là vì hộp đêm, nếu không tao cho nó mượn tiền làm gì!" Vừa nói, thủ hạ của hắn đã quyền đấm cước đá vào người Hứa Nhị, Dương Hân không ngừng cầu xin tha thứ, đồng ý tiếp tục làm, ông chủ mới dừng tay. Mà cũng trùng hợp, Đinh Bảo Tam bị công việc quay cho chóng mặt, nên để giảm bớt áp lực, tự mình chạy tới hộp đêm uống hai chén rượu. Đinh Bảo Tam bình thường rất được Quách Khánh chân truyền, mặc dù thân là xã hội đen, nhưng không làm chuyện nguy hại cho xã hội, đối với loại ép người làm kỹ nữ thì rất là căm thù. Vừa lúc nhìn thấy nhà ông chủ hộp đêm này đang giáo huấn Dương Hân cùng Hứa Nhị, nhất thời lòng căm phẫn trào lên, đứng lên nhìn lão bản kia nói: "Mày thả hai người bọn họ ra." Thủ hạ của ông chủ thấy có 1 người đi tới, lại còn kiêu ngạo như vậy, nhất thời cả giận nói: "Con mẹ nó, mày là cái thá gì, sao dám nói chuyện với ông chủ tao như vậy!" Ông chủ kia đứng gần Đinh Bảo Tam, nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhất thời bị dọa cho đái ra quần! Sau khi Quách Khánh đi, đã trao lại hắc đạo Tân Giang cho Đinh Bảo Tam, nên ông chủ này không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lập tức đi tới tát cho thủ hạ kia một cái, cả giận nói: "Mẹ kiếp, Tam gia cũng không nhận ra hay sao!" Sau đó cúi đầu khom lưng nhìn Đinh Bảo Tam nói: "Tam gia, ngài tới thăm quán nhỏ, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này!" "Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Bảo Tam chỉ đôi nam nữ trên mặt đất hỏi.