"Nói thế có ý gì?" Lôi Phúc Bách hỏi. "Lôi tiên sinh, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy những người đó có thể là đặt bẫy thiếu gia, dẫn thiếu gia vào lưới, sau đó bắt thiếu gia ký vào bản cam kết kia..." Chú Bân dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Mà mục đích cuối cùng của bọn họ, căn cứ vào chuyện hôm nay nữa, thì có thể khẳng định mục tiêu của bọn họ là Hạ Nhu!" "Hạ Nhu? !" Lôi Phúc Bách cả kinh nói: "Hóa ra những người này là vì Hạ Nhu!" Lôi Phúc Bách cẩn thận suy nghĩ lại một chút, dường như đúng là như vậy. Họ cũng đâu có lý do gì mà phá hỏng hôn lễ, chỉ có một lý do hợp lý hơn cả là Hạ Nhu! "Cha, người nhất định phải đoạt lại Hạ Nhu cho con! Tôi rất thích nàng, người đừng có giải trừ hôn ước với Hạ gia!" Lôi Tiểu Long chen miệng vào nói. "Con mẹ mày, sao tao có thể sinh ra một thằng khốn như mày được chứ!" Lôi Phúc Bách một vỗ bàn, giận dữ! Lôi Tiểu Long trong lòng xem thường, nghĩ thầm, nếu như ông chửi mẹ tôi, thì tôi ở đâu ra! "Hạ Nhu, mày còn dám nghĩ đến nó ư, mày có đầu óc không, đám người kia tới là vì Hạ Nhu! Loại nữ nhân này, đừng có mơ tưởng, tao không muốn nhà tan cửa nát!" Lôi Phúc Bách không nhịn được nói. Lôi Tiểu Long không dám nói thêm nữa, hắn cũng không muốn tiếp tục bị chửi. "Tiểu Long, cháu suy nghĩ một chút, bình thường, xem bên cạnh của cháu có ai theo đuổi Hạ Nhu, hay là tình địch của cháu hay không?" Chú Bân nghĩ tới một vấn đề mấu chốt. "Dường như không có, người bên cạnh ai cũng biết nàng là vị hôn thê của cháu, đều sợ thế lực của nhà chúng ta, nên không dám lỗ mãng!" Lôi Tiểu Long lắc đầu nói. "Vậy thì lạ thật, chẳng nhẽ họ có mục đích khác? Là ta đoán sai hay sao?" Chú Bân cũng lắc đầu. "Đúng rồi, Chú Bân! Nếu nói tới tình địch và cừu nhân, chú có nhớ năm đó Hạ Nhu trốn đi Tân Giang không, ở đó còn có một thằng nhóc chết tiệt, mà Hạ Nhu nhớ mãi không quên!" Lôi Tiểu Long đột nhiên nói. "Tân Giang! Đúng rồi ta nhớ ra rồi! Không sai, chính là hắn! Không nghĩ tới lúc ấy chỉ một nhân vật tầm thường, mà hiện giờ lại lợi hại như vậy!" Chú Bân chợt hiểu nói: " Vốn ta còn tưởng sao lại quen mắt tới như vậy, Tiểu Long, ông chủ Lưu trên chiếu bạc hôm nó chính là hắn!" "Ông chủ Lưu? Là cái thằng nhãi kia hay sao? Làm sao có thể?" Lôi Tiểu Long hỏi ngược lại. "Cái gì mà thằng nhãi, mày mới là thằng nhãi thì có. Vĩnh viễn đừng bao giờ khinh thường địch nhân của mình! Tao sao lại dạy ra một thằng như mày chứ! Có thể coi thường địch nhân, nhưng không được khinh thường! Thằng nhãi? Người ta bây giờ là ông chủ lớn, là nhân vật danh tiếng, mày có thể nham hiểm, nhưng mà mày coi thường hắn, thì vĩnh viễn mày sẽ thua!" Lôi Phúc Bách nhìn con của mình dạy dỗ. "A!" Lôi Tiểu Long xem thường nói: "Đúng rồi, con nhớ ra rồi, người kia đúng là Lưu Lỗi, hắn cũng họ Lưu!" "Vậy thì không nhầm được nữa!" Chú Bân gật đầu nói: "Đúng hắn, đúng là người này! Ai! Năm đó cần phải hạ độc thủ, đánh hắn tàn phế đi là được rồi!" "Được rồi, hối hận thì có được gì! Bây giờ quan trọng nhất là ứng phó như thế nào!" Lôi Phúc Bách đúng là người đứng đầu Lôi gia, gặp chuyện gì cũng có thể tỉnh táo ứng phó. "Được, Lôi tiên sinh, mọi chuyện đều nghe theo sự chỉ đạo của ngài." Chú Bân nói. "A Bân. Đi tìm thám tử, điều tra bối cảnh của tên Lưu Lỗi này, cần phải kỹ lưỡng một chút!" Lôi Phúc Bách nói: "Đừng nên bỏ qua bất kỳ chi tiết nào." "Tôi biết rồi, Lôi tiên sinh, tôi đi làm đây!" Chú Bân nói. Chú Bân vận dụng các loại lực lượng, có thể điều tra đại khái lai lịch của tôi. Lưu Lỗi, nam, 18 tuổi, người ở thành phố Tân Giang. Cha là tổng giám đốc của một công ty thuộc Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Mẹ là một kế toán trong công ty, điều kiện gia đình tương đối. Trước mắt có năm người bạn gái. Thành tích học tập ưu tú tới dị thường. Trước đi xe Jetta, sau đó là Mercedes-Benz S600, Land Rover, Bentley màu đỏ. Hiện giờ là Santana 2000. Các biển số xe ở Tân Giang là A00077, A88888. Ở cấp 3 có một bằng hữu tốt là Quách Khánh. Hiện giờ là lão đại của tổ chức xã hội đen lớn nhất Châu Á Tam Thạch Bang. Lưu Lỗi trên danh nghĩa là chủ tịch của Tập đoàn Tam Thạch. Mặc dù tài liệu không nhiều lắm, nhưng cũng có thể làm cho Lôi Phúc Bách run sợ. Những chiếc xe thì không tính làm gì, nhà nào có tiền cũng mua được! Mấu chốt là có một người bạn tốt là Quách Khánh! Nếu như chỉ là bạn bè bình thường, thì không có gì đáng nói, nhưng đây lại là quan hệ vô cùng thân cận! Ngay cả chức chủ tịch của Tập đoàn Tam Thạch cũng là Lưu Lỗi, thì có thế thấy được quan hệ của họ như thế nào. Bây giờ nhìn lại, lần phá đám hôn sự này, có thể là nhờ lực lượng của Quách Khánh! Nếu quả thật là như vậy, Lôi gia mặc dù là một trong những thế gia có lịch sử lâu đời, nhưng không cách nào chống lại được một tổ chức xã hội đen như vậy! "A Bân, chú thấy thế nào?" Lôi Phúc Bách nhìn tài liệu trong tay hỏi. "Chuyện này... Lôi tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, nếu như hắn có quan hệ với Quách Khánh như vậy, thì chúng ta động không nổi vào hắn." Chú Bân nói. "Bang phải đó thì là gì chứ, chúng ta cùng Tư Đồ gia cũng nuôi xã hội đen, con muốn bảo bọn họ hỗ trợ, giết bọn họ!" Lôi Tiểu Long đề nghị nói. "Mày sao lại có ý nghĩ đó, người ta có thể giúp mày hay sao!" Lôi Phúc Bách đã tức giận với người con này, thành sự thì không được, bại sự thì có thừa! "Con... đây cũng là chuyện thể diện của gia tộc đó chứ! Cứ nhận thua như vậy, các thế gia khác nhìn chúng ta như thế nào!" Lôi Tiểu Long có chút ủy khuất nói. "Đừng có chú ý tới thế gia khác nhìn thế nào, mà mày phải nhớ là mày có thể làm sụp đổ Lôi gia đó!" Lôi Phúc Bách tức giận nói. "Lôi tiên sinh, không bằng chúng ta như vậy, phái người tiếp xúc với Lưu Lỗi, xem hắn muốn gì rồi hãy quyết định." Chú Bân nói: "Đương nhiên, trong lúc đàm phán chúng ta nhân tiện uy hiếp hắn một chút, để xem phản ứng của hắn thế nào, nếu như hắn cứng rắn, thì chúng ta mềm mỏng, sau đó sẽ có đối sách!" "Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy." Lôi Phúc Bách gật đầu, sau đó nhìn Lôi Tiểu Long nói: "Con mẹ mày, trong thời gian này nghiêm chỉnh một chút cho tao!" "Biết rồi, cha!" Lôi Tiểu Long nghe lời gật đầu. Nhưng mà hắn thật sự nghe lời haysao? Sau khi Lôi Tiểu Long đi khỏi phòng làm việc của Lôi Phúc Bách, tìm một nơi không người, gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất của mình...