"Em đã quên chuyện năm đó khi em tới Tân Giang hay sao? Chúng ta gặp nhau trên đường, em theo anh về nhà, sau đó trước khi đi em còn nói..." Tôi không cam lòng nói. "Thật xin lỗi... Tôi không biết anh đang nói cái gì!" Hạ Nhu nghi hoặc nhìn tôi, có chút bối rối nói: "Anh đừng có quấy rầy hôn lễ của tôi được không, anh hại chết tôi rồi đó..." Sao có thể như vậy chứ? Hình như có chuyện gì không đúng! Cho dù Hạ Nhu vì nguyên nhân gì mà không muốn nhận tôi, nhưng mà khi tôi nhắc tới chuyện kia, trong mắt nàng vẫn chỉ nghi hoặc! Nói cách khác, Hạ Nhu không biết tôi, bởi trong mắt không có một chút ba động nào! Chẳng lẽ Hạ Nhu cũng mất trí nhớ? Không phải trùng hợp như vậy chứ? Tôi ổn định tinh thần, cẩn thận suy nghĩ xem trong chuyện này có ẩn tình gì khác không. Khi ánh mắt tôi nhìn qua cái cổ trắng ngần của nàng, thì tôi nở nụ cười... "Hạ Nhu đâu?" Tôi tự tin mỉm cười. "Cái gì... Anh đang nói cái gì đó." Hạ Nhu có chút khẩn trương nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// "Cô không phải Hạ Nhu, Hạ Nhu ở đâu?" Tôi ngữ khí chân thành hỏi. "Tôi... Tôi chính là..." Hạ Nhu rõ ràng đã hoảng loạn: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh mau đi đi." "Nói cho tôi biết, tôi sẽ đi." Tôi nói. "Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết." Hạ Nhu lắc đầu nói. Tôi buông lỏng tay Hạ Nhu ra. Tôi sở dĩ khẳng định như vậy, là bởi vì ở cổ của Hạ Nhu, có một vết mờ, nếu không tôi cũng sẽ không nhận ra. Nếu như đổi lại là người khác, cho dù có nhìn thấy nó, cũng không cho đó là sơ hởi. Nhưng trước kia tôi có nghe Âu Dương Thiên Tề nói, ở Trung quốc cổ đại có lưu truyền một thứ gọi là "Mặt nạ da người", có thể hóa trang thành người giống nhau y hệt. Cho nên tôi có thể khẳng định, Hạ Nhu này là giả ! Xem ra, tôi đã đi một chuyến công không rồi! Không biết Hạ Nhu đã đi đâu, nhưng tôi biết, Hạ Nhu không thích cái tên Nhị thế tổi Lôi Tiểu Long này! Tôi một tay lột mặt nạ da người của tôi gái kia xuống. "Tiểu Ngọc, tại sao là lại con!" Một phụ nữ trung niên kinh hô. "Thái thái, thật xin lỗi, là tiểu tỷ bảo con đóng giả..." Tiểu Ngọc cúi đầu nói. "Cái gì! Vậy thì nó đâu rồi!" Phụ nữ trung niên lo lắng hỏi. "Con cũng không biết... Tiểu thư không nói cho con..." Tiểu Ngọc lắc đầu. Xem ra, hôm nay nhất định là không có thu hoạch gì rồi. Tôi liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Uy ở bên cạnh. Hắn lập tức hiểu ý, lấy bộ đàm ra nói: "Chuẩn bị rút lui." Ngay sau đó, những người kia cũng lên máy bay, tôi và Đỗ Tiểu Uy chậm rãi rời đi. Từ đầu tới cuối, không có một cảnh sát nào xuất hiện. Đây cũng là do Davy đạo diễn, hắn đã nói nơi này đang thực hiện kế hoạch đóng phim truyền hình! Nếu như sau thực sự có người điều tra, Davy cũng có thể chối là không biết lúc đó có người cử hành hôn lễ, lên có sự nhầm lẫn. Dù sao cũng không có ai thương vong, thế lực của Davy có thể dễ dàng giải quyết. Đây là nước Tư bản chủ nghĩa, có tiền là có tất cả. Rất nhiều quốc gia ở Phương Tây, xã hội đen là một thế lực nghiễm nhiên tồn tại... "Thật ngại quá, làm cho các vị sợ hãi..." Lôi Phúc Bách sắc mặt xanh mét trấn an mọi người. "Hmm! Đúng là đặc sắc, phải không Jack?" "Đúng vậy, quả nhiên là đặc sắc, đúng là quá mức xã hội đen!" "May mà có người báo trước cho tôi biết nơi này có kịch vui, nếu không đã bỏ lỡ mất rồi!" "Có người báo cho cậu sao? Tôi cũng vậy, ha ha!" "Đúng vậy, Tập đoàn Lôi thị có là cái gì, nếu không có người mời, chúng ta sao có thể đến được!" Đám người kia ngồi một bên, giống như không có chuyện gì đang tán phét! Lôi Phúc Bách giờ phút này mới hiểu rõ, mình bị người ta đùa bỡn! Những người có danh tiếng này không phải tới tham gia hôn lễ, mà chỉ thuần túy là tới tham gia náo nhiệt, thuận tiện làm nhục mình! Bây giờ hôn lễ thì bị phá hỏng, tân nương thì không phải là thật, Lôi Phúc Bách không dám đối với những người kia phát hỏa, nhưng lại dám đổ lên đầu bà thông gia của mình. "Có chuyện gì vậy, Lôi gia chúng ta không xứng với Hạ gia các người hay sao! Bà chẳng qua chỉ là chủ tịch của một công ty nhà nước, đâu phải công ty của mình! Lôi gia chúng ta vốn coi con gái của các người là cẩm y ngọc thực, nhìn đi, giờ biến thành người nào rồi!" Lôi Phúc Bách hổn hển nhìn trung niên mỹ phụ quát lên. "Tôi làm sao biết Lôi gia các người đắc tội với người nào! Sao lại có thể làm hôn lễ tan tành như thế này. May mà con gái tôi không tới, nếu như tới, không chừng đã bị người xấu bắt đi rồi!" Trung niên mỹ phụ cũng tức giận, lớn tiếng phản bác nói: "Nếu đã vậy, con gái tôi cũng không cần lấy người chồng này nữa!" "Không lấy chồng? Bà nói đơn giản vậy sao, Lôi gia chúng tôi đã thông báo với giới truyền thông, là đính hôn với con gái bà, đồng thời hôn nay tổ chức hôn lễ, nói không lấy chồng là được à?" Lôi Phúc Bách gầm hét lên. ... ... ... ... Lên máy bay trực thăng không được bao lâu, điện thoại di động của tôi đã vang lên. "Con ngoan, chúng ta nhìn qua vệ tinh, biểu hiện của con đúng là hoành tráng, nhưng mà vẫn chưa có chút náo nhiệt?" Cha tôi có chút hưng phấn nói. "Đúng là nên làm lớn một chút nữa, nhưng mà không tìm được Hạ Nhu, làm cho cha mẹ phải thất vọng rồi." Tôi có chút bất đắc dĩ nói. "Ha ha, không sao đâu, tìm không được cũng không có gì đáng ngại !" Cha tôi tiếp tục nói. "Sao lại không tìm được cũng không có gì đáng ngại?" Tôi không giải thích được hỏi. "Chuyện này... Con ngoan à, lúc này cha mẹ chỉ xem con biểu diễn, nhưng có người khác thì lại cảm động tới mức nghẹn ngào... Khóc ầm lên gọi đại ca ca..." Thanh âm trong điện thoại chuyển thành của mẹ tôi. "Mẹ nuôi... Mẹ sao có thể nói như vậy... Mắc cỡ chết người mà..." Trời ạ, là thanh âm của Hạ Nhu tiểu mỹ nữ!