"Mau bật điện lên!" Lôi Phúc Bách lớn tiếng kêu lên, nhưng mà không có ai để ý tới hắn. "Thợ điện!" Lôi Phúc Bách tiếp tục kêu lên, nhưng vẫn không có người trả lời. Lúc này, có một ánh đèn lớn từ trên nóc nhà rọi xuống, đồng thời có thanh âm của trực thăng vang lên... "Đây là cái gì?" Tân khách rối rít ngẩng đầu lên. "Wow! Chẳng lẽ là sự sắp xếp trong hôn lễ?" "Quá hoành tráng, có cả máy bay trực thăng!" "Hôn lễ này quả thực là quá hoành tráng, lão công, sau này anh có đem trực thăng tới đón em không?" "Lôi tiên sinh, trực thăng này do ngài an bài hay sao?" Nhân viên làm việc hỏi. "Không phải! Đương nhiên là không phải! Có chuyện gì xảy ra vậy? Ai có thể giải thích cho tôi một chút!" Lôi Phúc Bách cả giận nói. "Chúng tôi còn tưởng đây là sự sắp xếp của Lôi tiên sinh..." Nhân viên làm việc ủy khuất nói. "Tôi mặc kệ, anh mau chóng gọi người phụ trách tới đây, nói là Lôi Phúc Bách tôi đang ở chỗ này tổ chức hôn lễ, bảo họ đừng có quấy rầy, nếu không tôi sẽ không khách khí!" Lôi Phúc Bách nhìn nhân viên làm việc ra lệnh: "Ngay cả đài truyền hình vẫn còn ở đây, làm cái gì vậy!" Lôi Phúc Bách trong lòng giận dữ, đây quả thực là mất hết thể diện, con của mình kết hôn, lại không rõ bị người nào phá hỏng! Mình mà biết là ai, thì nhất định sẽ không buông tha cho hắn! Người lo lắng nhất lúc này là Lôi Tiểu Long, bởi vì hắn có cảm tưởng chuyện xấu sắp xảy ra! Người khác không hiểu, nhưng hắn thì sao không hiểu cơ chứ! Chính mình đã đáp ứng, đưa hôn thê tới cho người ta, nhưng mà lúc này mình lại ở đây tổ chức hôn lễ! Vốn tưởng đối phương sẽ không dám tìm mình gây phiền toái, ai ngờ họ dám tới thật! Lôi Tiểu Long cũng không tưởng tượng tới mức, đối phương lại lớn mật như vậy, dám mang cả trực thăng tới đây gây chuyện! "Người phía dưới nghe đây, đứng im tại chỗ, không được nhúc nhích! Chúng tôi đã nhắm vào các người, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng tôi sẽ không làm tổn thương tới các người, nhưng nếu các người loạn động, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!" Một âm thanh từ trên máy bay truyền tới, sau đó dùng Anh ngữ lập lại một lần. "Đây là chuyện gì vậy? Lôi tiên sinh?" Các tân khách rối rít hỏi. "Lôi tiên sinh, đây không phải do ngài sắp xếp hay sao?" "Ngài đừng làm chúng tôi sợ, thượng đế ơi, đây không phải là trò đùa ư?" "Lôi tiên sinh, đừng có đùa như vậy chứ!" "Mọi người hãy nghe tôi nói!" Lôi Phúc Bách cố gắng trấn tĩnh chính mình, nhưng mà thanh âm cũng đã trở nên có chút nôn nóng nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải do chúng tôi an bài, mọi người bình tĩnh, xem đối phương muốn làm gì!" "Gặp quỷ đi! Tôi tại sao có thể tham gia cái hôn lễ chết tiệt này chứ!" Một người mắng. "Đúng vậy, đúng vậy, sao lại có thể đem tính mạng mình ra đùa cơ chứ!" Một người khác cũng u oán nói. Một c điểm đỏ xuất hiện ở trên người Lôi Phúc Bách, Lôi Phúc Bách cả kinh. Ngay sau đó, trên người Lôi Tiểu Long cũng xuất hiện một chấm đỏ... "Nghe đây, đừng có loạn động, nếu không thì súng sẽ tự cướp cò." Một thanh âm từ trên trực thăng truyền tới. "Mọi người không nên cử động! Tôi đang bị ngắm, mọi người đừng cử động!" Lôi Phúc Bách liên tục nói. "Con mẹ nó! Đây là chuyện gì vậy, ông bị ngắm còn lưu chúng tôi lại làm gì?" "Đúng vậy, ở đây là đùa giỡn với tính mạng!" "Ông tại sao lại ích kỷ như vậy. chúng tôi tham gia hôn lễ của con ông, mà ông lại đem chúng tôi ra làm con tin?" "Thật là quá ghê tởm! Một chút uy tín và danh dự cũng không có, tôi sao lại có thể làm ăn với loại người này cơ chứ!" "Đúng! Nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với Tập đoàn Lôi thị!" Các tân khách rối rít nói. "Tôi..." Lôi Phúc Bách giờ phút này cũng không biết nên nói cái `gì! Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy cơ chứ. Đây toàn là những nhân vật lớn trên thương trường! "Tốt lắm, tất cả mọi người đứng yên!" Trên máy bay trực thăng có một thanh âm tiếp tục nói: "Tiết mục tiếp theo chính là đại hôn kinh sợ nhất thế kỷ!" Từ trên khoang của máy bay trực thăng có một cái thang được thả xuống. Có mấy chục người mặc đồ đen, đầu đội mũ kín, mặc quần áo giống nhau bò xuống. Sau khi tiến vào đại sảnh, nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí, sẵn sàng đối địch. Người đi cuối cùng đeo một cái mặt nạ, mặc trang phục bình thường. Người này đương nhiên là tôi, tôi không muốn chường mặt lên TV, còn đây chính là bộ quần áo mà tôi mặc lúc đầu khi gặp Hạ Nhu... Tôi đi lên thảm đỏ, Đỗ Tiểu Uy mang kính râm, cầm lấy một ống phóng rocket đi bên cạnh. Lôi Tiểu Long giờ phút này đã bị hù dọa tới mức thiếu một chút là bị tè ra quần, bản thân bị súng tự động ngắm, đôi chân run lên lẩy bẩy. Tôi tiến lên tóm lấy vai nàng, thấp giọng nói: "Hạ Nhu, anh tới đây." Hạ Nhu kinh hoảng nhìn tôi, muốn giắng ra khỏi tôi, nói: "Anh là ai..." "Anh là Lưu Lỗi, em không còn nhớ bộ quần áo này hay sao?" Tôi nhỏ giọng nói. "Lưu Lỗi? Lưu Lỗi là ai?" Hạ Nhu không giải thích được nói. "Em đã quên anh? Không thể nào!" Tôi vội vàng nói. "Tôi không nhận ra anh" Hạ lắc đầu. Tôi nhìn vào mắt Hạ Nhu, muốn tìm một cái gì đó không đúng, nhưng lại thất vọng. Ánh mắt Hạ Nhu rất kiên quyết, mặc dù bối rối, nhưng lại không có một cảm giác quen thuộc nào. Sao vậy! Chẳng lẽ... Hạ Nhu đã quên tôi rồi? Trong nháy mắt, tôi không biết phải làm gì nữa. Thất vọng, thống khổ? Chẳng tôi chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của nàng? Nàng thậm chí đã quên mất tôi là ai rồi? Ba năm, mới chỉ có 3 năm, mà nàng đã quên một người, chuyện này là thực sao... Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay tôi tới đây làm cái gì nữa cơ chứ? Xem ra là tôi tự mình đa tình, nàng sao có thể nói với tôi, Lưu Lỗi là ai cơ chứ!