Buổi sáng, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức, cầm máy lên thì đó là một số máy xa lạ. "Alo, ai vậy?" Tôi cầm điện thoại nói. "Là Lưu Lỗi có phải không?" Đối phương hỏi. "Đúng vậy, xin hỏi..." Số điện thoại của tôi không có mấy người biết, thì sao có người lạ gọi điện cho tôi được? "Xin chào, ta tự giới thiệu một chút, ta là Lưu Chấn Hải, 3 năm trước đây chúng ta đã từng gặp mặt..." Đối phương nói. Lưu Chấn Hải! Đây không phải là ông của Lưu Duyệt hay sao? Hắn tìm tới tôi làm gì? Chẳng lẽ hắn biết tôi XXOO cháu gái của hắn, nên giờ hưng sư vấn tội? "Ông tìm tôi có chuyện gì không?" Tôi cẩn thận hỏi. Hiện giờ tôi không thể kiêu ngạo như trước được nữa, bởi thân phận đã có chút khác biệt. Thứ nhất, hắn là ông của Lưu Duyệt, cũng là trưởng bối của tôi, thứ hai lại quan trọng hơn, dù thế nào thì hắn cũng là ông chú của tôi! "Ha hả, chớ khẩn trương, tiểu tử, ta gọi cậu là gì đây? Cháu nội hay là cháu rể?" Lưu Chấn Hải cười nói. Tôi sợ hết hồn! Quả nhiên, hắn đã biết hết! "Ách... Ông cũng biết rồi..." Tôi lúng túng nói. "Ta đã nói rồi, chớ khẩn trương, ta cũng không có ác ý! Chỉ là muốn tìm cậu nói một chút chuyện, thế nào, có thời gian không?" Lưu Chấn Hải nói. "Tôi trở về Tân Giang gặp ông hay sao?" Tôi hỏi. "Không cần, ta đang ở khách sạn Bắc Kinh! Nửa giờ sau. Phòng 1206." Lưu Chấn Hải nói. "Được, tôi biết rồi." Tôi cúp điện thoại. Thật ra thì cho dù Lưu Chấn Hải là có tìm tôi hưng sư vấn tội, tôi cũng không sợ hắn, chỉ là chuyện của tôi cùng Lưu Duyệt, ai! Quên đi, cứ đi bước nào tính bước đó vậy. Tôi đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó đi tới phòng ngủ của Triệu Nhan Nghiên, phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ. Tôi lập tức hiểu dụng tâm lương khổ của Triệu Nhan Nghiên, nàng muốn ám chỉ rằng buổi tối tôi có thể đi vào, nhưng vì chuyện của Mạnh Thanh Thanh nên tối qua tôi không để ý. Tôi đẩy cửa phòng ra, máu mũi lập tức phun ra! Bốn thân thể hoàn mỹ đang cuộn vào với nhau ngủ say! Hứa Nhược Vân không mặc quần áo, trên người nàng chỉ quấn một cái chăn mỏng, nàng cùng với Triệu Nhan Nghiên cuộn lại một chỗ, cái đùi trắng đã để lộ ra... Tôi nuốt từng ngụm nước miếng, tôi biết bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này. Tôi đắp chăn cho bốn nàng, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng... Nhưng tôi lại không biết, Hứa Nhược Vân đã mở mắt, nàng có chút khẩn trương lại có chút ít thất vọng thở dài... Tôi rửa mặt, tìm một bộ y phục mặc vào người. Sau đó gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Uy, bảo hắn đánh xe tới trước cửa chờ. Cỗ xe Bentley lần trước đã bị hỏng, lên tôi bảo Đỗ Tiểu Uy tới đại lý xe của Lưu Duyệt mua một chiếc xe khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Người này thật biết tiêu tiền, lại mua một chiếc Santana 2000! Khi tới khách sạn Bắc Kinh, nhân viên bảo vệ ra hiệu dừng xe, sau đó đỗ xe cho chúng tôi, đồng thời hướng dẫn tôi và Đỗ Tiểu Uy đi vào trong thang máy. "Lách tách" cửa thang máy mở, tôi đi ra, nhìn Đỗ Tiểu Uy nói: "Cậu cứ ở đây chờ tôi là được, không cần tiến vào." "Chuyện này..." Đỗ Tiểu Uy hiển nhiên là lo lắng cho sự an toàn của tôi. "Nếu như tôi ứng phó không được, thì cậu hãy vào." Tôi cười nói. Đỗ Tiểu Uy thử nghĩ cũng đúng, cho nên gật đầu đáp ứng. Tôi gõ cửa. Bên trong truyền đến thanh âm hùng hậu của Lưu Chấn Hải: "Vào đi!" Tôi đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng xa hoa. Lưu Chấn Hải giờ phút này đang ngồi ở trên ghế salon thưởng thức một chén rượu đỏ. "Uống một chén?" Lưu Chấn Hải nhìn tôi giơ cao chén rượu trong tay. "Để tôi tự mình làm!" Tôi cầm chai rượu rót một chén mới. Bởi vì rượu này không có nhãn, nên không biết nó là năm bao nhiêu. "Như thế nào?" Lưu Chấn Hải hỏi. "Cũng không tệ lắm." Tôi nói. "72 năm." Lưu Chấn Hải nói. "Nói thật, tôi đối với thứ này không có nghiên cứu..." Tôi cười nói. "Không tệ, rất thành thực!" Lưu Chấn Hải nói. Lưu Chấn Hải nói xong câu đó thì không nói thêm gì nữa, bắt đầu nhâm nhi chén rượu. Nhìn bộ dạng ung dung của hắn, thì tôi biết, lão đầu tử này đang muốn tôi mở miệng hỏi trước. Tôi cũng chơi bài này, bèn rót rượu uống, khi uống tới chén thứ 3, thì Lưu Chấn Hải rốt cục không nhịn được bắt đầu đau lòng nói: "Cậu uống rượu hay là uống nước vậy?" "Ách... là tôi tương đối khát, ở đây không có nước, đành lấy nó dùng tạm!" Tôi gian trá cười. "Cậu biết tại sao tôi cho gọi cậu tới không?" Lưu Chấn Hải không đành lòng để tôi uống tiếp rượu đỏ của hắn. "Không biết..." Tôi lại cầm chén rượu, đứng dậy, Lưu Chấn Hải sợ hết hồn, cho là tôi còn muốn uống, vừa định ngăn cản, thì tôi lại đi tới trước tủ, cầm lấy một chai nước khoáng. Lưu Chấn Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy nước ở đây." Tôi cười nói: "Lão đầu, ông sẽ không phải là vì chuyện lần trước mà trả thù đó chứ?" "Ba năm không gặp, tiểu oa nhi năm đó đã biến thành tiểu tử, cậu nghĩ xem, nếu như ta muốn trả thù, thì cậu sống được tới bây giờ hay sao?" Lưu Chấn Hải nói: "Sau khi cậu đi, ta mới điều tra thì biết được cậu là cháu của đại ca ta, ta mới tha cho cậu!" "Nói như vậy ông đã sớm biết ông nội của tôi là Lưu Chấn Giang rồi?" Tôi hỏi. Lưu Chấn Hải gật đầu nói: "Tôi đương nhiên biết! Với lại hành động mấy năm nay của cậu, tôi tương đối biết rõ, bao gồm cả chuyện cậu hùn vốn mở đại lý xe với Lưu Duyệt" "Vậy ông cũng biết chuyện của tôi với Lưu Duyệt?" Tôi kinh ngạc hỏi. Lưu Chấn Hải gật đầu. "Trời ạ, vậy thì tại sao ông không ngăn cản?" Tôi không hiểu lão đầu tử này muốn làm gì. "Tại sao ta phải ngăn cản? Luật hôn nhân có quy đinh là huyết thống đời thứ 4 có thể kết hôn mà." Lưu Chấn Hải ung dung uống một ngụm rượu, nói: "Nhưng mà tình huống như vậy sẽ không cho phép xuất hiện ở Lưu gia, mặc dù là đời thứ tư, nhưng mà hài tử sau khi sinh ra, sẽ không đảm bảo được là có khiếm khuyết gì không, để đảm bảo sự ưu tú của thế hệ sau, tôi sẽ không cho phép chuyện này." Vậy thì lão đầu này muốn làm gì đây, hay là lão hồ đồ rồi.