Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 336
"Tiếng gì vậy?"
Mạnh Thanh Thanh kỳ quái hỏi.
"Không biết, hình như là tiếng kêu thảm thiết..."
Tôi nói:
"Đi, chúng ta qua đó xem một chút."
Mạnh Thanh Thanh cũng tò mò, nên cũng không phản đối, liền đi theo tôi nhảy vào trong bụi cỏ.
"Người nào thất đức như vậy, dám ném dao vào mông lão tử!"
Trong bụi cỏ truyền đến một tiếng rống to.
Ngay sau đó, trước mắt chúng tôi chính là hai thân thể trắng bóc đang trần truồng, một cậu thanh niên đang lổm ngổm bò trên người của một cô gái, trên mông đít còn cắm con dao nhỏ mà tôi vừa mới ném đi.
"A!"
Mạnh Thanh Thanh sau khi thấy như vậy, thì vội vàng nhắm hai mắt lại, chỉ vào hai người tức giận nói:
"Giữa ban ngày ban mặt, các người lại có thể làm chuyện này ở nơi công cộng!"
Cậu thanh niên kia bởi vì đang tiến hành vận động đặc thù, nên không dám đứng dậy, chỉ đành ở đó mắng:
"Giờ là lúc trăng đen, gió lớn! Lão Tử thế nào, có liên quan gì đến chuyện của các người! Dao này có phải do các người ném không?"
"Chính là hắn!" Tôi vừa định thoái thác nói là không biết, thì Mạnh Thanh Thanh đã chỉ tay về hướng tôi.
Cậu thanh niên kia vừa ngẩng đầu lên, tôi đã cảm thấy hắn nhìn rất quen, đầu vừa di chuyển thì nghĩ ra, người này chính là tên Trương Giai Minh đang theo đuổi Triệu Nhan Nghiên!
Vốn là tôi còn có ý đi xem hắn có sao không, nhưng lúc nhìn thấy hắn, trong lòng tôi lập tức vui mừng, thật đáng đời! Một ý nghĩ độc ác xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhìn lướt qua, quần áo của Trương Giai Minh và người con gái kia đều vắt trên cành cây ở cách đó không xa...
"Chạy mau!"
Tôi cầm tay Mạnh Thanh Thanh. Chạy về chỗ cây có treo quần áo, tiện tay lấy quần áo xuống, sau đó kéo tay Mạnh Thanh Thanh chạy thục mạng...
"Khụ! Khụ!"
Mạnh Thanh Thanh thở hỗn hển, vỗ vỗ bộ ngực, tức giận nói:
"Anh bị bệnh à! Lôi tôi chạy xa như vậy, không biết bao nhiêu km rồi, anh làm tôi mết chết đi được!"
"Bây giờ người này sẽ xui xẻo!" Tôi đem quần áo trong tay ném đi.
"Tại sao anh lại tồi tệ như thế, lấy trộm quần áo của người ta rồi vứt đi."
Mạnh Thanh Thanh có chút khinh bỉ nói.
"Tôi đã nói với cô, tôi biết tên kia. Hắn là một tình địch của tôi! Vốn cứ quấn lấy lão bà của tôi!"
Tôi giải thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Mạnh Thanh Thanh không biết tại sao, nghe tôi nói tôi có lão bà rồi, thì lòng đau xót. Cho nên tức giận nói:
"Vậy thì anh thật hèn hạ khi dùng thủ đoạn để đối phó với hắn?"
"Tôi đối phó hắn cái gì, tôi tiện tay ném trúng mông đít của hắn, nói cho cô biết hắn là kẻ mà người người đều căm ghét."
Tôi nói.
"Thật ác tâm, dù sao anh đi theo tôi làm cho tôi gặp xui xẻo hết mức. Thấy được chuyện đáng buồn nôn như vậy."
Mạnh Thanh Thanh trong lòng khó chịu.
"Tại sao nói tôi đi theo cô làm cô gặp xui xẻo, không phải là tôi tìm trả lại cho cô chiếc túi xách LV sao..."
Không đợi tôi nói xong, thì nghe tiếng kêu to của Mạnh Thanh Thanh.
"Túi của tôi đâu? Túi của tôi! Tại sao không thấy!"
Mạnh Thanh Thanh nhìn hai tay trống trơn kêu lên.
Tôi thật là phục cô gái này, trắng trẻo xinh đẹp như vậy, làm sao suốt ngày mất đồ.
"Nhất định là do vừa rồi anh kéo tôi chạy làm cho tôi bị rơi mất..."
Mạnh Thanh Thanh vội la lên.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tôi hỏi.
"Quay lại tìm!"
Mạnh Thanh Thanh vẻ mặt mất hứng.
Kết quả là cái túi xách kia như là bị bốc hơi mất, cuối cùng là không tìm được.
"Làm sao bây giờ!"
Mạnh Thanh Thanh trầm mặt hỏi.
"Tôi biết chỗ đó."
Tôi nói:
"Chẳng phải là chỗ tôi và cô ném đi sao."
"Anh không phải dùng thủ đoạn để ném túi của tôi đi chứ?"
Mạnh Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Tôi sẽ đền cô một cái tốt hơn."
Tôi không muốn so đo với nàng.
"Anh mua được không, loại túi đó số lượng rất có hạn."
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Vô tư đi, tôi mà không đền được, cô thích gì cũng được!"
Tôi trợn mắt nhìn nàng một cái nói.
"Anh bị làm sao vậy! Thật không hiểu bạn gái của anh làm sao có thể chịu đựng được!"
Mạnh Thanh Thanh hừ lạnh nói.
"Tôi đối xử rất dịu dàng với bạn gái của tôi. Cám ơn!"
Tôi nói:
"Đừng nói số lượng chiếc túi đó hạn chế, cho dù nàng muốn lấy cả sao trên trời, tôi cũng có cách hái về cho nàng!"
"Vậy tại sao anh lại đối với tôi như vậy!"
Mạnh Thanh Thanh tức giận nói.
"Cô không phải là bạn gái của tôi."
Tôi đáp.
"Nhưng anh phải xin lỗi tôi!"
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Gì chứ! Cô có lầm không! Chính cô đem bán mình trong quán bar, tôi chỉ là chơi gái mà thôi!"
Tôi tức giận nói:
"Lại nói sau đó tôi đã trả tiền rồi. Về cơ bản, hiện tại tôi không có quan hệ gì cả! Chỉ là tôi là người sống có tình, nên mới nhẫn nhịn cô như vậy!"
"Nhưng một xu tiền tôi cũng không cầm! Còn nữa, tôi không phải là đi ra ngoài bán mình!"
Mạnh Thanh Thanh vội la lên.
"Cô không phải bán mình thì là cái gì!"
Tôi nói.
"Tôi muốn viết luận văn, chỉ là muốn xâm nhập đến tầng lớp xã hội tầng thấp nhất để điều tra! Không ngờ anh..."
Mạnh Thanh Thanh căm hận nói.
"Hả?"
Tôi sửng sốt:
"Tôi còn tưởng rằng tâm lý của cô bị biến thái, ham mê chuyện kia..."
"Ham mê cái rắm! Trước đó tôi còn là trinh nữ đấy!"
Nước mắt Mạnh Thanh Thanh tràn ra, nàng không nghĩ tới mình lại bị chiếm đoạt như vậy, đối phương đã làm cô trở thành như vậy.
Thấy bộ dạng đau khổ của Mạnh Thanh Thanh, tôi cũng rất đau lòng. Tôi biết, lúc này tôi đã quá đáng rồi! Vốn cho nàng là người có ham mê đặc thù như vậy. Sau khi biết được nàng là xử nữ, thì tôi liền loại bỏ ý nghĩ này.
Nhưng kể từ đây, tôi nên đặt vị trí của nàng như thế nào? Vón là tôi chỉ muốn cùng nàng phát triển trở thành tình nhân hoặc là những quan hệ khác, bây giờ nhìn lại, chuyện này xem ra không đơn giản như vậy.
Mặc dù, trước lúc tôi biết Mạnh Thanh Thanh không cố ý đến những nơi đó, tôi nói nàng đi ra ngoài bán mình cũng chỉ là để đấu võ mồm với nàng thôi. Nhưng hiện tại biết nàng là xử nữ, tôi thật sự rất khó xử.
Nghĩ đến cảm giác đêm đó, trên lưng tôi nhất thời đổ mồ hôi lạnh...
Tôi rốt cuộc là thích Mạnh Thanh Thanh, hay là thích cái cảm giác điên cuồng đó?
Tôi không biết. Không thể phủ nhận, Mạnh Thanh Thanh là một mũ nữ. không thua kém gì các lão bà khác của tôi, vóc người cũng rất đẹp. Nhìn thế nào thì cũng có thể coi là cực phẩm trong tất cả các cực phẩm.
Điểm chết người chính là, lần duy nhất tôi đi tìm con gái, lại gặp phải chuyện như thế này!
Mà ngày nào tôi cũng đến đó uống say đến nỗi không còn biết gì, lại có thể hồ đồ, không biết đó là lần đầu tiên của Mạnh Thanh Thanh!
Mặc dù lúc ấy tôi cũng cảm thấy, Mạnh Thanh Thanh có chút khác thường, nhưng là tôi tuyệt đối không nghĩ tới nàng còn là xử nữ!
Trong đầu tôi hỗn loạn. Nhưng bất kể thế nào nói, tôi cũng muốn chịu trách nhiệm chuyện này!
Tôi thở dài một cái, nếu không có cách nào trốn tránh, thì phải đối mặt thôi.
"Mạnh Thanh Thanh..."
Tôi ngẩng đầu lên, thì lại phát hiện Mạnh Thanh Thanh đã đi ra khỏi tầm mắt của tôi...
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương