"Xin chào, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tam Thạch!" Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào. "Tôi tìm một người tên Đinh Bảo Tam!" Tôi hướng về phía điện thoại nói. "Xin hỏi ngài tìm Đinh tổng có chuyện gì không?" Đối phương hỏi. "Nói cho hắn biết tôi là Lưu Lỗi, thì hắn sẽ biết làm thế nào." Tôi nói. "Được, ngài chờ một chút, tôi giúp ngài liên lạc với Đinh tổng." Đối phương nói. Vu Thụy Trung ồ lên, Đinh Bảo Tam là ai hắn vô cùng rõ ràng. Lần trước Tam Thạch bang đã truyên bố trên trang của giới hắc đạo, hóa ra người phụ trách của Tam Thạch Bang là Quách Khánh đã đi sang Hương Cảng phát triển một Á Thái khu cho hắc đạo, sự tình trong nước do Đinh Bảo Tam toàn quyền chịu trách nhiệm. Nói cách khác, lão đại ở trong nước bây giờ chính là Đinh Bảo Tam. "Thủ lĩnh!" Một lát sau, từ trong điện thoại truyền đến thanh âm cung kính Đinh Bảo Tam. "Tiểu tử, làm gì mà chậm vậy?" Tôi cười nói. "Lão Đại, em giờ còn đang phải chịu trách nhiệm toàn bộ sự việc của Tập đoàn Tam Thạch nên phải họp suốt ngày, nghe thấy lão địa gọi, nên em vội vàng chạy tới đây!" Đinh Bảo Tam ủy khuất nói. "Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu mà thôi. Cậu giúp tôi tra xem có ai trên là Trương Hoàng Hà ở trong bang hay không?" Tôi nói: "Sau khi tra ra thì điện thoại lại cho tôi!" "Dạ được, em lập tức đi làm!" Đinh Bảo Tam nói. Sau khi cúp điện thoại, Vu Thụy Trung thiếu chút nữa hóa đá! Lão đại của Tam Thạch Bang lại có thể gọi người trước mắt này là thủ lĩnh! Hơn nữa còn rất tôn kính! Rốt cục người này có thân phận gì đây? Tôi nhìn thấy Vu Thụy Trung kinh nghi bất định, cười nói: "Rất kỳ quái sao? Thật ra cháu mới là ông trùm giấu mặt của Tam Thạch Bang !" "Cái gì!" Vu Thụy Trung mặc dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng mà khi nghe tôi chính miệng nói ra, thì vẫn giật mình. "Chú chỉ thấy được một góc của Băng sơn mà thôi!" Tôi nói: "Đối phó với Tư Đồ gia, một mình cháu là đủ rồi!" Tam Thạch Bang mà chỉ là một góc của Băng sơn? ! Vu Thụy Trung thiếu chút kích động mà tự sát, người này còn là người sao? Thật không biết con gái mình làm sao tìm được hắn, đúng là không uổng công nuôi nấng trong bao nhiêu năm trời! Không bao lâu sau, Đinh Bảo Tam điện thoại lại cho tôi, nói cho tôi biết tra đúng là có người tên Trương Hoàng Hà, trước mắt hắn là một lão đại ở thành phố Tân Giang tỉnh Tùng Giang. Vì vậy tôi nói đơn giản lại chuyện của Vu Thụy Trung với Trương Hoàng Hà, Đinh Bảo Tam đáp ứng lập tức đi làm. Kết quả rất nhanh tới, Trương Hoàng Hà kia nghe nói Vu Thụy Trung có quen tầng lớp lãnh đạo chóp bu của Tam Thạch Bang thì làm sao còn dám đi tìm phiền toái! Nhưng mà chuyện thay lão đại tiền nhiệm báo thù mà không làm, thì sẽ mất hết mặt mũi, cho nên hắn cùng với Đinh Bảo Tam tương kế tựu kế, trực tiếp tuyên bố ra ngoài là, lão đại mà trước kia Vu Thụy Trung giết là con trai độc nhất của một tên vương bát tội ác tày trời, Vu Thụy Trung giết chết hắn là thay trời hành đạo. Dù sao chuyện tình đã qua đi nhiều năm như vậy, Phi Hổ bang đã quy thuận Tam Thạch Bang, nên không còn ai truy cứu chuyện này nữa. Vu Thụy Trung không nghĩ tới chuyện làm hắn khốn đốn nhiều năm, nay chỉ bằng một cuộc điện thoại đã giải quyết xong! Vu Đình thấy tôi dễ dàng giải quyết được tâm sự của nàng và cha nàng, cũng cao hứng phi thường, trực tiếp hôn lên mặt của tôi một cái, thị uy nhìn Vu Thụy Trung nói: "Như thế nào, cha, bạn trai của con gái cũng không tệ lắm đúng không! Có mạnh hơn so với cái tên Tư Đồ Lượng kia không?!" Vu Thụy Trung mặt mày hớn hở nói: "Đó là đương nhiên!" Hắn cũng nghĩ kỹ, hiện giờ có con rể kinh khủng như vậy, thì hắn còn phải sợ ai nữa? Cứ để cho Tư Đồ gia kia đi gặp quỷ đi. Mình ở nhà hắn mấy năm, thủy chung không chiếm được trọng dụng, chỉ được an bài chức vị chẳng ra đâu vào với đâu, bây giờ nghĩ lại, nếu như không phải Tư Đồ Lượng tham sắc đẹp của con gái mình, thì đã đuổi mình ra khỏi cửa từ lâu rồi. ... ... ... ... Tư Đồ gia, sau khi thọ yến của Tư Đồ Đại Sơn. "Con mẹ nó, chỉ là một thằng nhóc mà cũng dám cùng tao tranh đoạt nữ nhân!" Tư Đồ Lượng hổn hển hét lớn, đạp cho một cái bình cổ đời Thanh vỡ tan tành. "Lượng ca, tên tiểu tử kia em đã điều tra rõ ràng, gia đình không có chút bối cảnh, chỉ là loại dân tóc húi cua, loại như vậy mà cũng dám kiêu ngạo với Tư Đồ gia ư?" Một thủ hạ đứng bên cạnh Tư Đồ Lượng, trong tay cầm một xấp tài liệu, nói. Tư Đồ Lượng nhận lấy xem xong, tiện tay ném xuống đất nói: "Còn tưởng rằng hắn như thế nào, hóa ra cha mẹ chỉ mới thành lập được một công ty, đúng là loại nhà giàu mới nổi!" "Đúng rồi, Lượng ca, lúc em điều tra thì phát hiện một người, hăn cùng học cấp 3 với Lưu Lỗi, có cừu oán với thằng này!" Trương Điểu nói. " Nhà của hắn làm gì?" Tư Đồ Lượng theo miệng hỏi. "Cha hắn là một tham quan, bị xử bắn, mẹ của hắn theo người khác. Năm đó cha hắn có chút giao tình cùng với cha của đại ca, cho nên hai năm trước cùng đường mới tìm đến cha của đại ca, sau đó người an bài cho hắn vào Đại Hưng bang, làm một chức vụ nhà hạ, nhưng người này cũng rất được, trong bang gọi hắn là Tiểu quân sư!" Trương Điểu giải thích. "A? như vậy thì tốt, mau gọi hắn tới đây cho ta xem!" Tư Đồ Lượng nói. "Hắn đã ở ngay ngoài cưa rồi." Trương Điểu nói. "Vậy còn không mau gọi hắn vào đi!" Tư Đồ Lượng nói. Trương Điểu vội vàng chạy ra ngoài, không tới một lát, liền dẫn vào một thiếu niên. Nếu như tôi ở đây, thì sẽ lập tức nhận ra, người này vốn là kẻ thù của tôi, Lưu Khoa Sinh! Tư Đồ Lượng nhìn thoáng qua người trước mặt, cũng không cảm thấy có chỗ gì hơn người, nhưng mà nghe nói hắn bị Lưu Lỗi dồn vào bước đường cùng, không khỏi có chút ngạc nhiên, tên Lưu Lỗi này cũng trâu bò như vậy sao? Cho nên Tư Đồ Lượng chỉ chỉ ghế sa *** nói: "Ngồi đi, nói một chút về chuyện của mày với Lưu Lỗi trước kia xem nào?" Lưu Khoa Sinh hấp tấp ngồi xuống, gia cảnh suy bại đã làm cho hắn phải khúm núm, hiểu a dua xu nịnh, hoàn toàn khác hẳn với người thời cấp 3. "Lượng ca!" Lưu Khoa Sinh cung kính nói: "Lưu Lỗi là bạn học thời cấp 3 của em, ngài muốn đối phó hắn?" "Lượng ca nếu muốn đối phó hắn, chỉ dùng một ngón tay là đủ rồi" Trương Điểu thổi da trâu nói. "Lượng ca, thân phận của Lưu Lỗi ngài đã điều tra xong chưa?" Lưu Khoa Sinh trong lòng rất hận tôi, chỉ cần có cơ hội là sẽ dồn tôi vào chỗ hết. Với lại hắn ở Đại Hưng bang đã được một thời gian, nên biết Tư Đồ gia chẳng những có thực lực, mà phải là vô cùng có thực lực! Nhưng để đạt được mục đích, hắn cũng nên nhắc nhở Tư Đồ Lượng một chút. "Nhà của hắn chẳng phải có một nhà máy hay sao? Chỉ là loại nhà giàu mới nổi!" Tư Đồ Lượng xem thường nói. "Nhà hắn thì chẳng ra sao cả, nhưng cái ô của hắn lại không tầm thường!" Lưu Khoa Sinh phẫn hận nói: "Mẹ kiếp, tiện nữ nhân!" "Cái gì? Mày với hắn cũng mâu thuẫn vì chuyện nữ nhân?" Tư Đồ Lượng sửng sốt. "Lượng ca cũng vậy?" Lưu Khoa Sinh cảm thấy lần này tuyệt đối là cơ hội giết chết Lưu Lỗi. "Tiểu tử kia đoạt nữ nhân của Lượng ca!" Trương Điểu giải thích. "Lượng ca ở Bắc Kinh là Thái Dương, là trời. Hắn dám đoạt nữ nhân của Lượng ca, thì đúng là muốn chết rồi!" Lưu Khoa Sinh rất biết quạt gió thổi lửa. "Mẹ kiếp! Dù thến nào đi nữa! Lão Tử ngày mai sẽ dẫn người giết hắn!" Tư Đồ Lượng vỗ bàn một cái quát. "Đúng rồi, Lượng ca, mới vừa rồi em còn chưa nói hết, thằng đó cũng rất có bối cảnh!" Lưu Khoa Sinh bổ sung nói: "Mẹ nó chứ, ông của bạn gái hắn là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tùng Giang!" Bí thư Tỉnh ủy? Tư Đồ Lượng do dự một chút, nhưng lại nghĩ, Tùng Giang cách Bắc Kinh rất xa, ở Tùng Giang có thể kiêu ngạo, chứ ở đây thì không! Cho nên hắn nói: "Ở tỉnh Tùng Giang hắn có thể ngang ngược, nhưng ở đây thì không." "Lượng ca, anh có muốn Đại Hưng bang tụi em tới chỉnh hắn chết không?" Lưu Khoa Sinh còn có chút không yên lòng. "Mẹ kiếp, con mẹ nó, mày đầu đất à?" Trương Điểu trước bất mãn lên: "Thằng Lưu Lỗi đó ở Tùng Giang có thể kiêu ngạo, nhưng tới Bắc Kinh này thì không, hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là bạn trai của cháu gái Bí thư tỉnh ủy, sự sống chết của hắn ai thèm quản!" Lưu Khoa Sinh nghe vậy thì cuối cùng yên tâm, xem ra đại thù của mình có hi vọng rồi, cho nên vội vàng lấy lòng nói: "Em không có ý đó, chỉ sợ Lượng ca có phiền toái mà thôi! Đúng rồi Lượng ca, thời điểm anh chỉnh tên tiểu tử kia, hãy mang em theo có được không?" "Không thành vấn đề! Hai ta coi như là đồng mệnh tương liên, sau này mày hãy cùng tao xông pha giang hồ đi!" Tư Đồ Lượng nói. Lưu Khoa Sinh mừng rỡ, rốt cục hắn cũng được ra giang hồ rồi! Lúc này đem Lưu Lỗi tiêu diệt, thì Triệu Nhan Nghiên kia chẳng phải là vật trong túi mình hay sao? Đến lúc đó mình nhất định sẽ làm cho nàng chết đi sống lại! Tư Đồ Lượng đương nhiên không suy nghĩ nhiều như Lưu Khoa Sinh, bởi hắn hôm nay đã mất hết mặt mũi, ngay cả đại ca của hắn là Tư Đồ Không cũng nhục mạ hắn một phen. Chờ xem! Sản nghiệp Tư Đồ gia sớm muộn là của tao! Tư Đồ Lượng trong lòng thầm suy nghĩ , ai ngờ, hắn đã cách cái chết không còn xa. ... ... ... "Buổi chiều anh đi đâu vậy?" Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi chằm chằm hỏi. "Anh không đi đâu cả, chỉ cùng với Từ Khánh Vĩ ra ngoài uống rượu." Tôi nói, . "Thật sao?" Triệu Nhan Nghiên nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc qua người của tôi, cười cười nói: "Áo ngoài của anh đâu?" "Áo ngoài? Áo ngoài gì?" Lúc này tôi mới nhớ, cái áo ngoài đã bị Tư Đồ Lượng làm hỏng rồi, khi còn ở nhà Vu Đình thì mặc bộ quần áo ngủ của cha nàng. "Đây là cái gì?" Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên chỉ vào cổ áo của tôi nói. Tôi vừa định cúi đầu nhìn, Triệu Nhan Nghiên đã quát lên: "Đừng động đậy!" Sau đó nàng cầm xuống một cái gì đó, hóa ra là một sợi tóc dài! Nhìn Triệu Nhan Nghiên nhìn sợi tóc trong tay, sắc mặt biến đổi vô cùng lớn! nàng có cảm giác như mình bắt gian tại trận. "Chuyện này... Nhan Nghiên, em nghe anh giải thích, thật ra thì..." Tôi còn chưa nói hết, Triệu Nhan Nghiên đã ha ha cười một tiếng nói: "Xem anh bị dọa kìa, em chỉ nói đùa với anh thôi, đây là tóc của em!"