Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 294
Mà quan trọng hơn cả, lại là vừa ở trong nhà mình vừa xem phim AV, lại vừa làm chuyện này
"Cha, con không..."
Vu Đình giải thích:
"Anh ấy là bạn trai của con!"
"Bạn trai? Hừ! Vậy thì Tư Đồ Lượng là cái gì? Con không phải định nói với cha, con có hai bạn trai đó chứ?"
Vu Thụy Trung quát.
"Tư Đồ Lượng... Con không thích hắn, nếu không phải vì cha, con sao lại thèm để ý tới hắn ư?!"
Vu Đình không biết tại sao, cảm thấy nằm ở trong lồng ngực của tôi, thì không cần phải sợ bất cứ chuyện gì, cho dù trời có sập xuống, thì cũng có người gánh vác.
Mặc dù nàng cũng không rõ tôi có thế lực như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
"Con!"
Vu Thụy Trung giận dữ vô cùng, hắn muốn chạy tới kéo cái chăn ra, nhưng mà làm như vậy thì con gái mình cũng hở hết đành thôi, hắn chỉ còn một cách đó là, ngồi ở ghế salon bên kia:
"Tư Đồ Lượng có biết chuyện này không?"
"Hắn... Biết!"
Vu Đình nói dối.
"Cái gì? Hừ, con có suy nghĩ hậu quả không, con làm như vậy, tiểu tử này có sống nổi không, ngay cả cha con chúng ta cũng sẽ gặp tai ương! Cho dù Tư Đồ Lượng bỏ qua cho chúng ta, thì chúng ta sẽ mất đi sự che chở của Tư Đồ gia, cừu nhân của chúng ta sẽ lập tức tìm tới cửa!"
Vu Thụy Trung chỉ vào Vu Đình quát lớn.
"Cha sợ cừu gia trả thù như vậy sao? Chẳng lẽ vì điều này, cha đem cả hạnh phúc của con gái mình ra đánh đổi hay sao?"
Vu Đình không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
"Cha... ! Cha chẳng phải vì con hay sao! Cha đã báo thù cho mẹ con xong rồi, chẳng còn gì quyến luyến trên cõi đời này nữa, cũng muốn sớm đi theo nàng, nhưng con là người làm cho cha không yên tâm nhất! Nếu như cha chết, cừu gia kia sẽ bỏ qua cho con sao? Cha gả con cho Tư Đồ Lượng, cũng là vì tốt cho con, cuộc sống của con sau này sẽ thuận buồm xuôi gió!"
Vu Thụy Trung lắc đầu nói.
"Tốt cho con? Bắt con làm thiếp của Tư Đồ Lượng, cái này cũng là tốt cho con hay sao?"
Vu Đình có chút nghẹn ngào phải nói nói.
"Chuyện này... Trong xã hội thượng lưu vốn là như vậy, với lại mặc dù con trên danh nghĩa là người thứ hai, nhưng có thể nhận ra, Tư Đồ Lượng rất yêu là mến con, con thấy hăn có quan tâm gì tới người con gái họ Lưu kia không?."
Vu Thụy Trung giải thích.
"Vậy cũng không được, con vốn là không thích hắn! Bảo con theo hắn, không bằng bảo con chết đi!"
Vu Đình ôm chặt tôi nói:
"Người con thích là người này, cha đừng có ép con!"
"Hừ! Cha cảnh cáo con lần cuối cùng, đừng có nói giỡn! Con tốt nhất là rời xa tiểu tử này, nếu không hắn sẽ biến mất trên đời này đó!"
Vu Thụy Trung dùng ánh mắt âm lãnh, nhìn tôi uy hiếp nói:
"Tiểu tử, cậu không biết tôi là ai sao? Tôi cho cậu biết, cậu tốt nhất là rời xa con gái tôi. Cậu có 2 lựa chọn, một là cậu rời xa nàng, tôi có thể cho cậu một khoản tiền, hai là cậu ở lại nơi này chờ chết!"
Vừa nói, Vu Thụy Trung liền móc ra một tấm chi phiếu, viết vào mấy chứ, tôi nhìn thấy đây là một tấm chi phiếu có 50 vạn.
"Đừng mà! Cha, nếu không người giết cả con đó, con quyết không rời khỏi anh ấy !"
Vu Đình lúc này đã bất chấp tất cả, nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện nàng khuyên tôi rời đi.
Tôi vỗ vỗ vai Vu Đình, nhìn nàng nhỏ giọng nói:
"Được rồi, đừng kích động, để anh giải quyết cho!"
Vu Đình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, rúc vào trong lòng của tôi.
"Bác Vu, bác không ngại khi cháu gọi bang như thế chứ?"
Tôi đem Vu Đình ôm vào trong ngực, ngồi ngay ngắn người lại.
Mà chỗ chúng tôi vẫn kết hợp không thể tránh khỏi chuyển động, Vu Đình không tự chủ được kêu lên một tiếng rên rỉ mê người.
Vu Thụy Trung nhìn thấy, đương nhiên là hiểu chuyện gì đang diễn ra, tức giận nói:
"Đừng gọi tôi bác Vu, tôi với cậu không có quan hệ gì cả!"
"Ha ha!"
Tôi cười lạnh nói:
"Được, tôi cũng nói cho bác biết, Vu Thụy Trung, bác như vậy mà là người cha tốt hay sao? Còn là một nam nhân hay sao? Bác lại có thể đẩy con gái mình vào trong miệng lửa! Tôi cho bác biết, đừng nói là 50 vạn, cho dù là năm tỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho Vu Đình !"
Nói thật, năm tỷ đối với tôi mà nói cũng chẳng chỉ là bụi trong vũ trụ mà thôi.
"Khẩu khí thật lớn? Năm tỷ, xin hỏi cậu là thiếu gia nhà ai? Nhưng mà ở trước mặt tôi thì không được đâu, tôi sẽ giết cậu!"
Vu Thụy Trung hừ nói.
"Bác giết không được tôi, đừng nói là mình bác, cho dù bao gồm cả Tư Đồ thế gia, ở trong mắt tôi cũng chẳng là cái gì cả!"
Tôi thản nhiên nói:
"Tấm chi phiếu này ở trước mặt tôi rất chướng mắt!"
Khi tôi nói câu này, lập tức sử dụng tinh thần lực, chỉ thấy phụt một cái, tấm chi phiếu lập tức bốc cháy.
Vu Thụy Trung trợn mắt há mồm nhìn những tình cảnh trước mắt, cho tới khi ngọn lửa tắt đi mới tỉnh táo lại, kinh ngạc chỉ vào người của tôi.
"Đây chính là thực lực chênh lệch, tôi muốn làm Tư Đồ gia biến mất, thì chỉ cần 1s là đủ rồi. Tôi sở dĩ không đi tìm hắn, là muốn xem thái độ của hắn một chút, nếu như hắn thông minh, thì tốt nhất đừng đến phiền tôi."
Tôi ôm lấy mềm mại thân thể của Vu Đình, đưa tay luồn khắp tấm thân sống động của nàng.
Vu Đình mặc dù khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn phối hợp với tôi, bởi vì giờ phút này, nàng đã hoàn toàn giao trái tim lên trên người của tôi rồi.
Vu Thụy Trung trợn mắt há mồm nhìn nhìn tôi, hắn không nghĩ tới tôi lại có thể lớn mật như thế, lại có thể làm trò trước mặt hắn. Chẳng qua Vu Thụy Trung cũng là xã hội đen, cũng hiểu đạo lý thực lực mạnh là tất cả, hắn chẳng qua cũng chỉ là sống nhờ dưới trướng Tư Đồ gia mà thôi.
Vu Thụy Trung nhìn tấm chi phiếu bị đốt thành tro bụi, không khỏi có chút sợ hãi. Đây còn là người hay sao? !
"Tôi lên lầu trước, sau đó lại xuống, chúng ta sẽ thương lượng chuyện của Tiểu Đinh."
Vu Thụy Trung nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của tôi, cũng không lo lắng về Tư Đồ gia nữa.
"Được, bác Vu!"
Tôi cố ý nói 2 tiếng bác Vu nặng thêm một chút, để cho hắn nghe tiếng.
Chờ cho Vu Thụy Trung đi, Vu Đình mới dám lớn tiếng hừ hừ...
"Tại sao anh lại nói chuyện trước mặt cha em như vậy!"
Vu Đình nằm ở trong lòng của tôi làm nũng nói.
"Ha hả, anh mới chỉ là hù dọa bác một chút, lúc nãy cha em còn muốn giết anh đấy!"
Tôi cười nói.
"Em mặc kệ, dù thế nào cũng là cha của em, lát nữa anh không được làm cha em khó xử!"
Vu Đình nũng nịu nói.
"Được, cho dù như thế nào, sao anh không cho nhạc phụ đại nhân mặt mũi được chứ!"
Tôi vỗ vỗ cái mông bóng loáng của Vu Đình nói:
"Mặc quần áo vào, đi gặp cha!"
... ... ... ...
"Bác Vu!"
Lúc này tôi rất lễ phép đối với Vu Thụy Trung, hoàn toàn không còn khí phách vừa rồi.
"Ách …mời ngồi!"
Vu Thụy Trung dường như không thích ứng kịp với sự quay ngoắt 180 độ của tôi, nhưng mà cũng chỉ trong chốc lát, rồi khôi phục lại bình thường.
Tôi ngồi ở trên ghế sa *** trong thư phòng, Vu Đình biết điều dựa sát vào người của tôi.
"Tư Đồ Lượng thì không đáng nói, nói về cừu gia của bác đi, xem cháu có thể giúp bác được không?"
Tôi rất ung dung nói.
"Thật ra thì chuyện tình là thế này..."
Hóa ra cha của Vu Đình khi đó là một trong 3 người dậm chân rung tỉnh Tùng Giang, nhưng khi đó còn có một thế lực không kém hắn tồn tại ở thành phố Tân Giang. Vu Thụy Trung vô tình phát hiện, vợ của mình bị đầu mục này sát hại, cho nên cũng tìm cách giết hắn.
Không nghĩ tới tên đầu mục này lại chỉ là một đầu mục, mà cái bang phái ở tỉnh Tùng Giang này chỉ là một tiểu phân bộ của Phi Hổ Bang!
Cho nên đầu mục mới tới đương nhiên phải theo lệ báo thù cho đầu mục cũ, Vu Thụy Trung không nghĩ tới lại chọc vào một phiền toái lớn như vậy, vốn cho rằng mình có thể nhân cơ hội này hợp nhất hắc đạo ở Tân Giang, nhưng ai ngờ mình chỉ giết được có một tiểu đầu mục!
Thế lực của Vu Thụy Trung ở thành phố Tân Giang mặc dù cũng khá lớn, nhưng làm sao có thể chống lại một hắc bang cấp tỉnh, khi đối phương phát lệnh truy nã, thì Vu Thụy Trung phải dẫn theo Vu Đình chạy tới Bắc Kinh này, nương nhờ vào. .
Vốn hắn muốn mượn thực lực của Tư Đồ gia để phát triển trong vài năm, sau đó giết quay lại, đối đầu với Phi Hổ bang. Nhưng lại có một tin tức làm hắn buồn bực vô cùng, hóa ra Phi Hổ bang đã quy thuận vào Tam Thạch Bang.
Mà Tam Thạch Bang là bang phái kiểu gì, Vu Thụy Trung sao lại không biết cơ chứ. Đây là một tổ chức hắc đạo theo quy mô cả nước, cho dù Tư Đồ gia có dốc cả thế lực toàn gia, cũng không đánh lại được người ta.
Bất đắc dĩ, Vu Thụy Trung mới phải đem Vu Đình đến nương nhờ Tư Đồ gia.
Tôi nghe thấy vậy, thì nhất thời vui vẻ, Tam Thạch Bang ư?!
"Cái tên đầu mục trong Phi Hổ bang kia tên là gì?"
Tôi hỏi.
"Trương Hoàng Hà."
Vu Thụy Trung nói:
"Cháu định giúp tôi giết hắn?"
Trong mắt Vu Thụy Trung, thực lực của tôi đã là phi nhân loại, giết chết ai cũng dễ dàng.
"Giết hắn làm gì!"
Tôi khoát tay áo nói:
"Có một số việc không cần phải giết người, đó cũng không phải là cách giải quyết tốt! Được rồi, cháu giúp bác giải quyết việc này, coi như là lễ ra mắt với nhạc phụ đại nhân!"
Vu Đình nghe tôi nói như vậy, lập tức xấu hổ cúi đầu.
"Cho cháu mượn điện thoại một chút!"
Tôi nói.
Vu Thụy Trung không biết tôi muốn làm gì, nhưng mà vẫn đem điện thoại trên bàn, đẩy tới trước mặt của tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, trực tiếp nhấn nút loa, vì để cho Vu Thụy Trung thoát khỏi bóng ma sợ hãi, tôi phải cho hắn một liều thuốc an thần thật mạnh.
Thật ra thì tôi cũng có chút tư tâm, tôi muốn cho hắn biết con gái của hắn tìm được một lão công lợi hại cỡ nào!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương