"Tôi... Tôi... Tôi còn cảm thấy quá nhanh... Thật xin lỗi, Lưu Lỗi, tôi không thể đáp ứng anh..." Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi nói. Tôi sửng sốt, tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ cố gắng của tôi còn chưa đủ? Tất cả đều thuận lợi, nhưng tại sao kết quả lại như vậy chứ? Trong lúc tôi hối hận, thất vọng như đưa đám, chỉ nghe Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói: "... Nhưng mà tôi có thể đồng ý cùng anh hẹn hò!" Trời ạ, hóa ra nàng đùa giỡn tôi, tôi thoáng chốt bay từ địa ngục lên thiên đường. Tôi kích động cầm hai tay của Triệu Nhan Nghiên đặt trong lòng của mình, Triệu Nhan Nghiên cắn nhẹ môi, thẹn thùng nhìn tôi, khuôn mặt kiều diễm như trời chiều "Bây giờ còn phải học... Tan lớp được chứ..." Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng hất tay tôi ra nói. Tôi đương nhiên không thể để cho nàng được như ý, càng thêm gấp gáp, nhìn nàng ôn nhu nói: "Anh chỉ muốn vĩnh viễn cầm tay em như vậy, không muốn buông ra..." "Ai nha... Tôi phải bút ký!" Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái, cười nói. Lúc này tôi mới nghĩ đến, Triệu Nhan Nghiên mỗi khi lên lớp đều bút ký, cho nên tôi đành phải buông bàn tay nhỏ bé trắng mịn, cười cười xấu hổ nói: "Được..." Lại giống như thời gian trước, Triệu Nhan Nghiên thì chăm chú nghe giảng, còn tôi thì chăm chú nhìn nàng. Nhưng vì có cảnh kia, nên không khí trở nên mập mờ. Đương nhiên tôi thỉnh thoảng không quên quấy rầy mỹ nữ một chút, làm cho nàng đỏ mặt tới tận mang tai. Thời gian nghỉ buổi trưa, tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên nói: "Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn đi!" "Được!" Triệu Nhan Nghiên không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của tôi. "Đúng rồi, chúng ta gọi Lưu Duyệt cùng đi, trong lúc tôi nằm viện, nàng chiếu cố tôi rất nhiều!" Triệu Nhan Nghiên nói. "Em không phải có mâu thuẫn với nàng sao?" Tôi cũng không muốn lần đầu tiên hẹn ước lại bị người khác quấy rầy. "Ha hả, đâu có đâu, đó chỉ là chuyện khi còn bé, giờ thì đã quên rồi!" Triệu Nhan Nghiên nói: "Tại sao anh biết những chuyện này?" Tôi đổ Mồ hôi! Không nhớ rõ? Không phải vì chuyện này nên mới bị đụng xe đó chứ. "Anh…là Lưu Duyệt nói với anh !" Tôi đáp cho có lệ. "Lưu Duyệt... nói với anh những chuyện này?" Triệu Nhan Nghiên dường như có điều gì suy nghĩ gật đầu, sau đó mới nói: "Nàng thật giống như... cũng thích anh..." Trông bộ dáng của nàng đúng là thiếu phụ ăn dấm. Ha ha, Triệu Nhan Nghiên nói như vậy? Vậy thì đại biểu cho Triệu Nhan Nghiên yêu thích tôi rồi? Ha ha! Nha đầu này cũng có thời điểm sơ hở! "A, vậy sao?" Tôi đương nhiên biết Lưu Duyệt có tình cảm với tôi, chỉ là trước mắt đành phải giả vờ câm điếc mà thôi. Triệu Nhan Nghiên phủi tay một cái nói: "Anh lại không biết sao? Như thế nào, có đúng là rất cao hứng phải không?" "Anh cao hứng cái gì!" Lúc này tôi cho dù cao hứng cũng không thể nói ra, chưa hoàn toàn chinh phục được nha đầu này, tôi không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp. "Coi như anh thông minh, hì hì, nhưng mà ai biết trong lòng anh nghĩ như thế nào đây! Được rồi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Duyệt, gọi nàng tới đây!" Triệu Nhan Nghiên vừa nói đồng thời định móc điện thoại ra. "Chuyện này... Hay là thôi đi! Nàng phải trông đại lý xe, rất bận rộn!" Tôi tìm một lý do, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "A... vậy sao!" Triệu Nhan Nghiên có chút thất vọng nói. Nhưng mà... Tôi phát hiện mình nói dối không đúng lúc, vừa mới ngẩng đầu lên, thì thấy Lưu Duyệt đang mỉm cười đi tới. Triệu Nhan Nghiên cũng nhìn thấy Lưu Duyệt, hung hăng véo tôi một cái, nhìn Lưu Duyệt: "Lưu Duyệt, cậu không ở đại lý xe hay sao? Sao lại trùng hợp như vậy, tớ với Lưu Duyệt đang định đi ăn, cùng đi chứ!" "Ha hả, trong đại lý xe có bộ phận quản lý tiêu thụ, không cần mỗi ngày tới đều phải tới! Sao vậy, cậu với Lưu Lỗi... đồng ý?" Lưu Duyệt nhìn tôi vẫn đang cầm tay Triệu Nhan Nghiên nói. "Chúng tôi..." Triệu Nhan Nghiên vội vàng hất ra tay của tôi, nói: "Chúng tôi trước mắt vẫn chưa có gì..." Vừa nói, nàng vừa trợn mắt nhìn tôi một cái, ý nói, anh không phải nói Lưu Duyệt ở đại lý xe hay sao! Tôi chỉ gượng cười nói: "Lưu Duyệt, chúng tôi đang muốn đi ăn cơm, cô cùng đi nhé?" Vừa nói tôi vội vàng nháy mắt liên tục cho nàng. Lưu Duyệt thông minh, đương nhiên là hiểu ý của tôi, khẽ mĩm cười nói: "Tôi không đi, tôi còn phải về phòng lấy tài liệu, hai người đi đi!" Nhưng mà tôi cảm thấy nụ cười này của nàng có phần chua xót? Triệu Nhan Nghiên đương nhiên không có chú ý tới, chỉ là thất vọng nói: "Vậy cũng tốt!" Tôi thở dài một hơi, cầm tay Triệu Nhan Nghiên ra khỏi cửa trường. Mới ra khỏi cổng trường, đã thấy Trương Giai Minh đi tới. "Ai nha, đây không phải là Triệu Nhan Nghiên sao..." Trương Giai minh nhìn thoáng qua tôi đứng bên cạnh nói: "Các người vẫn chưa chia tay?" "Chúng tôi vẫn đang ở chung một chỗ, chia tay cái gì!" Triệu Nhan Nghiên không khỏi bất mãn nói. Trong lòng tôi cảm thấy Triệu Nhan Nghiên đúng là quá hồn nhiên, đến cả ý câu này còn không hiểu. "Hmm! Tiểu tử, mày không phải nói nàng là bạn gái của mày hay sao? Hóa ra mày cũng chỉ là một cái đuôi!" Trương Giai Minh càn rỡ cười to nói. Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên một cái, nhỏ giọng nói: "Em không phải tự tìm phiến toái cho mình đấy chứ, nếu để hắn quấn lấy em thì sẽ không tốt đâu!" "Tôi, tôi đâu có nghĩ nhiều như vậy!" Triệu Nhan Nghiên có chút áy náy nhìn tôi, bỗng nhiên cắn đôi môi, khoác tay lên cánh tay của tôi, nhìn Trương Giai Minh, nói: "Bổn tiểu thư lừa ngươi đấy, đúng là kẻ ngốc!" Sau đó ôn nhu nhìn tôi nói: "Lão công, chúng ta đi ăn cơm đi!" Trương Giai Minh thấy Triệu Nhan Nghiên đối với tôi như vậy, thì kinh ngạc vô cùng. Mà tôi thì đang cảm tạ tên Trương Giai Minh này một vạn lần, nếu như không có hắn, thì tôi cũng không có cơ hội này! Sau khi đi xa, Triệu Nhan Nghiên mới rút tay về, ngại ngùng nói: "Chuyện vừa rồi…tôi chỉ muốn làm cho Trương Giai Minh tức giận bỏ đi..." "Anh hiểu." Tôi gật đầu nói. Nhưng mà lúc thắng lợi của tôi không còn xa nữa. Tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng nhau đi tới bãi đậu xe phía sau trường học, tôi lấy điều khiển trong túi ấn một cái, chiếc xe Land Rover tự động mở cửa. "Đây là xe của anh?" Triệu Nhan Nghiên có chút kỳ quái nhìn tôi. Nhà của nàng điều kiện tương đối tốt, nhưng vẫn nhìn chiếc xe bản hạn chế này. "Đúng vậy, có chuyện gì không?" Tôi kéo cửa lái phụ, làm tư thế xin mời. "Không có gì." Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, trong khoảng thời gian trước ở chung, nàng đâu có cảm thấy tôi là người có tiền, làm gì có một công tử ca nào đi chen chúc trong cangtin mua cơm. "Anh có nhiều tiền lắm ư?" Triệu Nhan Nghiên nghi ngờ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi. "Sao vậy, thấy anh có tiền, thì chuẩn bị gả cho anh sao?" Tôi trêu chọc nói. "Dừng, bổn tiểu thư không thiếu!" Triệu Nhan Nghiên bĩu môi nói. "Ha hả, thì đúng vậy, Tập đoàn Ánh Rạng Đông đâu có thiếu tiền!" Tôi nói một câu hai nghĩa. Dù sao Tập đoàn Ánh Rạng Đông vẫn là của tôi. "Chúng ta đi ăn cái gì?" Tôi lái xe khỏi bãi đậu xe Đại học Thanh Hoa. "Đi ăn món ăn Đông Bắc, thế nào? Đã lâu rồi không ăn thức ăn Tùng giang chính hiệu." Triệu Nhan Nghiên đề nghị nói. "Được." Đúng lúc tôi có chút nhớ phong vị món ăn quê hương, gần đây toàn ăn món ăn Bắc Kinh. Xe của chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng Đông Bắc, do tôi với Triệu Nhan Nghiên cũng không quen lắm, nên chỉ chọn đại một nhà. Tôi bảo chủ quán tìm một góc yê tĩnh, tôi với Triệu Nhan Nghiên ngồi ở trong đó. Tôi gọi Cá thịt thơm, một nồi lẩu, một bàn Tam Tiên, đây là những món ăn đặc sắc của Đông Bắc. Dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên trở nên vô cùng kiều diễm. Có thể do vì "Lần đầu tiên" cùng tôi một mình ra ngoài hẹn ước, Triệu Nhan Nghiên liên tục mân mê hai bàn tay, giống y như một cô gái nhỏ. Không thể nào, trong lòng tôi buồn cười, Triệu Nhan Nghiên mà cũng có thần thái này hay sao. Vì để phá vỡ không khí lúng túng này, tôi rót cho nàng một chén nước, mỉm cười nói: "Có khát nước không, uống một chút trà nhé." "A." Triệu Nhan Nghiên cẩn thận nhận lấy chén trà, nhưng lại đặt lên trên bàn, không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, mà cúi gằm xuống "Tiên sinh, xin xoay người lại, món ăn ngài gọi đã tới." Người bán hàng nói xong liền đặt món ăn lên trên bàn. Tôi nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhìn Triệu Nhan Nghiên nói: "Nhan Nghiên, chúng ta ăn đi. Ha hả, món ăn trông cũng không tệ, nhưng mà nhà hàng này cũng học theo các nhà hàng khác ở Bắc Kinh, chỉ có một đĩa, không biết có đủ không nữa!" "A..." Triệu Nhan Nghiên nghe xong cũng nở nụ cười, nói: "Anh là heo hay sao, nhìn các đôi tình lữ bên kia, người ta cũng chỉ có một đĩa, mà chúng ta ngồi bàn ba người, vẫn còn kêu chưa đủ, thật là mắc cỡ chết người!" Lúc này, không khí lúng túng giữa chúng tôi mới hoàn toàn biến mất. "Có thể ăn nhiều được là tốt, ăn nhiều mới có sức để bảo vệ em!" Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mới lời nói của Triệu Nhan Nghiên lúc nãy có gì đó không đúng, cho nên vội vàng hỏi nói: "Em lúc nãy nói người ta là một đôi tình lữ, vậy không phải chúng ta cũng là..." Không đợi tôi nói xong, Triệu Nhan Nghiên đã xấu hổ cắt lời của tôi nói: "Không nên nói nữa. Anh biết rồi mà còn hỏi, nếu hỏi nữa, người ta đổi ý bây giờ!"