Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 282
Sau khi an bài xong mọi chuyện, tôi trở về nhà ở cùng với cha mẹ hai ngày. Cha tôi gần đây mặt mày hồng hào, nhà máy điện tử dưới sự chỉ dẫn đúng đắn của cha tôi, chẳng những trả được nợ, mà tiền thưởng cuối năm còn đủ mua một chiếc xe hơi, điều này làm cho cha tôi cao hứng vô cùng.
Mà những công nhân kia cũng rất cao hứng, cảm thấy lựa chọn cha tôi là một quyết định đúng đắn và sáng suốt.
Bởi vì toàn bộ thiết bị điện tử sản xuất ra đều được bán cho Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nên không sợ tồn hàng, các công nhân đều dùng mười phần sức lực để làm.
Mà trong hai ngày nay, Trần Vi Nhi luôn ở nhà của tôi, mẹ tôi thấy Nhan Nghiên không ở đây, cho nên kỳ quái hỏi: “Còn một cô con dâu khác của mẹ đâu?”
Tôi ngất, điều này làm cho tôi không biết nói như thế nào, chỉ đành thối thác nói:
“Mẹ, hiện giờ mới nhập học, ở trường còn có nhiều việc bận rộn, nàng không thể thao con trở về được!”
“Thật sao? Không phải là tiểu tử con làm chuyện gì có lỗi với nó đấy chứ?”
Mẹ tôi hoài nghi nói.
“Sao có thể chứ! Mẹ không tin con thì hỏi Vi Nhi đi, chúng con rất tốt!”
Tôi trả lời một cách qua loa.
“A, vậy cũng tốt, Mẹ nói cho con biết, nếu như con làm chuyện gì có lỗi với người ta, thì mẹ sẽ đánh chết con!”
Mẹ tôi gật đầu nói:
“Đúng rồi, mẹ cũng rất nhớ Nhan Nghiên, tết năm nay con phải mang nó trở về nha!”
“Đó là đương nhiên, cô dâu nào trong năm mới chẳng phải về nhà chồng!”
Miệng thì tôi ứng phó như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, phải gia tăng tốc độ, nếu không thì không kịp thời gian!
Hai ngày sau, Tam Hầu Tử có tin tức, Nghiêm Nhất Đồng đã phải chịu tội, nhưng mà chứng cớ không được tốt cho lắm, nêu không còn cách nào khác, đành phải ủy khuất Nghiêm Nhất Đồng rồi, nên hắn hoàn toàn biến thành xác ướp. Lúc hắn bị công an bắt, chính là lúc trên người bó đầy băng.
Dần dần, Triệu Nhan Nghiên cũng quen bên cạnh có người quấy rầy cuộc sống của mình. Có lúc, nếu như tôi đến muộn, nàng còn cố ý để quên quyển sách bên cạnh để chiếm chỗ.
Nhưng mà mấy ngày qua, Triệu Nhan Nghiên có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc mới đầu, nàng còn bảo tôi, về là tốt, làm cho nàng được yên lặng!
Nhưng mà sự thật lại không như thế, mỗi khi Triệu Nhan Nghiên đọc sách mệt mỏi, lại theo bản năng ngẩng đầu lên xem tôi có nhìn lén nàng không.
Mỗi ngày lúc ăn cơm buổi trưa, Triệu Nhan Nghiên cũng theo thói quen tới căng tin chiếm chỗ trước, nhưng sau khi chiếm chỗ xong thì mới nhớ tới hiện giờ chỉ có một mình, nên lại đi mua cơm.
Mỗi ngày tôi làm bạn bên cạnh nàng đã thành tập quán, giờ không có thì làm nàng cảm thấy rất khó chịu.
Gã này đi đâu rồi? Sao lại mất nhiều ngày như vậy? Triệu Nhan Nghiên trong lòng u oán trách. Ngày hôm trước thì tặng hoa mình, nhưng ngày hôm sau thì biến mất!
Chẳng lẽ là bởi vì mình thật lâu không tỏ thái độ, nên người này chán ghét mình rồi? Hay là vì có cô bé nào khác xinh đẹp nên không để ý tới mình nữa? Hừ, nhất định là như vậy, nhìn ánh mắt mê đắm của hắn, thì khi hắn về mình phải tra hỏi một lần cho rõ ràng.!
“Triệu Nhan Nghiên, em trả lời vấn đề này….Triệu Nhan Nghiên?” Đổng giáo sư nghi hoặc nhìn cô gái bình thường rất chăm chú nghe giảng này.
“A! Đổng giáo sư, có chuyện gì vậy?”
Triệu Nhan Nghiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy hỏi.
“Thôi, em ngồi xuống đi, tập trung nghe tôi giảng bài!”
Đổng giáo sư bất đắc dĩ phất tay nói.
“A” Triệu Nhan Nghiên gật đầu, sau khi ngồi xuống, dùng sức đá cái ghét bên cạnh, nhỏ giọng u oán nói:
“Đều tại người, gia hỏa chết tiệt , người chết ở đâu vậy?”
“Chú mập, bán cho cháu một bó hoa hồng!”
Tôi đi vào tiệm bán hoa ở cửa trường học.
“Này, tiểu tử, lâu rồi không thấy tới. Thời gian gần đây thế nào, đã tán được bạn gái chưa?” Mập lão đầu cười híp mắt nhìn tôi nói.
“Ai! Đừng nói nữa, trong nhà có chút ít chuyện, cháu phải trở về một chuyến, hôm nay mới lên đây. Lúc đi cháu không nói rõ là đi trong bao lâu, sợ nàng giờ đang giận cháu!”
Tôi cười khổ nói.
“Hmm, tiểu tử, cháu vậy là không hiểu rồi?”
Mập lão đâu cười nói.
“Không hiểu? Có ý gì vậy? Chẳng lẽ chú mập có cao kiến gì hay sao?” tôi kỳ quái hỏi.
“Đó là đương nhiên, tiểu tử, cháu nghe câu nói: tái ông mất ngựa chưa biết là phúc hay họa sao! Có lẽ lần này là cơ hội tốt không chừng còn chiếm được trái tim nàng đó nhà”
Mập lão đầu vừa nói vừa lấy hoa trong thùng ra.
“Cơ hội? Chú mập, chú đừng thừa nước đục thả câu, chú nói rõ xem có chuyện gì đi?”
Tôi buồn bực nói.
“Cháu hiểu câu: Dục cầm cố túng không? Bình thường cháu ở bên cạnh nàng thì nàng sẽ không cảm thấy cháu trọng yếu, nhưng khi mất đi nàng mới nhận ra, con người thường là như vậy, chỉ có sau khi mất đi mới nhận ra được cái gì đáng quý. Cháu cũng nên hiểu đạo lý đó, nếu như vậy, thì đã chứng minh, cháu cách sự thành công không còn xa nữa đầu!”
Mập lão đầu vừa bó hoa vừa nói.
“Thật sao?”
Tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Mập lão đầu gật đầu nói:
“Đương nhiên, chú là người từng trải, sao có thể lừa cháu được cơ chứ! Hơn nữa nếu cháu rời xa nàng, còn ai ủng hộ nàng nữa đây? Cháu có muốn buộc mấy cái nơ vào đây không?”
“Ha ha, vậy thì cảm ơn chú mập!” nói xong tôi lấy ra một trăm đồng đưa trả.
“A…Không có tiền lẻ, thiếu cháu 1 đồng được không?”
Mập lão đầu tìm trong ngăn kéo một lúc nói.
“Không sao đâu, nếu có thừa thì cháu cũng bỏ vào thùng quyên góp thôi!”
Tôi nói
“Tốt, ha hả”
Mập lão đầu cười nói.
Trên đường tôi không yên tâm, nên gọi điện thoại cho chú Triệu, kết quả chú Triệu cũng nói gần như lão Mập kia, còn thở dài nói, lần này thì lợi cho tiểu tử ngươi rồi! Nếu như không có chuyện lần này, thì bảo tôi cũng phải mượn cớ biến mất một thời gian.
Chẳng lẽ tôi là người không hiểu tâm tư con gái như vậy ư? Tôi lắc đầu.
Vừa mới đi vào trong trường, thì đúng lúc tan học, tội chạm mặt Đổng giáo sư, nhìn thấy tôi, hắn nói:
“Lưu Lỗi, mau đi xem bạn gái của cậu một chút, giống như tâm trạng rất bồn chồn”
“Tâm thần bồn chồn? Sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Ha hả, mấy ngày qua cậu không ở bên nàng, nàng đứng ngồi không yên, không có cả tâm hồn để nghe giảng, cậu nên đi xem nàng một chút đi!”
Đổng giáo sư cười nói.
Chẳng lẽ đúng như lời của chú Triệu và Mập lão đầu nói? Triệu Nhan Nghiên bắt đầu quan tâm tới tôi?
Nghĩ tới đây, tôi âm thầm bước nhanh tới phòng học.
Giờ phút này Triệu Nhan Nghiên đang cau mày, ở chỗ ngồi ngẩn người, tôi thấy bộ dạng của Triệu Nhan Nghiên giống như là thời cấp 3 vậy.
Tôi thừa dịp hỗn loạn, nhón chân nhẹ nhàng tới bên cạnh Nhan Nghiên, định ngôi xuống.
Chỉ thấy Nhan Nghiên nói mà không ngẩng đầu lên:
“Thật xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi”
“Có người? Không thể nào? Anh mới đi có mấy ngày, mà đã có người ngồi rồi ư?
Tôi ra vẻ nghi ngờ hỏi.
Nhan Nghiên nghe thấy thanh âm của tôi, thân thẻ run lên bần bật, có chút kích động ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tôi, trong anh mắt bao hàm sự u oán, nói:
“Anh là tên gia hỏa chết tiệt, anh chết ở đâu vậy? Tôi còn tưởng răng…”
“Thật xin lỗi, Nhan Nghiên. Trong nhà anh có chút việc lên phải về gấp mấy ngày, đã làm em lo lắng rồi!” tôi cầm bó hoa, đưa cho nàng, nói: “tặng em”
“Làm gì có ai lo lắng cho anh, còn đang mong anh chết đi đấy”
Nhan Nghiên có chút ai oán nói, nhưng một tay nhanh chóng cầm bó hoa lại: “Anh ngốc hay sao, cứ giơ hoa cao thế, để người khác chế giễu à!”
“Đúng vậy, ha hả, hai chúng ta mà cứ nói ra ngoài là bị người khác chế giễu đấy!”
Tôi cười nói.
“Ai thành hai chúng ta với anh. Tôi còn chưa đáp ứng anh đâu!”
Nhan Nghiên trơn mắt nhìn tôi một cái nói.
Tôi giờ phút này cảm nhận được lời của mập lão đầu nói là đúng, không thể tưởng tượng được, Triệu Nhan Nghiên đã bắt đầu quan tâm tới tôi.
Mà tôi cũng hiểu ý của Nhan Nghiên, nên thỉnh thoảng cứ giơ ngón tay khều khuề tay nàng.
Khuôn mặt Nhan Nghiên lập tức đỏ hồng lên như một quả cà chua.
“Đừng như vậy, chúng ta còn chưa có gì….”
Thanh âm Nhan Nghiên có chút run rẩy nhìn tôi nói, nhưng bàn tay vẫn để yên.
“Nhan Nghiên, em có thể làm bạn gái của anh không?” Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan nghiên, thâm tình nói.
“Tôi…” Nhan Nghiên không nghĩ tới tôi lại có thể to gan tới mức tỏ tình ngay ở trên lớp, làm cho nàng không biết nên làm thế nào, thấy ánh mắt thâm tình của tôi, nàng có chút không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng:
“Chúng ta…có phải tiến triển quá nhanh không….”
Quá nhanh? Tôi ngất, nếu cộng thêm hai kiếp, có lẽ tình tôi với nàng đã có hơn 20 năm rồi?
Nhưng mà đương nhiên tôi không thể nói như vậy, tôi chỉ có thể kiên nhẫn nói:
“Nhan Nghiên, chẳng lẽ em không thích anh chút nào hay sao?”
“Tôi…Tôi cũng không biết tôi có cảm giác gì với anh…”
Nhan Nghiên thẹn thùng quanh co nói.
“Thích một người, thì khi hắn không có ở bên cạnh, em sẽ nhớ hắn, quan tâm tới hắn…”
Tôi tiếp tục giải thích nói.
“Tôi…tôi…tôi còn cảm thấy quá nhanh…Thật xin lỗi, Lưu Lỗi, tôi không thể đáp ứng anh…”
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương