"Chuyện này... Tôi ra đi mua chút đồ , Nhan Nghiên còn chưa ăn điểm tâm..." Lưu Duyệt cũng cảm nhận được không khí giờ phút này có chút lúng túng, nên tìm lấy một cái cớ rời phòng bệnh. "Nhan Nghiên..." Tôi thấy Lưu Duyệt đi, không còn cách nào ức chế được tình cảm của mình nữa, ngồi xuống cạnh nàng, thâm tình nói. Triệu Nhan Nghiên thấy tôi xưng hô với nàng như vậy, nhíu nhíu mày có chút không vui nói: "Tôi không biết anh, tại sao anh lại gọi tôi là Nhan Nghiên, tôi với anh rất quen ư?..." "Tôi... Em thực sự là không nhớ rõ anh hay sao?" Tôi có chút không cam lòng hỏi. "Anh có chuyện gì vậy, từ trước tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy anh!" Triệu Nhan Nghiên mặc dù vừa mới tỉnh lại, có chút mơ hồ, nhưng trong trí nhớ của nàng quả thật sự là không tồn tại một người như tôi. Trong mắt nàng, người này đang định làm quen, lại còn thân mật gọi nàng là "Nhan Nghiên" ! "Nhan Nghiên, em nếu như không nhớ anh, thì em có biết ai cùng học với em ở 3 năm cấp 3 hay không?" Tôi tiếp tục cố gắng tranh thủ . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Ba năm cấp 3? Triệu Nhan Nghiên cố gắng nhớ lại hồi lâu, nhưng lại không nhớ được gì, chỉ là một số chuyện vặt vãnh, nhưng giống như có chuyện trọng yếu gì đó không nhớ được. Nhưng mà nàng cho đây là chuyện bình thường, bác sĩ đã nói với nàng như vậy, cho nên cũng không để ý, nàng cho tới bây giờ chưa biết được, nàng đã quên mất một người. "Xin anh đừng nói nữa? Tôi vừa mới tỉnh lại, Bác sĩ bảo tôi không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không biết một người như anh!" Triệu Nhan Nghiên không khách khí nói. "Nhan Nghiên, thật ra thì... Thật ra thì chúng ta là một đôi tình lữ!" Tôi không cách nào khống chế được tâm tình của mình, rốt cục cũng đem sự thực nói ra, tôi tiếp tục nói: "Nhan Nghiên, em quên rồi hay sao, cấp 3 chúng ta cùng ngồi một bàn, cùng nhau học máy tính ở cung thiếu nhi. Lần đầu tiên em nói dối người nhà cùng anh đi xem chiếu phim, lần đó chúng ta ôn nhau, ỏ trong khách sạn của cuộc thi máy tính, chúng ta đã..." "Đủ rồi, ha ha!" Triệu Nhan Nghiên cắt đứt lời của tôi, cười lạnh nói: "Bạn học Lưu Lỗi, anh không cảm thấy chuyện này quá mức buồn cười hay sao? Anh đã lớn như vậy, mà lại còn dùng phương pháp này theo đuổi một cô gái!" "Bạn học Lưu Lỗi", bốn chữ này làm lòng tôi lạnh xuống, biểu hiện là nàng đã vạch rõ giới tuyến với tôi, nàng cho tôi đang thi triển thủ đoạn theo đuổi nàng! Nhưng mà ngay cả tôi cũng cảm thấy nó đúng là giống như kịch bản phim truyền hình! Tôi biết, nếu lúc này tiếp tục, thì cũng không có tác dụng gì, chỉ đành im lặng. Lúc này Lưu Duyệt trở lại, thấy tôi cùng với Triệu Nhan Nghiên thì lúng túng vô cùng, nói: "Tôi mua thức ăn cho ba người, cùng nhau ăn đi!" Tôi vừa mới xuống máy bay, cũng có chút đói bụng, cầm đôi đũa bắt đầu ăn. Thấy vậy Triệu Nhan Nghiên cau mày, nhìn tôi nói: "Anh sao da mặt dày như vậy, sao không ra ngoài mà ăn!" Lời này vừa nói ra, không riêng gì tôi, ngay cả Lưu Duyệt cũng có chút buồn cười! Nhưng mà Lưu Duyệt cũng không nói gì, chuyện này nàng không giúp được gì. Khi tôi chưa ăn xong, chú Triệu đẩy cửa đi vào thấy tôi, cao hứng nói: "Tiểu Lưu, cháu cũng ở đây à? Chuyện bên XG giải quyết xong chưa." "Xong rồi, chú Triệu, cháu giao lại cho Trương Giang ở bên kia xử lý." Tôi nói. "Cha, người này là ai vậy ?" Bỗng nhiên Triệu Nhan Nghiên cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và chú Triệu, chỉa vào người của tôi hỏi. Dường như nàng thấy tôi quen thuộc với Triệu Quân Sinh thì bất mãn nói. "Nhan Nghiên, con..." Triệu Quân Sinh kinh ngạc con gái bảo bối của mình, không giải thích được nói: "Con nói gì?" Vì để cho không khí khỏi lúng túng, tôi đưa mắt nhìn Lưu Duyệt, bảo nàng trông chừng Triệu Nhan Nghiên, sau đó kéo chú Triệu ra ngoài, nói lại tình hình một lần cho Chú Triệu biết. "Không thể nào, Tiểu Lưu, tại sao lại như vậy. Ai, chuyện này chú cũng không giúp được cháu!" Triệu Quân Sinh tôi tố khổ, không biết làm gì nói. "Cháu cũng đang nghĩ biện pháp, nhưng Nhan Nghiên căn bản là không tin lời cháu nói!" Tôi lắc đầu nói. "Cái này dễ lắm!" Triệu Quân Sinh đột nhiên nói. " Sao vậy, chú Triệu, chú có biện pháp ư?" Tôi nghe Triệu Quân Sinh nói như vậy, vội vàng hỏi. "Ừ. Ý của chú là cháu có thể tán nó một lần nữa!" Triệu Quân Sinh ho khan hai tiếng nói. "Ôi trời!" Tôi còn tưởng là biện pháp gì tốt, hóa ra lại là theo đuổi Triệu Nhan Nghiên một lần nữa! Nhưng mà đây đúng là một phương pháp tốt, nhưng tôi có thể thực hiện được hay sao? "Cháu đã theo đuổi một lần rồi, có kinh nghiệm, khẳng định sẽ dễ dàng!" Triệu Quân Sinh quạt gió thổi lửa nói. "Dễ cái gì mà dễ, khi đó nàng còn nhỏ, thì dễ hạ thủ, giờ nàng lớn như vậy, lại có sự đề phòng với cháu mạnh như vậy, thì hạ thủ làm sao được nữa!" Tôi u oán nói. "Khụ khụ! Hóa ra cháu thừa nhận lừa gạt con gái chú, giờ thì cũng thừa nhận rồi nhé!" Triệu Quân Sinh âm hiểm cười nói. "Ách... Chúng ta không nói cái này, bàn làm sao theo đuổi đi! Chú Triệu, chú có nghĩ Nhan Nghiên sẽ có bạn trai khác hay không?!" Tôi vội vàng nói sang chuyện khác. "Chú đương nhiên là không hi vọng, cháu là ông chủ của chú, chú đương nhiên muốn đem con gái gả cho cháu!" Triệu Quân Sinh nói. "Chú Triệu, tại sao chú càng già càng không đứng đắn vậy, có thể nói chuyện có tác dụng một chút được không. Hiện giờ tập đoàn trên danh nghĩa là của chú, nếu như Triệu Nhan Nghiên không ở với cháu, thì chú càng có lợi?" Tôi buông tay ra nói. "Cái này... Chú chỉ đùa một chút cho không khí thoải mái thôi!" Triệu Quân Sinh tự giễu nói: "Nhưng mà chú dạy cháu một tuyệt chiêu, theo đuổi con gái phải mặt dày, cứ quấn lấy nàng, nhất định sẽ thành công!" "Mặt dày? Quấn lấy? Rốt cuộc có được hay không vậy?" Nói thật tôi đối với loại chú ý này thực sự là không thích. "Tại sao không được! Đây là kinh nghiệm thực tế! cháu thấy mẹ của Nhan Nghiên có đẹp không? Ban đầu thì rất kiêu ngạo, nhưng kể từ khi theo đuổi mẹ cháu thất bại, thì đã tổng kết ra một kinh nghiệm như vậy, áp dụng đã thành công!" Triệu Quân Sinh đắc ý nói nói. "Vậy sao ?" "Đương nhiên!" "Chú chắc chắn chứ?" "Vô cùng chắc chắn!" "Vậy thì cháu thử một chút!" "Chúc cháu thành công, chú vẫn chờ ôm cháu ngoại!" "... ..."