Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 274
"Xin hỏi các ngươi đang ám chỉ Tam Thạch Bang chúng tôi hay sao? Dường như các lão đại đều đang rất bực tức!"
Quách Khánh nhìn những người này cười lạnh nói.
"Đúng! Không sai, chính là Tam Thạch bang các ngươi!"
Lúc này ngoại trừ Hình Thúc, ai cũng trăm miệng nói.
"A? Như vậy sao, Tam Thạch Bang chúng tôi hình như rất ngại quản chuyện của người khác... Nếu như vậy, để tôi xem..."
Quách Khánh bỗng nhiên dừng lại một chút, rồi nói:
"Các vị sau này cũng đừng hòng lăn lộn ở XG nữa!"
"Cái gì? Mày có ý gì? Ý của mày có phải là coi toàn bộ bọn tao là địch rồi hay không?"
Các bang chủ, lão Đại nghe thấy Quách Khánh nói như thế, lập tức giận dữ, rối rít đứng dậy, chỉ trích Quách Khánh.
"Tùy tiện, chẳng lẽ trước kia chúng ta không phải là địch nhân hay sao?"
Quách Khánh không thèm quan tâm nói.
"Mẹ nó! Các huynh đệ, giết tên gia hỏa này!"
Lý lão đại tính khí nóng nảy, hét lớn.
Lập tức, có một đám người cầm súng từ ngoài cửa xông vào, nhưng mà mục tiêu của đám người này không phải là chúng tôi, mà là đám lão đại đang chỉ trích kia!
"Đứng im, người nào động đậy người đó chết!"
Đại hán áo đen cầm đầu lạnh lùng nói.
"Ngươi... Các ngươi là ai? Những người mà chúng tôi mai phục ở gần tổng bộ Tam Thạch Bang, tại sao lại không có tin tức gì?"
Hình lão coi như trấn định, nhìn mấy người này hỏi. Lúc trước hắn đã phái người đến tổng bộ Tam Thạch bang cùng mai phục.
Một khi Tam Thạch bang có động tác gì, thì ít ra có sự chuẩn bị cũng sẽ không bị động, nhưng mà lúc này hoàn toàn không còn tin tức nào cả.
Vào vào lúc này, lão đại của Thanh bang là Chu Phong vốn im lặng, lại đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt của tôi, nói:
"Lưu Tổng, tiếp theo lên làm gì bây giờ?"
"Nên làm thì làm đi."
Tôi thản nhiên nói, có đôi khi đối phó với những người này không thể mềm lòng, hơn nữa, giữ họ lại cũng là tai họa.
"Động thủ!"
Chu Phong vung tay lên, nhất thời tiếng súng nổi lên bốn phía, những lão đại vốn đang tức giận bất bình lập tức biến thành một đống tử thi. Chỉ còn Hình Thúc trợn mắt ngồi ở chính giữa gian phòng.
"Sao vậy, rất kỳ quái sao? Có phải đang nghi hoặc, một tháng trước tôi với Tam Thạch Bang vẫn còn là tử địch, sao giờ lại đứng một bên rồi hay không?" Chu Phong cười nhìn Hình lão nói.
Hình lão gật đầu.
"Nguyên nhân rất đơn giản, lão bản của tôi và Tam Thạch Bang đều là một người!" Chu Phong nói xong, nhìn tiểu đệ bên cạnh, nói:
"Đưa hắn lên đường đi, hắn đã biết quá nhiều rồi!"
Lại một tiếng súng vang lên, Hình lão ngã xuống đất.
Tôi nhìn những xác chết đầy phòng này, không nói gì. Dù sao luật pháp ở XG khác với nội địa, chuyện mà Hắc bang sống chết với nhau, cảnh sát sẽ không quản. Huống chi đám người kia đều là bại hoại, chết một người thì bớt một người.
Chuyện sau này tôi giao cho Quách Khánh và Chu Phong xử lý, trong vòng một đêm, hắc đạo ở XG tiến hành đại thanh tẩy, tất cả đều thuộc về Tam Thạch Bang.
Về phần Thanh bang tại sao lại đứng bên tôi. Nguyên nhân rất đơn giản, tập đoàn Trần thị là cổ đông lớn nhất của Thanh bang. Hiện giờ Tập đoàn Trần thị đã vào trong tay tôi, Chu Phong đương nhiên cũng sẽ theo về!
Khi hắn biết tôi là ông chủ giấu mặt của Tam Thạch Bang thì Chu Phong kinh hãi trong một thời gian rất lâu, hắn tự nhận là không cách nào chống lại được với Tam Thạch Bang, nếu như hôm nay người ta đã là ông chủ của mình, thì không bằng giải hòa. Tôi cũng nói với Quách Khánh, không cần truy cứu chuyện Thanh bang nữa.
Giải quyết xong mọi chuyện ở đây, tôi cũng nên trở về trường học, cũng đã hơn một tháng qua đi, quân huấn đã kết thúc, chính thức bước vào thời gian học tập.
Khi máy bay mới hạ cánh xuống Bắc Kinh, thì điện thoại của tôi lại vang lên, hóa ra người gọi là Lưu Duyệt.
"Lưu Lỗi, anh trở về chưa?"
Thanh âm của Lưu Duyệt vang lên trong điện thoại.
"Ừ, tôi vừa mới xuống máy bay, mới cầm đến điện thoại, thì cô đã gọi."
Tôi nói.
"Có một tin tức tốt, cũng có một tin tức xấu..."
Lưu Duyệt do dự một chút nói.
"Là chuyện của Nhan Nghiên phải không?"
Trong lòng tôi căng thẳng, tôi biết Lưu Duyệt lúc này gọi điện thoại cho tôi, tám phần là về Triệu Nhan Nghiên, bời vì Lưu Duyệt là một cô gái độc lập, trong một thời gian dài kinh doanh như vậy, đâu có cần sự trợ giúp của tôi.
"Đúng... Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh, nhưng mà nàng..."
Lưu Duyệt dừng lại một chút.
"Sao vậy? Cô nói nhanh đi!"
Tôi gấp gáp hỏi.
Thanh âm cũng không tự chủ được đề cao gấp mấy lần, làm cho người xung quanh tôi đều nhìn vào tôi.
"Nhưng mà nàng không nhớ anh!"
Lưu Duyệt thở dài nói.
"Không nhớ tôi? Có ý gì vậy!"
Tôi dồn dập hỏi.
"Khi tôi nhắc tới anh, thì nàng không nhớ, nhưng khi nhắc tới người khác thì lại nhớ rõ... Bác sĩ nói là bị mất trí nhớ cục bộ..."
Lưu Duyệt giải thích.
Tôi đồng thời nhận được hai tin tức, một tin tức tốt, một tin tức xấu.
Tôi không biết giờ phút này tôi cần phải cao hứng, hay cần phải bi ai.
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh lại, thì là an ủi lớn nhất của tôi. Dù thế nào, cứ về bệnh viện đã rồi tính!
Mặc dù Lưu Duyệt nói muốn đánh xe tới sân bay đón tôi, nhung tôi đợi không kịp nữa rồi, lập tức bắt taxi về bệnh viện.
Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, thì từ bên trong truyền ra một tiếng cười rất vui, không phải là Triệu Nhan Nghiên thì là ai!
Tôi vốn đang trầm muộn, lập tức cao hứng trở lại, không biết tại sao, giờ phút này tôi rất thoải mái, đúng là tâm tình của một người đang yêu.
Tôi gõ cửa, đi vào phòng bệnh, nhìn Triệu Nhan Nghiên đang tươi cười nói chuyện với Lưu Duyệt, tôi đúng là rất muốn tiến lên ôm nàng vào trong lồng ngực, nhưng mà phải khó khăn kiềm chế lại.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi đi vào, cau mày nhìn tôi, nàng cảm giác người trước mặt này dường như vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được ai. Lưu Duyệt thấy vậy vội nói:
"Lưu Lỗi, anh đã trở lại!"
"A! Hóa ra anh là Lưu Lỗi, Lưu Duyệt mấy ngày qua đều nhắc tới anh, chắc chắn anh là bạn trai của Lưu Duyệt rồi?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi cười nói.
Tôi ngất... Nàng không nhận ra tôi...
Lưu Duyệt nghe thấy Triệu Nhan Nghiên nói nàng mấy ngày qua luôn nhắc tới Lưu Lỗi, trên mặt không khỏi có chút nóng rần lên, mà khi Triệu Nhan Nghiên nói tôi là bạn trai nàng, thì mặt lập tức đỏ ửng.
Ngay cả nàng cũng không biết tại sao, rõ ràng có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nhìn kiềm chế được.
Tôi thấy Lưu Duyệt đỏ mặt, không khỏi thầm than. Nhưng mà tôi đâu còn tâm tư lo chuyện khác nữa chứ.
Nhìn Triệu Nhan Nghiên đang tỏ ra không có chuyện gì, tôi cố nén sự kích động trong lòng, không nói những chuyện trước kia, tôi biết, cho dù có nói ra, thì nàng cũng sẽ không tiếp nhận nổi.
Nhưng mà lúc này tôi phải vạch rõ giới hạn với Lưu Duyệt, nếu không thì Triệu Nhan Nghiên sẽ rất khó tiếp nhận tôi, nên tôi cười nói:
"Ha hả, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Tôi vừa nói lời này ra, sắc mặt Lưu Duyệt tối sầm lại nhưng mà chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình thường.
Triệu Nhan Nghiên không phát hiện, nhưng cảm giác của tôi vô cùng linh mẫn, nên cảm thấy biến hóa của Lưu Duyệt, nhưng lúc này tôi còn biết làm gì khác chứ?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương