Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 241
Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, Trương Quốc Đống đã xảy ra chuyện!
Trong trường tin tức truyền đi rất nhanh! Chưa tới mấy ngày, toàn bộ học sinh ở các trường cấp 2 trong thành phố Tân Giang đều biết, Trương Quốc Đống một lão đại ở trường cấp 2 số 1 bị người ta đánh cho sống đời thực vật, hơn nữa tứ chi đều bị gãy nát. T
Nếu nói một câu không dễ nghe chính là sống không bằng chết!
NHưng mà lại chẳng có ai thương hại, bao gồm cả những thủ hạ của hắn, Trương Quốc Đống bạo người xảy ra chuyện, bọn họ mừng còn không hết nữa là!
Mà quan hệ của tôi với Vu Đình cũng trở lên vi diệu! Mặc dù cả hai không nói gì, nhưng kể từ sau buổi chiều ngày hôm đó, Vu Đình rõ rang thích ở chung một chỗ với tôi, lại còn thường xuyên đỏ mặt!
Tôi không biết chuyện này có thể tính là mối tình đầu hay không, tôi biết Vu Đình đã bắt đầu thích tôi, mà tôi cũng thích nàng! Nhưng mà hai chúng tôi không ai làm rõ quan hệ cả!
Quãng thời gian hạnh phúc trôi đi thật ngắn ngủi!
Có một ngày, khi đang đi học, chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi Vũ Đình ra ngoài, nói là có điện thoại!
Sau khi Vũ Đình quay lại, nàng chỉ kịp nói với tôi: "Lưu Lỗi, nhà của tớ xảy ra chuyện, phải rời khỏi đây một thời gian…"
Tôi nghe xong sửng sốt! Trong nhà xảy ra chuyện? Vì vậy tôi vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Vu ĐÌnh lắc đầu nói: "Bây giờ thời gian không cho phép, sau này sẽ nói với cậu, cha tớ đang chờ ở cửa trường học…"
Vu Đình ngừng trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Lưu Lỗi….Không được phép quên tớ đấy!"
Nói xong nàng đỏ mặt, rồi lại suy nghĩ một chút, sau đó lấy một tấm hình của nàng trong ví tiền đặt lên bàn!
Quên! Tôi sửng sốt! Tại sao tự dưng lại nói như vậy đây? Chẳng lẽ là…Nàng phải rời khỏi đây trong một thời gian rất dài?
Nghĩ tới đây, trong long tôi thầm kêu không tốt! Muốn hỏi thêm, nhưng trong lúc tôi đang ngây người, Vu ĐÌnh đã cầm lấ y đồ rời đi!
Trong tích tắc khi bước ra khỏi cửa lớp, Vu Đình quay đầu lại, nhìn tôi, ánh mắt nàng nói, nàng không muốn rời xa tôi…
Vu ĐÌnh đi rồi! Đúng vậy, đi rồi! Trong một thời gian dài tiếp theo, mỗi ngày tôi đều ngóng lên cái chỗ mà chủ nhân nó vẫn ngồi, đợi nàng xuất hiện! Nhưng mà Vu ĐÌnh như một làn hơi nước, đi rồi không quay lại!
Cho đến có một ngày, trên báo chí đăng tin lệnh truy nã Vu Thụy Trung! Lúc này tôi mới biết, Vu Thụy Trung là kẻ tình nghi giết người! Mà người hắn giết là một người nổi tiếng ở Tân Giang, một doanh nhân thành đạt, một đại biểu hội đồng nhân dân!
Tôi biết, Vu Đình sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!
Tôi tuyệt vọng! Tôi chán chường, cam chịu! Thành tích của tôi cũng xuống dốc không phanh, tôi không còn lý tưởng, nhưng ai ngờ, tôi lại có thể vượt qua 4 năm cấp 2!
Cho đến khi sau này gặp Triệu Nhan NGhiên! Một lần nữa tôi mới vực dậy được tinh thần!
Từ khi đó, tôi không còn gặp lại Vu Đình!
Có thể nói, cộng thêm thời gian ở kiếp trước, tôi với Vu Đình đã hơn 30 năm không gặp mặt! Tôi đã quên mất nàng rồi ư…
Nhưng hôm nay, chỉ mới gặp thoáng qua, trí nhớ bị niêm phong như một cuộn phim, từ từ hiện lại!
Nàng đỗ đại học Thanh Hoa!
Mặc dù đối với tôi là hơn 30 năm không gặp nàng, nhưng đối với nàng mà nói, chỉ có mấy năm mà thôi!
…………….
"Lão tam!"
Âu Dương Thiên Tề vỗ vỗ bờ vai của tôi nói:
"Ngẩn ngơ gì vậy!"
Từ trong ký ức, tôi bắt đầu tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là đang nhớ lại một chút chuyện cũ!"
"Bạn gái lúc nãy à?"
Âu Dương Thiên Tề hỏi.
"…"
Tôi không biết trả lời như thế nào. Vu Đình là bạn gái của tôi hay sao? Hình như là vậy, mà trông lại giống như không phải, nhưng tôi vẫn gật đầu.
"Còn thích nàng không?"
Âu Dương Thiên Tề cười hỏi.
"Không biết! Chúng em ….đã có một thời gian không gặp rồi, nhưng trong long em cảm thấy rất kỳ quái!"
Tôi khổ sở nói.
"Lão tam! Anh ủng hộ chú, là nam nhân thì nên hành động, đừng có ở đó sủa bậy! Cái tên Tư Đồ Lượng kia không phải người tốt, chú phải cẩn thận!"
Âu Dương Thiên Tề nói: "Hắn là nhị công tử của Tư Đồ gia, một trong Lục đại thế gia! Hắn không có bản lãnh, chỉ dựa vào thế lực của gia đình hoành hành ngang ngược, đúng là đồ ăn hại!"
Tôi nghe vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện gì, Nhị công tử của Tư Đồ gia? Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?
Trong giây lát, tôi nghĩ tới tấm hình mà Vu Đình cho tôi.
Tôi vội vàng lấy ví tiền, mở ra!
Từ trước đây, tôi chưa bao giờ đổi ví tiền! mặc dù con người của tôi ưa cái mới, nhưng lại không ghét cái cũ, có rất nhiều thứ được tôi dung mãi thành quen, không cách nào bỏ được!
Trong ví tiền có một tấm ảnh gia đình! Tôi nhớ lúc đó sợ người trong nhà phát hiện ra ảnh của Vu Đình, nên có ý nhét vào sau tấm ảnh gia đình!
Mà sau khi sống lại, tôi chưa bao giờ nhớ tới chuyện này! Cái ví tiền vẫn còn nguyên!
Lúc này thì khác, khi ký ức được khôi dậy, thì tôi nhớ tới một tấm hình!
Tôi run rẩy rút tấm ảnh gia đình ra, quả nhiên! Phía sau nó là một tấm hình! Vu Đình mặc đồng phục cấp 2, tươi cười đứng trên thảm cỏ!
Nhưng góc cạnh của tấm hình còn vài nếp nhăn, bởi vì khi đó tôi nhớ ai, nên mang nó ra ngắm trong đêm cho đỡ dài!
Nhưng mà khi còn trr, đã qua một thời gian lâu như vậy rồi, cái thói quen đó biến mất từ khi nảo khi nào?
Tôi nhẹ nhàng thở dài. Xem ra hôm nay lại có một đê mất ngủ ngoài ý muốn.
Ăn vội vàng một chút thức ăn, nhìn lại đồng hồ, thời gian cũng tới rồi, hôm nay là ngày huấn luyện quân sự, mặc dù tôi không coi trọng nó.
Bởi vì nhiều người cũng biết, khóa huấn luyện này rất đơn giản, ngoài những động tác đi nghiêm, đi đều, sẽ dạy thêm một bộ Quân Thể quyền, không bao giờ dạy những bản lĩnh chân chính trong quân đội….!
Nhưng mà quy định của trường cũng nên tuân thủ, tôi với Âu Dương Thiên Tề nhanh chóng chạy tới sân thể dục của trường.
Số sinh viên khóa mới của Đại học Thanh Hoa năm nay chừng 2000 người, đứng thứ 1 thứ 2 cả nước! Cả cái sân thể dục bị sinh viên đứng chật như nêm, mỗi lớp có một giáo viên đứng đầu, tạm gọi là điều hành.
Tôi cùng với Âu Dương Thiên Tề tìm được một tấm biển có viết tên Ban máy tính, Sở Cao cùng Hoàng Văn Tĩnh đã tới trước, nhìn thấy chúng tôi vội vàng nói:
"Đại ca, lão Tam, hai người đi đâu vậy? CHúng tôi còn tưởng rằng hai người đã mất tích tập thể!"
Ha hả! Tôi cùng lão Tam lên chạy bộ buổi sáng, sau đó ăn một suất cơm!"
Âu Dương Thiên Tề giải thích.
"Trâu bò!"
Hoàng Văn Tình bội phục nói:" Đệ đã nói lão tam không phải bình thường mà, lực đạo ngày hôm qua lớn như vậy, hóa ra là kiên trì luyện tập!"
Tôi cười một tiếng không trả lời, tôi nhìn thấy Nhan Nghiên đang đứng ở đội ngũ sinh viên nữ cách đó không xa, cười với tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười mập mờ. Triệu Nhan Nghiên không biết tại sao, lại có chút đỏ mặt, khẽ cúi đầu. Lúc này, Sở Cao bỗng nhiên kêu lên:
"An hem, mau nhìn, ban chúng ta có mỹ nữ, lúc này còn mỉm cười với tôi!"
Tôi giờ mới hiểu được tại sao Nhan Nghiên lại đỏ mặt, hóa ra có người hiểu lầm!
"Ở đâu?"
Hoàng Văn Tình cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa nghe đến có mỹ nữ, thì chạy tới, đem con mắt thăm dò xung quanh. Khi thấy Nhan Nghiên, đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức hét lớn:
"Ông trời của tôi, đúng là vị thần tiên tỷ tỷ đã chiếu cố tôi, để tôi cùng một cô gái xinh đẹp như vậy học chung một ban! Tôi dám đánh cuộc, hoa hậu của Đại học Thanh Hoa không phải là nàng thì còn là của ai nữa!"
Ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng ngẩn ngơ, âm thầm nghĩ: "Nàng còn đẹp hơn và có khí chất hơn cả cô gái kia!"
"Ai!"
Hoàng Văn Tĩnh thở dài nói:
"Quên đi, cô gái này không phải là người tôi có thể cua được! Lão Đại, Lão Tam, tôi thấy hai người đúng là có hy vọng đấy….!"
Sở Cao cũng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy! Ai, tôi thì cũng không được rồi, là con trai, đẹp trai hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải có tiền và thế lực! Một cô gái đẹp như vậy, nếu cha tôi là tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông thì tốt!"
Trong long tôi thầm buốn cười, hắn muốn làm con tôi sao! Nhưng mà tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Động là Triệu Quân Sinh, hắn không có con trai, chỉ có duy nhất một người con gái kia mà thôi!
"Ai? Các huynh đệ, thừa dịp bây giờ còn có một chút thời gian, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào?"
Hoàng Văn Tĩnh sợ thiên hạ không loạn, bắt đầu có chủ ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
"Cái trò chơi gì?"
Sở Cao nhàm chán, nghe nói có trò chơi, vội vàng tham gia cho náo nhiệt.
"Như thế nào, mỗi người chúng ta nói một câu, ai có thể khiến cho cô gái đẹp kia chú ý, thì người đó thắng!"
Hoàng Văn Tĩnh nói.
"A? Nghe thì cũng thú vị đấy!"
Âu Dương Thiên Tề mặc dù xuất thân từ trong thế gia, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, cũng rất có hứng thú với mỹ nữ, cho nên cũng tán thành nói.
"Lão Tam, ý kiên của chú thế nào đây?"
Hoàng Văn Tĩnh thấy hai người khác đều không phải đối, nhìn tôi nói.
"Đợi một chút!"
Tôi vung tay lên nói.
"Sao vậy? Lão Tam, chú không phải là nhát gan không dám chơi đấy chứ?"
Hoàng Văn Tĩnh nói khích:
"Thấy chú ngày hôm qua đánh nhau uy mãnh như vậy, không giống như một người nhát gan?"
"Đâu có, em đâu có nói là không chơi!"
Tôi lắc đầu nói:
"Ý của em là, chúng ta chơi như vậy không có ý nghĩa, phải là tăng ca thêm tiền!"
"Tăng ca thêm tiền?"
Sở Cao lặp lại nói:
"Được, em cũng nghĩ như vậy, không có tiền thì không kích thích! Anh nói đi, tăng ca thêm tiền là như thế nào?"
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương