Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 240
Sau khi để điện thoại xuống, tôi mới đánh giá cẩn thận lại căn phòng tôi đang ngủ, khi nhìn lại thì làm tôi sợ hết hồn!
Trong căn phòng dán đầy ảnh của các minh tinh, phim hoạt hình, các món đồ chơi bày đầy trong phòng, lúc này tôi mới biết, hóa ra đây là khuê phòng của Vu Đình!
Lúc tôi lảo đảo chạy vào, ai ngờ lại trúng luôn khuê phòng của Vu Đình, hơn nữa còn nằm ở trên giường của nàng, quan trọng nhất là tôi bây giờ không mặc gì cả!
Vu Đình đối với hành động lỗ mãng của tôi, thì lại không có bất kỳ sự bất mãn nào, ngược lại nàng còn giúp tôi cởi quần, bôi thuốc... Chuyện này chứng minh điều gì?!
Tôi cũng không phải là người ngu, mặc dù tôi biết, sở dĩ Vu Đình đối với tôi như vậy, phần lớn là do tôi cứu nàng! Nhưng mà ít nhất thì Vu Đình cũng không ghét tôi!
Nếu không phải là ân nhân của mình, thì làm gì có ai cho phép một người trần như nhộng nằm trên giường của mình!
Trong lòng của tôi cảm thấy mừng thầm, mặc dù tôi chưa từng nghĩ tới việc có một người bạn gái, nhưng cái cảm giác kích động này chưa từng có từ trước tới nay!
Trên cái tủ nhỏ đầu giường, có một tấm ảnh gia đình của nàng, Vu Đình lúc ấy còn rất nhỏ, có một người mặc quân trong cao lớn bế nàng, có một mỹ phụ đứng ở bên, nam nhân này chắc chắn là cha của Vu Đình, còn mỹ phụ chắc là mẹ của Vu Đình, nhìn ba người họ hạnh phúc vô cùng, cười rất vui vẻ.
Điều làm tôi không hiểu chính là, tại sao cha của Vu Đình là một quân nhân, mà lại biến thành một xã hội đen? Còn mẹ của Vu Đình hiện giờ ở đâu?
Đương nhiên, chuyện này tôi có suy nghĩ cũng chẳng ăn thua gì.
Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi lại ngủ thiếp đi.
... ... ... ... ...
Sáng sớm ngày thứ hai, cái cảm giác muốn đi WC làm tôi tỉnh lại.
Tôi bò xuống giường, tiện tay lục tìm y phục, nhưng kết quả lại không tìm được! Lúc này tôi mới nhớ tới, đây là ở trong nhà của Vu Đình, hôm qua nàng cởi quần áo của tôi, hiện giờ không biết ném ở chỗ nào rồi.
Lúc này còn là sáng sớm, Vu Đình đã dậy chưa? Tôi nghĩ thầm.
Cho nên tôi nhẹ nhàng như mèo, đi tới cửa phòng của Vu Đình.
Mặc dù trong nhà của Vu Đình rất lớn, nhưng vị trí WC lại rất dễ có thể nhận ra.
Khi tôi đang chạy tới WC, vừa mới tới cửa, đã thấy tiếng nước chảy ở bên trong. Lúc đó tôi cũng không nghĩ hiều, WC nào mà chẳn có âm thanh!.
Tôi không chút do dự đẩy cửa đi vào. Nhưng cảnh bên trong lại làm tôi ngẩn ngơ!
Vì tôi thấy Vu Đình đang mặc đồ ngủ, ngồi trên bồn cầu!
"A!"
Vu Đình kêu lên sợ hãi, chỉ vào người của tôi nói:
"Lưu Lỗi... cậu…sao lại..."
Lúc này tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, quên luôn chuyện tôi không mặc gì, thấy Vu Đình kinh ngạc, còn tưởng là nàng cho rằng tôi đột ngột xông vào, cho tôi nên nói:
"Tớ chỉ muốn đi WC... Không nghĩ tới..."
"..." Vu Đình đỏ mặt không biết nên nói gì, ngày hôm qua cởi quần bôi thuốc cho hắn đã xấu hổ muốn chết rồi, nhưng không nghĩ tới, hôm nay hắn lại không mặc gì vào đây! Chẳng nhẽ hắn không biết nam nữ khác nhau hay sao? Nhưng nghĩ lại thì mới biết, chính mình cởi quần áo của hắn mà, càng nghĩ, mặt nàng càng đỏ.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, thấy mặt Vu Đình đỏ lừ, tưởng là nàng tức giận nên vội vàng xin lỗi nói:
"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý..."
Vu Đình thấy tôi như thế, rốt cục không nhịn được "Xì" một tiếng bật cười, nói:
"Cậu còn đứng ở đây tới lúc nào, tớ muốn kéo quần!"
Tôi nghe vậy vội vàng lúng túng xoay người chạy ra ngoài.
Qua một lúc lâu, Vu Đình mới từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, trên mặt vẫn đỏ ửng, nhìn tôi, nói:
"Lưu Lỗi! Tại sao cậu không mặc quần áo, cậu thích cởi truồng à?! ! !"
Tôi kinh hãi, lúc này mới ý thức được chuyện mình không mặc gì! Sở dĩ tôi quên chuyện này là vì, thứ nhất tôi tưởng đây là nhà mình, vì khi ở nhà, tôi vẫn ngủ trần! Thứ hai, lúc nãy khi còn ở trong WC, Vu Đình đâu có nói chuyện này, có khi nàng chưa kịp nói thì tôi đã chạy ra ngoài!
Quan trọng nhất chính là, tôi còn đang chờ ở cửa phòng WC, để giải quyết, đâu có tâm tình lo nghĩ nhiều như vậy!
"Tớ không biết y phục ở chỗ nào..."
Tôi cũng nói thật, chỗ Vu Đình để quần áo tôi không biết, thì làm sao mà mặc được.
Vu Đình nghe vậy, thì đã hiểu mọi chuyện, nhưng vẫn giả vờ tức giận, gắt giọng, nói:
"Tại sao cậu không chết đi chứ!"
Nói xong, nàng chạy tới ban công, lấy quần áo ném cho tôi, rồi vội vã chạy trở về phòng.
Tôi nhận lấy quần áo, thấy còn có mùi thơm thoang thoảng, nhưng cũng không nghĩ nhiều được nữa, tôi vội vàng mặc quần áo, rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Nhìn tiểu JJ của mình có chút sưng đó, suýt chút nữa khiến lão tử tuyệt tử tuyệt tôn, tới giờ lão tử vẫn còn chưa dùng qua đấy, nếu như mà phế đi thì đúng là uất ức vô cùng lớn!
Nhưng mà lại nghĩ tới sự ôn nhu tối hôm qua của Vu Đình, tôi lại lập tức vui vẻ! Nếu như không có một cước kia của Trương Quốc Đống, thì sao tôi với Vu Đình có thể thân mật tới như vậy!
Ra khỏi phòng vệ sinh, thì Vu Đình đã thay bộ quần áo ngủ bằng một bộ đồ thể thao.
Sau khi nhìn thấy tôi, trên mặt nàng lại đỏ, nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh nói: "Tớ muốn ra ngoài chạy bộ, cậu có đi cùng không? Lưu Lỗi?"
Chạy bộ? Tôi sửng sốt, nha đầu này còn có thói quen tập thể dục buổi sáng? Không trách được tuổi nàng còn nhỏ mà đã trổ mã như vậy! Vốn tôi đâu có tập thể dục buổi sáng, nếu có tập thì đâu bị Trương Quốc Đống đánh cho thảm hại tới như vậy! Nhưng tôi vẫn thuận miệng đáp:
"Được, đợi tớ đi rửa mặt, sau đó cùng đi với cậu!"
Vu Đình thấy tôi đồng ý cùng nàng đi tập thể dục buổi sáng, thì rất vui vẻ nói:
"Được, chạy xong thì sẽ đi ăn sáng, dưới nhà của tớ có một quán đậu hủ rất ngon, sáng nào tớ cũng ăn ở đó!"
Khi xuống dưới nhà, tôi mới biết được, hóa ra nhà của Vu Đình ở trong trong một tiểu khu rất nổi tiếng: Thế Kỷ Gia Viên, trong tiểu khu có đầy đủ các loại dụng cụ tập thể dục, có mấy người trẻ tuổi đang lên xà đơn, có mấy cụ già đang luyện quyền, múa kiếm.
"Chúng ta trước chạy bộ, sau đó chạy vòng quanh tiểu khu, chừng 2000m, có được không?"
Vu Đình hỏi.
Hai nghìn mét! Không phải chứ, với thể trạng của tôi bây giờ có chạy 1000m còn không nổi, mà giờ lại bảo tôi chạy 2000m! Nhưng mà mọi người thường nói câu, trong tình yêu ai cũng ngu cả, lời này quả thực không sai. Tôi chẳng có suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
Cũng may Vu Đình chạy tương đối chậm, hơn nữa khi chúng tôi còn vừa nói vừa cười, có mỹ nữ đồng hành, bất tri bất giác tôi đã chạy được 1 vòng quanh tiểu khu! Hơn nữa dường như không có mệt mỏi là mấy! Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thực là vĩ đại ! Chẳng bao giờ tôi nghĩ, tôi có thể chịu đựng được việc chạy bộ nhiều như thế này!
Vu Đình cũng rất kinh ngạc, thấy mặt tôi không đỏ, tim không đập nhanh, nói:
"Lưu Lỗi, sức khỏe của cậu tốt như vậy tại sao lúc bình thường tớ không biết, cậu nên đi tham gia Đại hội thể dục thể thao mới phải!"
"Tớ cũng vậy nghĩ, nhưng khi chạy ở đại hội thể dục thể thao không có mỹ nữ ở bên!"
Không biết tại sao, con người tôi vốn đoàng hoàng, lại có thể nói một câu như vậy!
Vu Đình nghe xong cắn cắn đôi môi, có chút xấu hổ nói:
"Tại sao cậu không đi chết đi!"
"A?"
Tôi cười khổ.
Hai người đi tới quán ăn sáng, gọi hai bát đậu hủ, hai cái quẩy, sau khi ăn xong, tôi chuẩn bị trả tiền, thì Vu Đình lại nói:
"Không cần, đến cuối tháng tớ mới tính tiền với bác Trương !"
Tôi chỉ còn cách thu cái ví lại.
Vừa mới ăn xong, thì có một chiếc Mercedes dừng ở cửa, khi thấy chúng tôi đi ra ngoài, thì cửa chiếc Mercedes đã mở ra, có một nam nhân chừng hơn 30 tuổi đi ra, chính là cha của Vu Đình mà tôi đã nhìn thấy ở trong tấm ảnh!
"Tiểu Đình! Con có chuyện gì không? Đều do cha không tốt, lại bảo chú Vương đi cùng cha, cho nên mới để cho kẻ xấu lợi dụng"
Nam nhân chạy tới nói.
Vu Đình có chút lãnh đạm nhìn người trước mắt, nhàn nhạt nói: "Con không sao, cha bận thì cứ đi làm chuyện của cha đi!"
"Chuyện này..."
Nam nhân có chút lúng túng, nhưng thấy tôi ở bên thì không tiện nói gì, đành nói:
"Tiểu Đình, cha còn có chuyện phải làm!"
"Vậy à, vậy à, cũng vì cha suốt ngày bận rộn, không thì mẹ cũng không chết!"
Vu Đình có chút kích động nói.
"Tiểu Đình!"
Vẻ mặt của nam nhân trong nháy mắt có chút thống khổ, qua hồi lâu mới lên tiếng:
"Tiểu Đình! Mấy năm nay cha đang tìm cơ hội báo thù cho mẹ con!"
"Báo thù? Không phải là gia nhập xã hội đen hay sao? Chẳng lẽ không thể dùng cách khác giải quyết hay sao?!"
Vu Đình càng nói càng kích động!
"Tiểu Đình, con còn nhỏ! Con không hiểu! Những người đó không phải là người bình thường! Dùng thủ đoạn khác ư? Ha ha! Có tác dụng ư! Khi đó cha chỉ là một sĩ quan cao cấp! Nhưng hung thủ tìm được kia, chỉ là một người chết thay mà thôi! Dùng thủ đoạn bình thường, không thể lôi được kẻ đứng sau màn ra!"
Vẻ mặt Nam nhân cũng trở nên kích động không còn chú ý tới ở đây còn có người ngoài, nhìn Vu Đình nói.
Quả nhiên, khi nghe nam nhân nói như vậy, Vu Đình cũng không nói gì nữa, chỉ nhỏ giọng nói:
"Cha! Con không hi vọng người phạm pháp..."
Người nam nhân này cũng là cha của Vu Đình, thở dài một hơi nói:
"Có một số việc khi con làm, là thân bất do kỉ! Tiểu Đình, khi lớn lên con sẽ hiểu!"
Nói xong hắn ngại ngùng nhìn tôi nói:
"Tiểu tử, để cho cháu phải chê cười rồi, cha con chúng tôi vốn là như vậy! Ha hả!"
Nhìn bộ dạng hiền hoà của Vu Thụy Trung, thì rất khó có thể tưởng tượng, hắn chính là người hô phong hoán vũ một thời ở Tân Giang.
"Không sao đâu!"
Tôi nói.
"Nghe Tiểu Đình nói là cháu cứu nàng, cám ơn cháu, tiểu tử!"
Vu Thụy Trung nói:
"Cháu cũng đừng lo lắng, cái tên Trương Quốc Đống kia không bao giờ dám tìm cháu trả thủ đâu!"
Trương Quốc Đống! Đúng vậy, thật sự tôi cũng sợ hãi chuyện hắn tìm tôi để trả thù, phải biết rằng ngày hôm qua tôi liều mạng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, hơn nữa, tôi cũng đánh hắn tương đối thảm, chắc chắn hắn không bỏ qua cho tôi!
Nghe Vu Thụy Trung nói như thế, có ngốc tôi cũng hiểu, người muốn cưỡng gian con gái của lão đại xã hội đen, khẳng định không có kết quả tốt!
"Cám ơn chú Vu!"
Tôi nói.
"Không cần cám ơn chú, cũng là chú phải cám ơn cháu đấy!"
Vu Thụy Trung cười nói:
"Tiểu tử, sau này nếu gặp phải việc gì khó khăn, cứ mở miệng! Chú thiếu cháu một cái nhân tình!"
Tôi chỉ cười một tiếng, cũng không cho là thật.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương