Trương Mạnh Quân nghe xong lập tức rỉ tai nói nhỏ với hai cảnh sát bên cạnh mấy câu. Người cảnh sát được Tô Dĩnh Tư ký tên do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu. Sau đó họ đi tới đám fans cuồng nhiệt, chỉ nghe Tiểu Lý lớn tiếng quát lớn: "Người phía trước tránh ra, không nên cản trở cảnh sát phá án!" "Phá án? Phá án gì! Chúng tôi muốn gặp Tô Dĩnh Tư!" Có rất nhiều người nghi hoặc kêu lên. "Chúng tôi hoài nghi người trên xe này giả mạo đại minh tinh Tô Dĩnh Tư! Cho nên xin mọi người tránh ra, chúng tôi muốn thi hành công vụ!" Một người cảnh sát khác nói. "Giả mạo ? Không thể nào, tại sao có thể giả mạo ! Nếu là giả mạo thì tại sao phải trốn chúng tôi?" Có người lập tức phản bác. "Bọn họ giả mạo, thì đương nhiên phải trốn tránh! Lúc nãy chúng tôi đã liên lạc với người đại diện của tiểu thư Tô Dĩnh Tư, Tô Dĩnh Tư tiểu thư bây giờ đang đóng phim, không thể nào xuất hiện ở chỗ này!" Tiểu Lý vô cùng nghiêm túc nói. "A? Là giả ư?" Một người vây quanh bán tín bán nghi nói. "Ôi trời, hóa ra là giả mạo, làm lão tử phải đợi lâu như vậy!" Có một người u oán nói. "Tôi đã sớm nhận ra, người này đâu phải là Tô Dĩnh Tư gì, nói mà các người không tin! Giờ thì sao, chẳng phải là hay ho rồi ư?" Có một người dõng dạc nói, chẳng cần để ý tới hắn lúc nãy cũng là một trong những người vui mừng nhất. "Ai, đúng là phí sức, không bằng về nhà ngắm lão bà..." Có một nam nhân lớn tuổi, nói. "Đúng vậy, đúng vậy." Chỉ cần có một người dẫn đầu, thì người khác cũng tự tản ra. Tô Dĩnh Tư kinh ngạc nhìn cảnh tượng ở ngoài cửa xe, nghi ngờ nói: "Như vậy cũng được hay sao?" "Có gì mà không được, có nghe qua câu: ba người thành Hổ hay chưa! Những người này, lòng hiếu kỳ mạnh, nếu như phá vỡ lòng hiếu kỳ của họ, đương nhiên sẽ không còn hứng thú nữa! Huống chi bọn họ còn nghe được cảnh sát nói, trên xe là một người giả mạo, vậy thì bọn họ sẽ không muốn có quan hệ với người trong xe, ai mà chẳng sợ, tới lúc nào đó đột nhiên mình bị bắt!" Tôi giải thích. "Thật không nghĩ tới, anh lại thông minh như vậy, tôi vốn tưởng rằng, anh chỉ có công phu tay chân là tốt thôi!" Tô Dĩnh Tư tán dương nói. Nhưng mà khi nghe câu này, tôi lại cảm thấy không được tự nhiên? Chẳng lẽ hình tượng ban đầu của tôi trong mắt nàng, chính là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển hay sao? Tôi nghi hoặc, nói: "Ai nói với cô là người có công phu tốt, thì đầu óc kém phát triển?" "Tôi chỉ cảm thấy như vậy thôi!" Tô Dĩnh Tư nói dối. "Cô đã nghe nói tới câu, người lớn thì có đại trí tuệ chưa?" Tôi nói. "Cái gì? Cái gì người lớn? Đại trí tuệ?" Tô Dĩnh Tư không hiểu, hỏi lại. "..." Tôi giờ mới nhớ tới, bây giờ bộ phim này còn chưa xuất hiện. Bỗng nhiên, một ý niệm xẹt qua trong đầu của tôi, đúng vậy, kiếp trước tôi xem phim từng nhớ không biết bao nhiêu bộ phim kinh điển, từng nghe bao nhiêu ca khúc kinh điển! Nếu như tôi đem những thứ này viết ra, không chừng sẽ làm xuất hiện vô số đại minh tinh! Như vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành người đạo văn hay sao? Nhưng cũng chẳng sao, kể từ khi sống lại, tôi đã sao chép không ít, ví dụ như những kỹ thuật phần cứng, hoặc là CHIP của intel, nhưng thời gian đã bị đảo ngược, cho nên những chuyện này vẫn chưa có diễn ra, vì vậy tôi cũng chẳng lo lắng mình bị người khác cho là đạo văn. "Này, anh vừa nói gì thế? Đang mơ hay sao?" Tô Dĩnh Tư thấy tôi bỗng nhiên ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại cười cười, nghi hoặc hỏi. "Cô mới nằm mơ thì có, tôi đang suy nghĩ cách làm thế nào có thể kiếm tiền!" Tôi nói. "Kiếm tiền? Cẩn thận tôi khấu trừ tiền lương của anh!" Tô Dĩnh Tư trợn mắt nhìn tôi một cái, uy hiếp nói. Tôi nghĩ thầm, tôi đâu thèm quan tâm tới số tiền đó, nếu như không phải vì bảo vệ cô, tôi đâu có tới đây, cô này tưởng dọa được, đã quen mồm mất rồi! Nhưng dù như vậy, tôi cũng không nói gì. Lúc này, bọn Trương Mạnh Quân và Lý Toàn cũng đi tới, không biết họ trình bày những gì với hai cảnh sát giao thông, nhưng hai tài xế đã bị mang đi, nhưng bọn Trương Mạnh Quân không đi theo. Tôi cũng không lấy làm kỳ lạ, với thế lực của Tô gia bây giờ, căn bản không cần phải đi cục cảnh sát, chỉ cần tìm luật sư là được, còn bao nhiêu là có công ty bảo hiểm bồi thường. Trương Mạnh Quân và Lý Toàn không lên xe, họ chỉ tới đây nói là cảnh sát giao thông đã mang cái xe hỏng kia đi rồi, xe Bullet mặc dù rộng rãi, nhưng mà cũng không chứa được nhiều người như vậy. Lúc này, nhiệm vụ vinh quang là lái xe thì được chuyển giao cho hắn, tôi và Tô Dĩnh Tư ngồi ở phía sau. Tô Dĩnh Tư thấy tôi không nói lời nào, cũng không để ý, mà giận dỗi quay đầu đi. Một lát sau, lại thấy tôi vẫn không nói, nàng định chủ động nói chuyện, nhưng lại cố nhịn. Tôi có chút buồn cười, cô nàng này mặc dù đã là đại minh tinh , nhưng vẫn còn non lắm, chưa trải qua thăng trầm của cuộc đời, cho nên chưa xuất thần nhập hóa trong giải quyết công chuyện! Quả nhiên, khi tôi đang triển khai thế trận lạnh lùng, thì Tô Dĩnh Tư đầu hàng. "Ai! Anh không hẹp hòi như vậy chứ? Mỗi lần nói muốn trừ tiền lương, thì bộ mặt như quả mướp đắng!" Tô Dĩnh Tư làm như chỉ nói một cách bâng quơ, nhưng ánh mắt lại chú ý lên người của tôi, muốn xem tôi phản ứng ra sao. "Cô là một đại tiểu tư có tiền, đâu có biết giá cả của củi, muối, gạo, dầu thế nào đâu!" Tôi lạnh lùng nói. "Hừ! Tham tiền, quỷ hẹp hòi! Trông anh thật đáng ghét, cùng lắm thì tôi nói với cha tôi, tăng tiền lương cho anh là được chứ gì!" Tô Dĩnh Tư nói. "Không cần." Tôi nói. "Này, anh…anh có chuyện gì vậy?!" Tô Dĩnh Tư nghe thấy tôi nói như vậy, tức giận tới mức thở phì phì! Nghĩ thầm, người này tại sao lại không phân biệt được tốt xấu gì vậy! Người ta hảo tâm tăng tiền lương cho hắn, vậy mà hắn còn nói không cần! lại còn làm ra vẻ thừ mặt với mình, định không để ý tới mình ư! Bình thường có biết bao nhiêu công tử tìm cách lấy lòng mình! Hắn thì lại quát mắng, rõ ràng có cơ hội đoạt lấy mình, nhưng hắn lại dùng thủ pháp độc môn ép xuân dược ra ngoài. Mà dưới tình huống như thế, có xảy ra chuyện gì, mình cũng đâu có trách hắn cơ chứ! Tô Dĩnh Tư nghĩ tới đây, trên mặt nóng lên, nàng không tự chủ được, mà nghĩ tới chuyện kia! Lần này, hắn không nói chuyện với mình, mình lại phải chủ động bắt chuyện với hắn! Tô Dĩnh Tư càng nghĩ càng tức giận, vung nắm đấm đánh tới. Tôi đang nghĩ cách lập công ty giải trí kiếm tiền, thì có một nắm đấm lao tới. Với tốc độ này thì tôi có thể né tránh, hoặc phản kích, nhưng nhìn cô nàng kia đang tức giận tới phì hơi, lòng tôi mềm nhũn, cứ để mặc như vậy. Lại nói tới Tô Dĩnh Tư, thấy tôi không tránh né, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, bụp một cái đấm thẳng vào ngực của tôi, nhưng lại cảm thấy như đấm vào sắt thép, nàng đau tới thấu xương, hét lớn: "Ai nha, anh là người sắt à?" "Người sắt?" Tôi sửng sốt, nhưng mà tôi lập tức hiểu ngay, mấy tháng nay tôi theo Cước Nha Tử học tập công pháp, chẳng những dị năng càng thêm mạnh, mà thân thể cũng tăng lên nhiều, nếu như theo lời nói của hắn, thì chỉ có bom nguyên tử mới có thể uy hiếp được tôi! "Người sắt là Vương Tiến Hỉ! Anh hùng dân tộc, cô chẳng nhẽ hồi tiểu học chưa học hay sao, nếu tôi là người sắt thì quá là tốt rồi!" Tôi phản bác nói. "..." Tô Dĩnh Tư im lặng, không ngừng xoa tay của mình. Khi lái xe tới phố buôn bán Huyền Diệu Quan, Tô Dĩnh Tư nhìn thấy những cửa hàng trang phục kia, lo lắng vứt hết, cao hứng mở cửa xe chạy xuống, đương nhiên, nàng vẫn không quên đeo kính râm. Đi được hai bước, phát hiện tôi còn ở trên xe, Tô Dĩnh Tư quay đầu lại kêu lên: "Lưu Lỗi! Xuống xe! Cùng tôi đi dạo phố!" Tôi chỉ còn cách bước xuống, bản lĩnh dạo phố của nữ nhân tôi đã lĩnh giáo qua! Nếu như không đi dạo qua tất cả các cửa hàng, thì không bao giờ bỏ qua! "Anh nhìn xem, bộ y phục này có đẹp hay không?" Đi học con đường, phải tới hơn 10 lần Tô Dĩnh Tư hỏi tôi câu này. "Đẹp." Lại một câu trả lời giống như những lần trước. "Rốt cuộc là có đẹp mắt thật hay không... Này, anh có nhìn tôi không đấy!" Tô Dĩnh Tư nhìn thấy tôi nhắm mắt dưỡng thần, thì tức giận nói. "Đương nhiên là thật!" Tôi đương nhiên là nói theo nàng, chỉ mong nàng mua xong rồi mau chóng đi về! Trong tay của tôi đã có hơn mười cái túi! Trong lòng tôi tức giận, mấy tên tiểu tử Trương Mạnh Quân chỉ đi có xa xa, không tới đây hỗ trợ! "Tiểu Tư!" Đang nói chuyện thì có một thanh âm truyền tới. "Lý Hướng Đông? Anh tại sao lại ở chỗ này?" Tô Dĩnh Tư nhíu mày nói. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, tôi ngất! Thế giới này thật đúng là quá nhỏ! Người này chẳng phải là người tranh đoạt tài sản với em trai trên máy bay hay sao. Tại sao hắn quen Tô Dĩnh Tư? Phải biết rằng Tô Dĩnh Tư ăn mặc như thế này, không phải là người rất quen, thì không nhận ra. "Tiểu Tư, bác Tô đã nói chuyện của hai ta với anh..." Lý Hướng Đông cao hứng nói. "A." Tô Dĩnh Tư không mặn không nhạt nói. Trong lòng có chút tức giận, tốc độ của cha mình đúng là quá nhanh, hôm qua mới đồng ý, mà hôm nay gã này đã nhận được tin tức rồi. "Tiểu Tư, em mua quần áo hay sao? Có cần đài thọ không? Cứ mua nhiều một chút, anh trả tiền cho!" Nói xong hắn rút ví tiền, và đưa cái túi đựng âu phục mới mua cho tôi, nói: "Giúp tôi cầm một lát!" Trong lòng tôi thầm mắng, mẹ kiếp, tao trở thành cái thùng hàng cho mày à! Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh!" "Mày!" Một câu nói của tôi làm cho Lý Hướng Đông kinh ngạc vô cùng, đưa thì không được, thu về cũng không xong, chỉ đành dừng lại giữa không trung. "Tiểu Tư! Tên đầy tớ này tại sao lại không có phép tắc như vậy, em đuổi hắn đi!" Lý Hướng Đông vô cùng phẫn nộ chỉ vào người của tôi gầm hét lên. Ngay lập tức mọi người đang mua đồ trong cửa hàng cũng nhìn quay lại.