Tô Dĩnh Tư có thái độ không tốt với những vệ sĩ này cũng có nguyên nhân, gần đây Tô gia bị người ta tập kích, mà những vệ sĩ này lại chẳng có tác dụng uy hiếp gì cả, đám người tập kích kia muốn gì được nấy, thì làm sao Tô Dĩnh Tư không tức giận được cơ chứ! Trương Mạnh Quân lúng túng nhìn chiếc xe Ferrari bị hỏng nặng, thì ý niệm đầu tiên của hắn là, tài xế xe tải kia chắc chắn là do cừu gia phái tới ! Cho nên hắn phất tay với Lý Toàn, hai người xông lên, lao thẳng về phía hai người La, Dương. Trương Mạnh Quân đấm thẳng một quyền vào mặt của lão Dương, nhất thời làm lão Dương máu văng tung tóe. Lão La bên kia cũng không tốt hơn, bị Lý Toàn tóm được, đấm thẳng vào một bả vai, hắn đau quá kêu la oai oái. Tôi không lên tiếng ngăn cản, hai người này lúc nãy đúng là có chút quá đáng, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, vốn tôi khinh thường không thèm động thủ với họ, nhưng để hai người này trị cũng được. "Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?" Lão Dương nhổ một bãi nước miếng mang theo đầy máu, hoảng sợ nhìn nhìn Trương Mạnh Quân. Nhưng bởi vì mặt hắn đầy máu của lão Dương bắn lên, trông lại càng dữ tợn. "Làm gì? Trong lòng mày còn không rõ hay sao? Nói đi, là ai phái các ngươi tới?" Trương Mạnh Quân chẳng chút nào nương tay, tát một cái vào mặt lão Dương, chất vấn. "A... Hảo hán tha mạng! Không có ai phái chúng tôi đi... Là chúng tôi sai rồi, không nên đụng xe của hai người kia... Đại hán bỏ qua cho chúng tôi đi..." Lão Dương ấp a ấp úng nói. "Không có ai? Mày cho tao là kẻ ngu hay sao? Nhìn cái xe kia, thì biết là các ngươi cố ý, các ngươi không phanh xe, lại còn tăng tốc, chẳng phải là có dự mưu thì là gì!" Trương Mạnh Quân đâu có tin lời lão dương nói, vừa thấy hắn sống chết không thừa nhận, lại càng thêm tức giận, sút thẳng vào cái mông của lão Dương, thiếu chút nữa làm hắn bay lên không trung. "Tôi... nói..." Lão Dương đau đến cả người run lên, rất lâu sau mới nói được một câu: "Tôi thấy bọn họ đi xe thể thao ngược chiều, cho nên tức giận, nghĩ thầm dù gì thì bọn chúng cũng phạm luật, cho nên tôi cố tình đâm..." "Mẹ kiếp, mày còn không thừa nhận!" Trương Mạnh Quân cho là hắn đang kêu mình, tức giận gầm. Lão Dương thiếu chút nữa quỳ xuống đất, trong lòng thầm mắng mình tại sao lại còn kiêu ngạo với những người có tiền, bây giờ thì tốt rồi, vệ sĩ của người ta coi mình bị cừu gia của hắn phái tới. "Tôi không phải do người nào phái tới..." Lão Dương dùng vẻ mặt đau khổ nói. Trương Mạnh Quân còn đang muốn nói, thì còi cảnh sát đã vang lên, đây chính là việc Lão Dương báo cảnh sát lúc nãy. Trương Mạnh Quân thấy cảnh sát tới, mặc dù không muốn, nhưng vẫn thả lão Dương ra. "Là ai báo cảnh sát?" Hai cảnh sát từ cảnh trên xe nhảy xuống, hỏi. "Tôi... Tôi báo..." Lão Dương liền lăn một vòng trên đất, rồi bò dậy. "Có chuyện gì xảy ra?" Người cảnh sát này thấy trên mặt Lão Dương đầy máu, nhíu mày hỏi: "Tại sao trên người anh toàn máu?" "Tôi..." Lão Dương vừa định nói là bị hai vệ sĩ kia đánh, nhưng là nhưng lại thấy ánh mắt giết người của Trương Mạnh Quân, thì lập tức nuốt ngược trở vào, ấp úng nói: "Tôi...bị đụng xe." "A." Cảnh sát kia gật đầu, cũng không có tra cứu, hỏi: "Có nặng lắm không? Có cần đi bệnh viện trước hay không?" "Không cần, không cần!" Lão Dương vội vàng nói. "Nếu như vậy, theo chúng tôi về đội cảnh sát giao thông để xử lý đi!" Người này nói với một người cảnh sát khác: " Tiểu Lý, Cậu đi chụp hình đi!" Trương Mạnh Quân đi tới, rỉ tai với cảnh sát kia mấy câu. Người cảnh sát này ban đầu không tỏ vẻ gì, nhưng sau đó là kinh ngạc, rồi nhìn về phía phương hướng của tôi và Tô Dĩnh Tư, nhưng sau đó vẫn đi tới, cung kính nói: "Cô là... Tô Dĩnh Tư tiểu thư?" Tô Dĩnh Tư sửng sốt, nhưng chợt hiểu ra, Trương Mạnh Quân đã mang thân phận của mình nói với cảnh sát, đó là bởi vì mình là người của công chúng, nên không tiện tới cục cảnh sát. Nếu đã như vậy, thì cũng không cần thiết phải phủ nhận, mỉm cười gật đầu. "Xin cô cho tôi xin một chữ ký, con gái tôi là fan của cô..." Người cảnh sát kia móc ra một cuốn sổ ghi chép, nói Tô Dĩnh Tư nhận lấy cái bút, hơi chút chần chờ một chút, nhưng vẫn ký tên của mình vào. Lúc này, người cảnh sát tên là Tiểu Lý đang chụp hình, thấy tình huống bên này, thì kích động hét to một tiếng, nói: "Lão Trương, ở chỗ này không bắt người ta ký tên được..." Nhưng mà lời còn chưa nói hết, Tiểu Lý cũng đã phát hiện, cô gái trước mặt là thần tượng của mình Tô Dĩnh Tư! "Cô…cô…cô là Tô Dĩnh Tư!" Tiểu Lý kích động vân vê ngón tay, không biết nói gì cho phải, hắn dù sao cũng mới chỉ 20 tuổi, thấy thần tượng của mình, thì sao không kích động cho được chứ! Tô Dĩnh Tư thấy người này hét như vậy, cũng biết chuyện tình không tốt, quả nhiên thấy rất nhiều xe đều dừng lại bên đường nhìn sang bên này, dường như tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, số lượng người tới đây xem đông hơn, thân phận bị bại lộ, thì rất khó có thể thoát thân! Hai tài xế kia thấy Tiểu Lý hô to tên Tô Dĩnh Tư, thì trong lòng đã cảm thấy có chút không ổn! Lúc nãy còn chửi bới danh tiếng của người ta, bây giờ quả báo đã tới! Nhìn thấy mấy vệ sĩ hung thần ác sát, thì trong lòng cầu nguyện, Tô Dĩnh Tư ngàn vạn lần đừng có nói chuyện này ra ngoài, nếu không thì bọn họ gặp tai ương rồi. Tôi nhíu mày, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ sự an toàn của Tô Dĩnh Tư, mà tình huống bây giờ, thì có thể đưa lại tình thế không tốt, cho nên tôi tiến tới kề tai Tô Dĩnh Tư, nhỏ giọng nói: "Trước hết đuổi vị cảnh sát này đi, sau đó rời khỏi chỗ này" Tô Dĩnh Tư thấy tôi thân mật cùng nàng nói chuyện, trên mặt cúng nóng lên, tròng lòng lại nghĩ tới cảnh ở trong khách sạn Tân Giang. Nghĩ tới đây, mặt của Tô Dĩnh Tư còn đỏ hơn. Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, Tô Dĩnh Tư hơi ngẩn người một chút, sau đó khôi phục dáng vẻ bình thường, nói với Tiểu Lý: "Thật xin lỗi, vị này cảnh quan, tôi còn có việc phải đi trước một bước, lát nữa anh có thể nhận được album có chữ ký của tôi từ tay những vệ sĩ. Bọn họ sẽ phối hợp với đội cảnh sát giao thông các anh xử lý mọi chuyện sau tai nạn." Tiểu Lý vốn nghe thấy Tô Dĩnh Tư nói là muốn đi, trong lòng tràn ngập thất vọng, nhưng sau đó lại nghe có thể nhận được album có chữ ký của nàng, thì vui mừng Nơi này thị phi không nên ở lâu, tôi vội kéo Tô Dĩnh Tư tới chiếc xe Bullet, nhưng lại không biết ai ở bên đường hô to một tiếng: "Tô Dĩnh Tư! Người kia hình như là Tô Dĩnh Tư!" Khi nghe thấy hắn hô như vậy, tất cả những người bên đường đều nhìn lại hướng của tôi và Tô Dĩnh Tư, sau đó có một người lấy máy ảnh, điện thoại và sau đó là đồng loạt. Khi chúng tôi chạy tới được cỗ xe Bullet, thì đã bị vây tới mức một giọt nước cũng không lọt. Chúng tôi lên xe, Đỗ Tiểu Uy đóng cửa Nhưng làm sao có thể ngăn được những fans điên cuồng kia, rất nhiều người xông lên, vỗ vào cửa xe, trong miệng kêu to: "Tô Dĩnh Tư! Tô Dĩnh Tư!" Điều này đúng là làm tôi không cách nào dự đoán được, nếu lúc này lái xe, thì sẽ trở thành tội phạm giết người mất. Nhưng lúc này xuống xe thì lại càng không thể, có trời mới biết những fans điên cuồng này sẽ làm ra được việc gì. "Chúng ta làm sao bây giờ?" Tô Dĩnh Tư có chút bối rối hỏi. "Làm sao bây giờ? Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai ?" Tôi hỏi ngược lại. Làm sao tôi biết, kiếp trước tôi cũng là người của công chúng, nhưng tôi đâu có tới mức độ này. "Tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ!" Tô Dĩnh Tư nhướng mày nói: "Tôi không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống này, Trương Mạnh Quân nếu không đem thân phận của tôi nói ra, thì họ sẽ không phát hiện được." "Tiểu Uy, đưa bộ đàm cho tôi!" Tôi nói. "Bộ đàm gì?" Tiểu Uy không hiểu. "Thì chính là cái bộ đàm để liên lạc với bọn Trương Mạnh Quân ấy!" Tôi giải thích. "A, Lưu ca, anh nói là cái này ư!" Tiểu Uy cầm chiếc bộ đàm ở bên hông, rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy bộ đàm, ấn phím 1 là gọi cho Trương Mạnh Quân, sau khi chờ một lát thì có âm thanh của Trương Mạnh Quân vang lên: "Tôi là Trương Mạnh Quân, có chuyện gì xin mời nói." "Trương Mạnh Quân, tôi là Lưu Lỗi, tình trạng của chúng tôi ở bên này không ổn, Tô Dĩnh Tư đang bị các fan vây kín..." Tôi nhìn bốn phía nói. "Tôi cũng thấy rồi, nhưng cũng không có cách nào cả, nhân thủ không đủ, tôi đã xin chỉ thị của lão gia, xin người phái thêm một số nhân thủ tới đây." Trương Mạnh Quân nói. "Không cần phải như vậy, cứ làm như lời tôi nói..." Tôi cứ như vậy phân phó xuống.